Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 115




“Tôi đã về mấy ngày rồi.” Lưu Mộng thản nhiên cười.

Tống Huy Khanh xoa đầu rồng trên cây gậy: “Mấy năm qua, bà sống ở nước ngoài có khỏe không?”

Lưu Mộng xoay chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón trò: “Đương nhiên là khỏe rồi. Ông xem bây giờ tôi trẻ trung bao nhiêu, ngược lại ông…”

Bà ta quan sát cây gậy của ông ta, cuối cùng ánh mắt dừng trên mái tóc muối tiêu của ông ta, bắt đầu cười sảng khoái: “Ông còn già hơn lúc chúng ta ly hôn bảy năm trước nhiều. Sao thế? Mấy năm qua, ông bị người này ép khô à?”

Lưu Mộng chép miệng về phía Tô Thu.

Tống Huy Khanh lúng túng ho khan một tiếng, không tiếp lời.

Tô Thu làm sao có thể không hiểu Lưu Mộng đang châm chọc mình, tức giận vung tay lên định tát.

Tống Vy nheo mắt, chộp lấy cổ tay của Tô Thu: “Dì Tô, tôi khuyên dì tốt nhất đừng ra tay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát kiện dì tội cố ý gây thương tích cho người khác đấy!”

“Cô…” Tô Thu trừng mắt tức giận.

Lưu Mộng chọc nhẹ vào cánh tay của Tống Vy: “Được rồi bảo bối, con thả tay bà ta ra đi. Con không ngại bẩn à?”

Bà ta nói xong, vội vàng móc ra một tờ khăn giấy đưa cho Tống Vy.

Tống Vy hất tay Tô Thu ra, nhận lấy khăn giấy và vội vàng lau ngón tay của mình giống như trên ngón tay có vi khuẩn gì vậy.



Tô Thu bị hành động này của cô kích thích không nhỏ, nắm siết bàn tay không ngừng la hét chói tai: “Tống Huy Khanh, ông mặc cho bọn họ bắt nạt tôi như vậy à?”

Tống Huy Khanh sa sầm mặt: “Là bà gọi bọn họ lại trước.”

“Tôi…” Tô Thu nghẹn lời, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta: “Rốt cuộc ông đứng bên nào? Ông không giúp tôi trái lại còn nói đỡ cho bọn họ à? Ông đừng nói với tôi là ông muốn nối lại tình xưa với vợ cũ của ông ấy.”

Bà ta chỉ vào Tống Vy và Lưu Mộng.

Tống Vy và Lưu Mộng nhìn nhau và đều nhận thấy sự chán ghét trong mắt của đối phương.

Tống Huy Khanh thấy vậy cũng buồn bực.

Theo ông ta thấy, năm đó ông ta không cần Lưu Mộng, bây giờ bà ta dựa vào đâu mà chán ghét ông ta!

“Được rồi, bà nói linh tinh gì vậy, cũng không sợ mất mặt à?” Sắc mặt Tống Huy Khanh khó coi, ấn tay Tô Thu xuống.

Tô Thu cho rằng ông ta vẫn đang bảo vệ mẹ con Lưu Mộng và Tống Vy, hất tay ông ta ra với vẻ mặt không cam lòng: “Tôi làm gì mà mất mặt chứ? Ông còn có thể không cho tôi nói à? Tống Huy Khanh, ông đừng quên, bây giờ tôi mới là vợ của ông.”

Có rất nhiều người trong cửa hàng nghe tiếng nhìn sang, Tống Huy Khanh cảm thấy mất mặt: “Bà… bà rõ ràng là vô lý. Được rồi, bà cũng đừng mua túi và đồ trang sức nữa, cút về cho tôi.”

“Tôi không về. Ông không cho tôi mua, tôi cứ mua, tôi còn muốn mua đồ đắt tiền nhất để đấu với bà ta nữa!” Tô Thu nhìn lướt qua cái túi xách màu đen trong tay Lưu Mộng với ánh mắt xem thường, đi tới trước kệ hàng, lấy xuống một cái túi da cá sấu có giá lên tới mười con số.



Lưu Mộng thấy thế thì không nhịn được cười, bước đến ghé sát bên tai Tống Vy nói thầm: “Bảo bối, không phải người phụ nữ này bị ngốc chứ? Dạ hội từ thiện của ông Lưu là bảo vệ động vật hoang dã, bà ta chọn cái túi này đi tham dự chẳng phải đánh vào mặt ông Lưu sao? Tối nay, tối nay có trò hay để xem à?”

“Mẹ, vậy buổi tối mẹ về phải kể tỉ mỉ chuyện trong bữa tiệc cho con biết đấy.” Tống Vy cũng cười.

“Con yên tâm đi.” Lưu Mộng chớp chớp mắt.

Tô Thu không biết mẹ con bọn họ nói gì, cầm túi đi tới: “Chồng, tôi muốn lấy cái này.”

Tống Huy Khanh liếc nhìn giá trên thẻ treo thì nhíu mày định nói không được, bảo bà ta chọn lại, vẻ mặt của bà ta thay đổi, trong mắt lộ rõ ý định không mua sẽ tiếp tục gây ầm ĩ.

Tống Huy Khanh đã sợ bà ta rồi, mệt mỏi khoát tay đồng ý.

Lúc này Tô Thu mới vui vẻ, nhìn về phía Lưu Mộng và Tống Vy cười đắc ý: “Có người nào đó là vợ chồng với Huy Khánh mười mấy hai mươi năm cũng chưa từng được tặng cái túi nào đắt tiền như vậy đâu.”

Lưu Mộng sa sầm mặt xuống.

“Mẹ…” Tống Vy nhìn bà ta có vẻ hơi lo lắng.

Lưu Mộng lắc đầu ra hiệu không sao, sau đó lạnh lùng nhìn Tô Thu: “Không sai, tôi thực sự chưa từng được hưởng thụ những thứ này, tôi cũng không thèm. Bà thích, vậy bà cứ tranh thủ hưởng thụ thêm vài lần, bởi vì nói không chừng ngày nào đó sẽ không hưởng thụ được nữa đâu.”

“Bà có ý gì?” Tô Thu không còn vẻ đắc ý nữa, trong lòng tự nhiên thấy hơi bất an.

Lưu Mộng không để ý tới bà ta mà nhìn về phía Tống Huy Khanh: “Ông Tống, ông có thời gian thì điều tra cẩn thận về bà Tống nhà ông đi. Tôi nghe nói thời buổi bây giờ các bà chủ giàu có đều thích bao nuôi trai trẻ bên ngoài, cũng không biết vợ ông có vậy không?”