“Ai biết được.” Có người lắc đầu.
Còn có người ghen tị không thôi: “Những ngày tháng sau này của người nhà đó tôi chẳng dám tưởng tượng luôn í.”
“Nói không chừng không phải đến gặp bạn trai mà chỉ đến thăm họ hàng thôi. Nếu vậy thì tôi lên thay con trai tôi mai mốt với cô gái này.” Bà cô đó đột nhiên nói.
Sau đó bị người khác cười nhạo.
“Bà thôi đi. Cho dù người ta không có bạn trai thì cũng không đến lượt con trai bà đâu. Con bà ra sao chúng tôi không biết ư, xứng với cô bé này à?”
“Phải đấy, mặt bà cũng dày thật.”
Những tiếng bàn tán này không lớn nên Tống Vy chỉ biết bọn họ đang nói về mình, nhưng cô không biết bọn họ đang nói về cái gì.
Nhưng cô cũng không quan tâm, sau khi mỉm cười với những người này, cô đưa mấy cái túi trong tay cho vệ sĩ.
Sau khi vệ sĩ nhận lấy, anh ta đi theo sau cô đi vào khu dân cư.
Vừa đi, Tống Vy vừa lướt điện thoại để tìm địa chỉ cụ thể nhà họ Giang.
Lúc trước Giang Hạ có cho cô một cái, nhưng cô không nhớ ra, nên bây giờ cô thực sự không biết cụ thể nhà họ Giang đang ở trong tòa nhà nào.
Cũng may Tống Vy nhanh chóng tìm được địa chỉ, nhìn thấy số toà cụ thể bên trên, cô mỉm cười bước thẳng về phía trước.
Bước đến tòa thứ tám, cô đặt điện thoại xuống: “Đây rồi, tầng mười hai.”
“Vâng thưa mợ chủ.” Vệ sĩ nói một câu rồi đi vào toà nhà trước, ấn thang máy cho Tống Vy.
Cũng may lúc đó không có ai đợi thang máy nên thang máy xuống rất nhanh.
Vệ sĩ đợi Tống Vy đi vào thang máy trước, lúc này mới bước vào, ấn tầng mười hai.
Nửa phút sau, thang máy “ting” một tiếng.
Cửa vừa mở, Tống Vy dẫn đầu nhấc chân đi ra ngoài, sau đó rẽ trái đi hơn mười mấy mét, dừng lại trước một cánh cửa.
Vệ sĩ hiểu chính là hộ gia đình này, lập tức giơ tay gõ cửa.
Ngay sau đó, một giọng nói từ bên trong truyền ra: “Ra đây, ai đấy.”
Tống Vy cố ý không trả lời, muốn làm cho người bên trong bất ngờ.
Người bên trong không đợi trả lời lại, nghi ngờ mở cửa: “Ai thế?”
“Dì ạ.” Tống Vy nhìn người phụ nữ mở cửa, mỉm cười, gọi một tiếng.
Một tiếng “đi” khiến mẹ Giang sững sờ.
Nhưng ngay sau đó, mẹ Giang đã kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Vy Vy? Vy Vy đấy à?”
“Dì ơi con nè. Con tới thăm dì với chú, đi có hoan nghênh con không?” Tống Vy gật đầu đáp.
Mẹ Giang vui vẻ chà chà tay lên tạp dề, sau đó nhiệt tình nắm lấy tay cô: “Hoan nghênh chứ, sao lại không hoan nghênh, con tới là dì mừng lắm.”
Vừa nói, bà vừa quay đầu vào phòng khách hét: “Ông Giang, ông ra xem ai tới này.”
“Ai tới đây?” Một giọng nam trung niên từ trong phòng khách truyền đến, cùng tiếng dép lê trên đất càng ngày càng gần.
Chưa tới vài giây, sau lưng mẹ Giang xuất hiện một bóng người, ba Giang lướt qua mẹ Giang, nhìn Tống Vy ngoài cửa, cũng sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Vy Vy!”
“Chú.” Tống Vy ngọt ngào gọi.
Ba Giang vui vẻ đáp: “Vy Vy, sao con lại tới đây?”
“Con tới thăm chú và dì.” Tống Vy nói.
Ba Giang vội nhắc mẹ Giang: “Bà nó, sao bà lại chặn ở cửa làm gì? Không để cho Vy Vy vào à.”
Mẹ Giang bị nhắc thế mới nhận ra mình vẫn chưa cho Tống Vy vào, không khỏi vỗ trán: “Ôi xem dì này, vui mừng cái là quên cả cho Vy Vy vào, xin lỗi Vy Vy, dì của con đúng là…”
“Con hiểu mà dì, con không trách dì.” Tống Vy nói.
Mẹ Giang kéo cô: “Vậy thì tốt rồi, được rồi, Vy Vy, mau vào nhà đi, ơ, đây là...”
Lúc này, mẹ Giang rốt cuộc cũng phát hiện ra vệ sĩ phía sau Tống Vy, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Người đàn ông này trông dáng vẻ cao lớn, chẳng lẽ là chồng của Vy Vy sao?
Nhưng mà khí chất này dường như không hợp với Vy Vy, đứng với Vy Vy hoàn toàn không giống như vợ chồng, mà giống vệ sĩ hơn.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mẹ Giang không dám nói ra suy đoán của bản thân, bởi vì bà thực sự không thể đoán chính xác được quan hệ của Vy Vy và người đàn ông này.
