Giang Hạ bị chấn động lỗ tai ù ù, giận dữ quay đầu: “Ai thế?”
“Là tôi.” Đường Hạo Tuấn bước xuống xe.
Giang Hạ gạt đi sự tức giận trên mặt, chớp mắt khó mà tưởng tượng nổi: “Tổng giám đốc Đường? Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua, cô ấy sao thế?” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.
Tống Vy vùi đầu lên vai Giang Hạ, tóc tai bay lả tả che kín mặt cô, chẳng thấy được gì.
“Vy Vy uống say.” Giang Hạ bất đắc dĩ trả lời.
“Hai cô uống rượu sao?” Đường Hạo Tuấn híp mắt.
Giang Hạ ừ: “Đúng thế, Vy Vy hơi khó chịu.”
“Khó chịu?” Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại: “Sao lại khó chịu?”
Giang Hạ giận hờn nhìn anh, lẩm bẩm: “Còn tại sao, chẳng phải vì anh đó sao.”
“Sao?” Đường Hạo Tuấn không nghe rõ, mày nhíu lại.
Giang Hạ lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không có gì không có gì, Tổng giám đốc Đường anh có thể đưa chúng tôi đến ga tàu điện ngầm gần nhất không?”
“Lên xe.” Đường Hạo Tuấn mở cửa sau của xe ra.
Giang Hạ vội vàng nói cảm ơn, đỡ Tống Vy lên xe.
Đường Hạo Tuấn cũng lên xe, nhìn Tống Vy đang ngủ qua gương chiếu hậu, vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Địa chỉ của cô?”
“Tổng giám đốc Đường anh muốn đưa tôi về sao?” Ánh mắt Giang Hạ sáng lên.
Đường Hạo Tuấn chẳng nói đúng hay không.
Giang Hạ đang định nói địa chỉ của mình ra, nhưng nghĩ tới gì đó bèn nhìn Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn đoán được nỗi băn khoăn của cô ta, đôi môi mỏng nói: “Tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Vậy thì tốt quá, địa chỉ của tôi là…” Giang Hạ nói ra địa chỉ của mình.
Sau khi Đường Hạo Tuấn mở thiết bị định hướng thì khởi động xe.
Khoảng hơn hai mươi phút sau đã đến nơi ở của Giang Hạ.
Cô ta xuống xe, đứng bên ngoài cửa xe của ghế lái: “Cảm ơn Tổng giám đốc Đường, Tống Vy giao cho anh đó.”
Đường Hạo Tuấn ừ, đóng cửa xe lại và lái xe rời đi.
Trên đường điện thoại của anh đổ chuông.
Giọng nói to đùng của Mạnh Ngọc vang lên: “Hạo Tuấn, sao cậu còn chưa đến thế?”
Một tay Đường Hạo Tuấn xoay tròn vô lăng, tay khác nhấn nút tai nghe trên bluetooth: “Trên đường gặp chút việc, muộn chút sẽ tới.”
“Chuyện gì thế?” Mạnh Ngọc hỏi.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn lóe lên, không có ý định trả lời: “Không có gì, tôi sẽ đến nhanh thôi.”
“Thế cũng được, Giai Nhi còn chờ cậu đấy. Nghe nói khi chiều cậu đích thân đi chọn quà cho cậu ấy nên cậu ấy mong lắm.”
“Biết rồi.” Đường Hạo Tuấn nhấn nút tai nghe, cúp điện thoại.
Chẳng bao lâu đã đến chung cư.
Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong thì bế Tống Vy ngồi ở ghế sau lên.
Tống Vy dường như cảm thấy có người đang ôm mình, thế là cánh tay ôm lên cổ người đàn ông theo bản năng.
Cơ thể của người đàn ông ngớ ra, cúi đầu nhìn cô một lúc.
Thấy cô không có động tĩnh gì mới bước chân đi vào tòa nhà.
Đến tầng lầu, Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy đi tới trước cửa nhà cô, dùng cùi chỏ nhấn chuông cửa nhưng mãi mà không có ai mở cửa.
Đường Hạo Tuấn hết cách, chỉ đành quay người mở cửa chung cư của mình, ôm cô vào và đặt cô lên sofa, sau đó cầm túi xách của cô lên định tìm thẻ phòng.
Nhưng tìm một lượt mà vẫn không tìm ra thẻ phòng ở trong túi xách của cô, hết cách, Đường Hạo Tuấn chỉ đành cầm điện thoại của cô lên định gọi cho hai đứa bé.
Nhưng khi Đường Hạo Tuấn cầm tay Tống Vy lên định để dùng vân tay của cô mở khóa điện thoại thì Tống Vy đột nhiên mở mắt, bật dậy khỏi sofa, ôm lấy eo anh cả người kề sát anh.
Cơ thể Đường Hạo Tuấn lập tức cứng đờ: “Em làm gì vậy?”
“Nóng quá…” Tống Vy mơ mơ màng màng nói hai chữ, mặt cọ xát lên ngực anh.
