Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1116




Giang Hạ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Bất ngờ thì có, vui mừng thì không?

Tô Cẩm Thành bị câu trả lời độc đáo của cô chọc cười, anh cười không lời, một lúc sau mới ngừng lại: “Giang Hạ, em đáng yêu thật đấy” Khoé miệng Giang Hạ giật giật: “À...anh Tô, sao anh lại tới nhà tôi vậy?” Hơn nữa người này cứ một tiếng Giang Hạ, hai tiếng Giang Hạ, cứ như bọn họ thân thiết lắm. Nhưng họ chỉ là người lạ mới gặp nhau một lần thôi mà. “Cái gì mà anh Tô” Tô Cẩm Thành còn chưa kịp mở lời thì Mẹ Giang đã tức giận trừng mắt nhìn Giang Hạ: “Con nhóc này, có phải con quên rồi không, đây là Cẩm Thành đó”



“Con biết anh ta tên là Tô Cẩm Thành mà, nhưng sao mẹ lại bảo con quên?” Giang Hạ ngơ ngác. Thấy cô như thế, Mẹ Giang không khỏi thở dài: "Con nhóc này, trí nhớ tệ quá”

“Bác gái, không trách Giang Hạ được, dù gì bọn cháu cũng 20 năm không gặp rồi mà. Khi đó cô ấy còn nhỏ, không nhớ cũng bình thường thôi.” Tô Cẩm Thành cười cười sau đó đến gần Giang Hạ rồi đưa tay đến trước mặt cô: “Giang Hạ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại sau hai mươi năm rồi. Anh

xin tự giới thiệu một chút, anh tên là Tô Cẩm Thành, 20 năm trước là hàng xóm của nhà họ Giang, cũng chính là anh Cẩm Thành của em”

“Hàng xóm 20 năm trước, anh Cẩm Thành...” Giang Hạ lẩm bẩm lại mấy từ khoá mấu chốt, từ từ, một đoạn ký ức cũng hiện lên trong đầu cô. Cô ngạc nhiên há to miệng rồi chỉ vào Tô Cẩm Thành: "Anh...anh Cẩm Thành!” “Nhớ ra rồi sao?” trong mắt Tô Cẩm Thành ánh lên sự vui mừng.

Giang Hạ vội vàng gật đầu: “Em nhớ ra rồi, lúc nhỏ chúng ta là bạn thân của nhau, em thường lẽo đẽo theo sau lưng anh. Nhưng đến năm anh 10

tuổi thì gia đình anh dọn đi, anh Cẩm Thành, sao đột nhiên anh lại trở nên vừa cao vừa đẹp trai như thế, rõ ràng lúc nhỏ chỉ là một tên mập thôi mà”

Cô vươn nắm lấy hai cánh tay của Tô Cẩm Thành rồi không ngừng đánh giá, vẻ mặt vừa kích động vừa vui mừng.

Tô Cẩm Thành giả vờ cười khổ: “Này này, mấy chuyện khác thì không nhớ, riêng chuyện hồi nhỏ anh rất mập thì em nhớ rõ ràng luôn đúng không?”

Giang Hạ cười hihi: “Xin lỗi anh Cẩm Thành, chỉ là bỗng nhiên nhớ ra anh nên em phấn khích quá thôi, anh đừng giận” “Anh không giận, sao anh nỡ giận em chứ” Tô Cẩm Thành xoa đầu cô.

Giang Hạ đưa tay lên chạm vào nơi anh ta vừa xoa: “Đúng rồi, có phải lần trước anh đã nhận ra em rồi không?” “Đúng vậy.” Tô Cẩm Thành thẳng thắn gật đầu.

Mẹ Giang thấy hai người đều đã nhận ra nhau, bà mỉm cười hài lòng rồi xoay người vào bếp pha trà, để lại không gian cho hai người trẻ hàn huyên.

“Á, anh nhận ra em rồi mà lại giấu em, còn đóng giả người lạ để an ủi em, thật quá đáng!” Giang Hạ chu môi, giả vờ không vui.

Tô Cẩm Thành cười xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, chẳng phải là anh chỉ muốn xem thử em có nhận ra anh hay không thôi sao, kết quả đúng là không hề nhận ra anh”

“Hứ, em không nhận ra anh thì anh không biết phải nói thẳng với em sao, toàn viện cớ” Giang Hạ bĩu môi. Tô Cẩm Thành bất lực vươn tay: “Được rồi, là lỗi của anh, đây là quà gặp mặt anh tặng em, đừng giận nữa được không?” Anh ta lấy từ trong túi ra một hộp quà được đóng gói tinh tế. Giang Hạ cũng không từ chối mà nhận lấy. Quà gặp mặt mà, thường thì mọi người không từ chối đâu, hơn nữa nếu từ chối thì có thể người tặng sẽ không vui.

