Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1119




Dắt tay hai đứa bé đi lên tầng, Tống Vy đích thân tắm rửa cho hai đứa. Nói ra, từ sau khi cô ra nước ngoài tham gia cuộc thi quốc tế, hai đứa bé hầu hết đều là do dì Vương chăm sóc, cô cũng rất ít khi tắm cho hai đứa. Nên tối nay, lúc cô tắm cho hai đứa, hai đứa bé vô cùng vui vẻ. Tắm rửa xong, Tống Vy khẽ vỗ vào cái mông nhỏ của hai đứa bé, ra hiệu cho bọn chúng nhanh chóng nằm lên giường.

Hai anh em bây giờ vẫn còn nhỏ, nên ở cùng một phòng, ngủ cũng ngủ chung một giường. Tống Vy và Đường Hạo Tuấn muốn chia giường cho hai đứa nhỏ, nhưng Dĩnh Nhi rất bám Hải Dương, nói kiểu gì cũng không đồng ý, bọn họ không ngang bướng bằng con bé, nên chỉ có thể để mặc cho hai anh em ngủ cùng nhau.

Nhưng đến năm sau, hai anh em qua sinh nhật năm tuổi, bọn họ làm ba mẹ, nói gì cũng phải chia phòng cho hai đứa. “Mẹ” Tống Dĩnh Nhi VỖ ở giữa giường: “Mau lên đây đi, kể chuyện cho con với anh.” Tống Vy nhìn ánh mắt mong đợi của hai đứa bé, khẽ cười: “Được, mẹ lên đây Cô nằm lên, nằm ở giữa giường, hai đứa bé một đứa nằm bên trái một đứa nằm bên phải cô, sau đó ôm lấy cánh tay cô, đợi cô kể chuyện.

Thực ra Tống Hải Dương chả có hứng thú gì với mấy câu chuyện cổ tích này, nhưng sở dĩ cậu bé tình nguyện nghe chỉ là vì cậu bé thích cảm giác cùng ba mẹ, hưởng thụ khoảng thời gian giữa ba mẹ và con cái.

Còn về Dĩnh Nhi ngoại trừ thích cảm giác ở cùng ba mẹ, thì thật sự cũng thích nghe kể chuyện.



Tống Vy khẽ vỗ vào lưng hai đứa bé, vừa dỗ hai đứa bé ngủ vừa kể chuyện cổ tích. Cơ thể của trẻ con vốn dĩ ngủ nhiều, Tống Vy vẫn chưa kể chuyện xong, hai đứa bé đã được cô ru ngủ.

Theo lý mà nói, sau khi dỗ hai đứa bé ngủ, nhiệm vụ của Tổng Vy đã hoàn thành, cũng nên trở về phòng của mình và Đường Hạo Tuấn.

Nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu khi đã ngủ say của hai đứa bé và bàn tay nhỏ nhắn đang ôm chặt lấy cánh tay cô của hai đứa bé, trong lòng cô biến thành một vũng nước ấm, không muốn, cũng không nỡ rời đi.

Vì vậy Tống Vy dứt khoát nhắm mắt lại, tối nay định ngủ ở đây. Nói ra thì từ sau khi kết hôn với Đường Hạo Tuấn, hình như cô chưa ngủ với hai đứa bé.

Rất nhanh, Tống Vy ngửi thấy hương sữa và mùi hương sữa tắm trẻ con trên người hai đứa bé, từ từ đi vào giấc ngủ.

Sau khi cô ngủ không lâu, Đường Hạo Tuấn đã họp xong, từ trong phòng sách đi ra, trở về trước cửa phòng ngủ chính, vừa kéo cà vạt vừa đẩy cửa ra.

Sau khi mở cửa ra, bên trong tối om, điều này khiến bàn tay đang kéo cà vạt của Đường Hạo Tuấn không khỏi dừng lại. Chuyện gì đây?

Không có ai sao?

Phải biết là mỗi lần anh bận viện ở phòng sách, Tống Vy đều ở trong phòng đợi anh, nếu như không đợi được, cô sẽ ngủ trước, cũng sẽ để lại cho anh một ngọn đèn nhỏ.

Mà bây giờ, trong phòng tối om, rõ ràng là không có ai ở trong phòng. Quả nhiên, sau khi Đường Hạo Tuần bật đèn lên, trong phòng không có ai. Lông mày Đường Hạo Tuần cau lại, gọi một tiếng: “Vy Vy?” Trong phòng không có ai trả lời.

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại.

Kỳ lạ, muộn như vậy rồi, cô không ở phòng thì đi đâu? Cuối cùng, Đường Hạo Tuấn nghĩ đến một nơi, quay người đi về phía trước. Phía trước không xa chính là phòng của hai đứa bé, nói không chừng, bây giờ cô đang ở bên trong.

Đường Hạo Tuấn đưa tay lên gõ cửa trước, sau khi không có ai ra mở cửa, anh mới đẩy cửa phòng của hai đứa bé ra. Cửa phòng được đẩy ra, đèn trong phòng vẫn sáng, mà trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, ba mẹ con đang nằm ở đó, ngủ rất ngon.

Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Tống Vy, trái tim đang nhấc lên rơi về chỗ cũ, vừa có chút bực bội lại buồn cười. Anh trở về phòng không nhìn thấy cô, lo lắng rốt cuộc cô đã đi đâu, còn đặc biệt đi ra ngoài tìm cô.