Cọ một hồi dường như thấy không đúng, thế là cô ngẩng đầu buông eo anh ra, thô lỗ cầm lấy cổ áo anh và xé áo sơ mi của anh ra, để lộ lồng ngực rắn chắc.
Nhìn ngực anh, cô cười vỗ lên rồi lại kề sát mặt lên.
Lần này, cô thoải mái híp mắt: “Thật là mát.”
“Tống Vy, em biết em đang làm gì không?” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn người phụ nữ đang làm bậy trên ngực mình, yết hầu di chuyển nhẹ, giọng nói khàn khàn.
Tống Vy xoa mặt lên: “Mát… mát mẻ!”
Sắc mặt Đường Hạo Tuấn tối đi, Anh không nên hỏi con ma men này!
“Buông ra!” Đường Hạo Tuấn giơ tay ra cầm lấy vai Tống Vy, kéo cô ra ngoài.
Tống Vy cảm thấy cục đá cách xa mình thế là nóng nảy, ra sức hất tay anh ra rồi lại cọ lên ngực anh.
Đường Hạo Tuấn nhình người phụ nữ y hệt con bạch tuộc trong ngực mình, thái dương nổi gân: “Tống Vy, tôi nói thêm một lần nữa, buông ra!”
“Không muốn.” Tống Vy ôm chặt anh, nhất định không chịu buông, thậm chí còn há miệng cắn lên ngực anh.
Đường Hạo Tuấn hít vào, cổ ngửa ra sau: “Tống Vy…”
“Hả?” Tống Vy thả miệng ra, ngẩng đầu lên nhìn anh với sắc mặt đầy vô tội.
Đường Hạo Tuấn đối mặt với cô, nhìn đôi môi đỏ mọng cong cong của cô, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng tản ra từ trong môi cô, ánh mắt càng lúc càng tối lại, cuối cùng suy nghĩ thoáng hiện, nâng cằm cô lên và cúi đầu hôn lên môi cô.
Môi của cô rất mềm rất mịn, giống như thạch vậy, bên trong có vị ngọt của rượu khiến người ta say mê.
Tống Vy không biết mình bị hôn, cô chỉ biết là trên môi rất mát khiến cô rất thích, cô bất giác ôm lấy cổ người đàn ông, đuổi theo thứ mát mẻ đó.
Mà hành động của cô giống như là sự khích lệ nào đó đối với Đường Hạo Tuấn, khiến anh lập tức mất hết lí trí chỉ còn bản năng.
Anh thả cằm cô ra, giơ tay ôm lấy sau cổ cô, một tay khác ôm lên eo cô, chậm rãi đè cô lên sofa.
Một đêm say đắm.
Đến tận hôm sau khi trời sắp sáng, Đường Hạo Tuấn mới đứng dậy khỏi người Tống Vy.
Anh đứng bên sofa, cúi đầu nhìn người phụ nữ mệt mỏi ngủ mất trên sofa, ánh mắt đầy phức tạp.
Một lúc sau, anh cúi người nhặt quần áo dưới sàn nhà lên sofa, về phòng lấy một cái chăn ra đắp cho Tống Vy, rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Sau khi anh tắm xong, lau tóc đi ra khỏi phòng tắm thì điện thoại trên bàn uống trà không ngừng rung lên.
Anh bước hai ba bước đến cạnh khay trà, vắt khăn lông lên cổ, cầm điện thoại lên, hai chữ Giai Nhi liên tục xuất hiện trên màn hình.
“A lô.” Đường Hạo Tuấn nghe máy, giọng nói khàn khàn hấp dẫn, khiến người nghe không khỏi mềm nhũn.
Lâm Giai Nhi đột nhiên bật khóc: “Hạo Tuấn, cậu ở đâu vậy?”
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, môi mỏng mím lại: “Tôi ở công ty.”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Lâm Giai Nhi im lặng, mấy giây sau mới nói tiếp: “Sao tối hôm qua cậu không đến nhà hàng vậy?
Chẳng phải cậu nói sẽ tới sao, tôi cứ đợi cậu mãi, sao cậu lại nuốt lời?”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn thoáng hiện sự áy náy, véo sống mũi: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường cho cậu.”
“Cậu làm sao bồi thường cho tôi đây? Hôm qua là sinh nhật tôi đó, Hạo Tuấn à cậu quá đáng lắm, tối qua tôi và Mạnh Ngọc cứ gọi cho cậu mãi, cậu cũng chẳng nghe máy. Cậu có biết tôi lo lắng nhường nào không?” Lâm Giai Nhi tức giận chỉ trích xong thì tắt máy.
Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại xuống, mở lịch sử cuộc gọi thì đúng là thấy được Lâm Giai Nhi và Mạnh Ngọc gọi tận mấy cuộc.
Tính thời gian vừa hay là lúc mà anh và Tống Vy ở bên nhau.
Nghĩ đến đây, Đường Hạo Tuấn nhức đầu phải xoa thái dương.
Lúc này, người phụ nữ trên sofa bỗng nhiên chuyển động, hừ nhẹ một tiếng rồi mở mắt, nhìn trần nhà sáng trưng, ánh mắt hơi mơ màng: “Đây là đâu?”