Lỡ mà đoán sai thì ngượng ngùng lắm.
Tống Vy giới thiệu: “Đây là vệ sĩ mà chồng sắp xếp cho con.”
“Vệ sĩ!” Mẹ Giang kinh ngạc nhìn người vệ sĩ.
Thì ra đó thực sự là một vệ sĩ.
May quá, may quá, bà chưa nói đây là chồng của Vy Vy.
Nếu không là xấu hổ lắm.
Ngay khi mẹ Giang muốn mời vệ sĩ vào, người vệ sĩ đột nhiên nói: “Thưa mợ chủ, tôi sẽ đợi mợ chủ ở phòng quản lí của khu dân cư. Nếu cô xong việc hoặc có việc gì cần thì hãy gọi cho tôi.”
“Vậy cũng được.” Tống Vy gật đầu.
Cô cũng đang tính để vệ sĩ đi trước, dù sao nếu để vệ sĩ đi vào chung thì chú và dì chắc chắn sẽ thấy rất gò bó khi đối mặt với vệ sĩ.
Vì vậy, đó là lý do tại sao cô chỉ mang theo một vệ sĩ và để lại ba người còn lại ở khách sạn.
“Thưa mợ chủ, của cô đây.” Người vệ sĩ đưa cho Tống Vy mấy cái túi trong tay.
Tống Vy nhận lấy, vệ sĩ đi về phía thang máy.
Mẹ Giang nói: “Vy Vy, để cậu ấy vào chung cũng không sao đâu.”
“Không sao đâu dì, để anh ấy ở ngoài đợi còn vẫn ổn hơn.” Tống Vy cười nói.
Thấy cô nói vậy, mẹ Giang cũng không biết nói gì nữa, nắm tay cô bước vào nhà.
Mà ba Giang đi cuối cùng để đóng cửa lại.
Vào phòng khách, Tống Vy đưa mấy cái túi qua: “Chú dì, đây là thuốc bổ con mua cho hai người.”
“Sao vậy được, sao vậy được!” Mẹ Giang vội vàng xua tay, biểu thị không nhận.
Ba Giang cũng nói: “Đúng thế Vy Vy, mấy ngày trước Giang Hạ trở về cũng mang theo rất nhiều đồ, nói là con cho hai ông bà già này, đồ lần trước chú dì đã nhận rồi, lần này nói thế nào cũng không thể nhận nữa, con mang về đi.”
Tống Vy đã đoán trước được hai vợ chồng sẽ từ chối, nhẹ nhàng cười nói: “Chú dì à, đây là chút tấm lòng của con, chú dì nhất định phải nhận.”
“Không được, không được, chú dì thật sự không thể nhận được, đắt quá.” Mẹ Giang khó xử nói.
Lúc đầu họ không biết giá trị của những thứ mà Giang Hạ đã mang về vài ngày trước, do Cẩm Thành đã nói cho họ biết giá cả.
Họ đớ cả người ra khi biết rằng thứ mà Vy Vy bảo Giang Hạ mang về trị giá hàng trăm triệu.
Bây giờ giá tiền những cái này chắc chắn không hề rẻ, nên họ không thể nào nhận được.
Thấy thái độ kiên quyết của ba Giang và mẹ Giang, Tống Vy đặt mấy cái túi lên bàn trà: “Chú dì à, con hiểu ý của chú dì, nhưng những thứ này đối với con mà nói thật sự không đắt, mấy cái này không phải một mình con tặng cho chú dì mà còn cả chồng con nữa, chồng con cảm ơn chú dì vì đã thương con như vậy, nên là trước khi con đi đã dặn con nhất định phải làm cho chú dì nhận, mà con cầm về cũng khó xử có phải không?”
“Cái này...” Ba Giang và mẹ Giang sau khi nghe xong lời của cô thì liếc mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, ba Giang cũng gật đầu cười với Tống Vy: “Nếu đã như vậy thì mấy cái này chú dì nhận, Vy Vy, cảm ơn vợ chồng con.”
“Không có gì, nếu không có chú dì, thì năm đó con, hai đứa bé và mẹ con nữa, thật sự không sống nổi.” Đôi mắt Tống Vy hiện lên chút hoài niệm.
Bất giác, mẹ đã qua đời được nửa năm.
“Có gì đâu, đây là việc chú dì nên làm. Người sống trên đời phải luôn giúp đỡ lẫn nhau.” Mẹ Giang ngồi xuống.
Tống Vy gật đầu: “Dì nói đúng.”
“Được rồi ông tướng, đi gọt hoa quả cho Vy Vy đi.” Mẹ Giang vỗ vỗ cánh tay bảo ba Giang.
Ba Giang đáp lại một tiếng rồi quay người đi vào bếp.
Tống Vy nhìn thoáng qua phòng khách, hỏi: “Đúng rồi dì, Giang Hạ đâu rồi? Cậu ấy không ở nhà sao?”
Mẹ Giang rót cho cô một tách trà: “Nó đi mua sắm với Cẩm Thành.”
“Cẩm Thành?” Tống Vy thắc mắc: “Là ai ạ?”
Mẹ Giang mỉm cười: “Là con trai của hàng xóm nhà chú dì hai mươi năm trước. Thằng nhóc đó thích Giang Hạ, nên đặc biệt tới đây để tìm Giang Hạ.”
“Ra là vậy.” Tống Vy đột nhiên bừng tỉnh gật đầu.