Kết quả thì hay rồi, cô ở chỗ hai đứa bé ngủ ngon như vậy, còn không nói với anh một tiếng, hai anh phải đi tìm cô. Không được, cô đã không nghe lời như vậy, nên nhận trừng phạt. Trong mắt Đường Hạo Tuần lóe lên một tia mờ ám, nhẹ nhàng đi về phía chiếc giường. Đi đến bên cạnh giường, anh hơi cúi người xuống, lật chăn ra, sau đó một tay đặt dưới cổ Tống Vy, một tay đặt ở dưới đầu gối của cô, bế cô lên.

Đường Hạo Tuấn bể Tống Vy quay người đi về phía sofa, sau khi đi đến trước sofa, anh đặt Tống Vy lên sofa trước, sau đó trở lại giường, kéo chăn lên cho hai đứa bé, lúc này mới quay trở lại trước sofa, lại bể Tống Vy lên, đi về phía cửa.

Trong lúc di chuyển, đầu của Tổng Vy đang dựa vào ngực Đường Hạo Tuấn, theo bước chân của anh hơi trượt ra, sau đó trán không cẩn thận chạm vào kẹp cà vạt, cảm giác lạnh lẽo của kẹp cà vạt lạnh đến rùng mình, khiến cô đột nhiên tỉnh lại.

“Sao vậy?” Sau khi tỉnh lại, Tống Vy phát hiện mình đang di chuyển, giật mình.

Đến tận khi nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông từ trên đầu truyền đến, lúc này mới phản ứng lại, mình không bay lên, mà bị người ta bể đi.

“Đừng cử động, không ngã xuống đó” Giọng nói của Đường Hạo Tuấn rõ ràng khàn khàn nhắc nhở. Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Hạo Tuấn, sao anh." “Anh làm việc xong trở về, thấy em không ở trong phòng, sau đó đi đến phòng Hải Dương và Dĩnh Nhi, nhìn thấy em đang ngủ ở đó” Đường Hạo Tuấn giải thích.

Tổng Vy đột nhiên hiểu ra tất cả: “Nên anh đã bế em ra?” “Ừ” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Tống Vy dở khóc dở cười: "Anh bế em làm gì, em cố ý ở lại chỗ bọn nhỏ, tối nay định ngủ cùng với hai đứa bé.” “Em ngủ cùng với bọn nhỏ, vậy ai ngủ cùng với chồng của em là anh đây?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn cô.

Đối diện với ánh mắt sâu của người đàn ông, Tổng Vy lườm anh: “Ngày nào em cũng ở cùng anh còn chưa đủ sao? Còn ghen tỵ với hai đứa nhỏ nữa?”

“Còn không đủ!” Đường Hạo Tuấn không chút do dự trả lời: “Em là vợ của anh, đương nhiên phải ở cùng với anh, nên để trừng phạt em tối nay không nói với anh một tiếng, đã ở lại chỗ hai đứa bé, em phải bồi thường cho anh?”

“Bồi thường?” Tống Vy chớp mắt: “Bồi thường cái gì?” Đường Hạo Tuấn bế cô vào phòng, sau đó dùng chân đá về phía sau, đóng cửa lại, bế cô tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến bên cạnh giường, anh đột nhiên buông tay ra.

Cơ thể Tống Vy cứ như vậy mà ngã xuống, cả người ngã xuống giường. May là giường mềm, cô đột nhiên ngã xuống cũng không bị thương, cũng không đau, nhưng sẽ bị dọa sợ.

Tống Vy lắc cái đầu đang choáng váng, tức giận nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh giường: “Anh làm gì vậy?”

“Làm gì?” Đường Hạo Tuấn kéo cà vạt, ném vào không trung.

Cà vạt ở trong không trung về thành một đường parabol, rơi xuống đất, sau đó anh cúi người xuống, đầu vùi vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn, nói: “Em nói xem?”

Khóe miệng Tống Vy giật giật.

Hiểu rồi. Hóa ra cái anh gọi là trừng phạt chính là cái này. “Đã mấy ngày rồi em không ở cùng với anh, nên tối nay em đừng nghĩ đến chuyện ngủ.” Nói xong, Đường Hạo Tuấn cắn tai cô...

Quả nhiên Đường Hạo Tuấn nói là làm, nói không để Tống Vy ngủ, buổi tối hôm nay Tống Vy thật sự không được ngủ, cho dù là hôn mê cũng không làm được.

Bởi vì Đường Hạo Tuấn nhìn ra cô có triệu chứng hôn mê, anh lập tức có biện pháp, để cô muốn ngủ cũng không ngủ được, muốn hôn mê cũng không hôn mê được, bị anh dày vỏ cả một đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng, anh mới tình nguyện bỏ qua cho cô, để cô đi ngủ.

Đường Hạo Tuấn không ngủ, đứng dậy, cả người tràn đầy tinh thần đi về phía phòng tắm. Anh như thế này, không hề nhìn ra đã vận động một đêm không ngủ, ngược lại trạng thái vô cùng tốt.

Sau khi tắm rửa đi ra, Đường Hạo Tuấn mặc một bộ quần áo thể thao, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng, ra ngoài chạy bộ.

Đợi đến khi Tống Vy tỉnh lại, đã là 10h sáng.

Mà Đường Hạo Tuấn, đã đi đến tập đoàn Đường thị từ lâu. Tống Vy nhìn dấu vết tình ái trên người và những vệt lốm đốm trên giường, khéo miệng giật giật, cả mặt đỏ lên.

Nhớ đến thủ đoạn mà tối hôm qua Đường Hạo Tuấn bảo cô chơi, cô che mặt, rất lâu mới khôi phục lại tâm trạng, thoát khỏi sự xấu khổ, túng quẫn, đứng dậy đi tắm.