“Anh Cẩm Thành, em không chuẩn bị quà gặp mặt rồi, lần sau bù lại cho anh” Giang Hạ ngượng ngùng nói với Tô Cẩm Thành. Tô Cẩm Thành không để ý: “Không sao, em nhớ ra anh đã là phần quà gặp mặt tốt nhất rồi” Giang Hạ cười tủm tỉm: “Anh Cẩm Thành, anh đúng là biết cách nói chuyện ghê, chắc chị dâu rất vui khi được anh dỗ dành nhỉ?” Nghe thế, nét cười trên mặt Tô Cẩm Thành liền nhạt đi, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, anh ta cười rồi lắc đầu: “Anh vẫn chưa có bạn gái” “Không thể nào?” Giang Hạ ngạc nhiên tới trợn tròn hai mắt. “Anh vẫn chưa có bạn gái sao? Anh cũng 30 rồi mà, bác gái không gấp à?”

“Gấp chứ, nên chẳng phải lần này anh về lại thành phố Giang để tìm vợ hay sao? Giang Hạ có muốn giúp anh không?” Tô Cẩm Thành híp mắt cười nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ.

Giang Hạ không hề nhìn thấy, cô vỗ ngực đồng ý: “Được thôi, em nói cho anh biết, xung quanh em có rất nhiều cô bé xinh đẹp, nếu có thời gian thì em sẽ giới thiệu cho anh”

“Được.” Tô Cẩm Thành gật đầu, sau đó chuyển chủ đề: “Đúng rồi, em mở quà ra đi, xem thử có thích không? “Ừm” Giang Hạ đồng ý rồi bắt đầu mở quà gặp mặt. Sau khi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay kim cương lấp lánh được thiết kế vô cùng cao cấp và sang trọng, cực kỳ xinh đẹp. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Hạ, Tô Cẩm Thành liền biết cô rất thích. “Thích thì đeo thử đi” Tô Cẩm Thành lại nói.

Giang Hạ vội gật đầu: “Được, cảm ơn anh Cẩm Thành, em rất thích” Nói xong, cô lấy chiếc vòng ra khỏi hộp rồi chuẩn bị đeo lên. Chỉ là dùng một tay đeo vòng không tiện lắm nên Tô Cẩm Thành bèn vươn tay ra cầm lấy chiếc vòng: “Để anh giúp” “Ừm” Giang Hạ đồng ý.

Mẹ Giang bưng trà từ trong bếp ra, vừa hay nhìn thấy cảnh hai người cùng cúi đầu vô cùng hoà hợp, trên mặt bà nở một nụ cười hiền hậu. Giang Hà và Cẩm Thành, trông có vẻ rất hợp nhỉ, ít nhất là hợp hơn Kiều Phàm. Nghĩ tới Kiều Phàm, ánh mắt Mẹ Giang liền u ám hẳn đi, bà thở dài. Thằng bé Kiều Phàm này quá cực đoan, cũng quá bất định. Nếu Giang Hạ ở bên cạnh nó thì chỉ có thể bị tổn thương chứ không thể hạnh phúc. Nhưng trong lòng Giang Hạ chỉ có một mình Kiều Phàm, dù Kiều Phàm có đối xử với con bé rất lạnh nhạt, khiến con bé phải khóc rất nhiều lần thì Giang Hạ vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý. Bà và ba con bé cũng khuyên rồi, mắng rồi nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến Giang Hạ từ bỏ Kiều Phàm.

Bà cứ tưởng cả đời này Giang Hạ sẽ bị Kiều Phàm bẫy nhưng ai ngờ, hàng xóm 20 năm trước lại đột nhiên liên lạc với bà, bảo là con trai mình thích Giang Hạ, định đến thành phố Giang tìm Giang Hạ.

Bà nghĩ, có thể phải có những người con trai khác xuất hiện bên cạnh Giang Hạ thì cô mới từ bỏ tình cảm giành cho Kiều Phàm. Chẳng phải người xưa có câu: cách tốt nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới sao? Vậy nên bà sảng khoái gửi địa chỉ cho hàng xóm, thế mới có cảnh Tô Cẩm Thành xuất hiện ở đây.

Hơn nữa, thằng bé Cẩm Thành này cao lớn đẹp trai, không hề thua kém Kiều Phàm chút nào. Tính cách lại dịu dàng, tốt hơn hẳn Kiều Phàm. Quan trọng nhất là thằng bé yêu Giang Hạ.

Là một người mẹ, bà không hi vọng con gái vì theo đuổi Kiều Phàm mà tự khiến toàn thân đầy sẹo, bà thích con gái được người khác bảo vệ chu toàn hơn.

Vậy nên, bà thà để con gái và người yêu nó ở bên nhau chứ cũng không muốn con gái và Kiều Phàm hẹn hò. Hi vọng lần này Kiều Phàm tới đây có thể khiến Giang Hạ hồi tâm chuyển ý. Nghĩ tới thấy, Mẹ Giang thở dài một tiếng rồi lắc đầu, sau đó bà lại nở nụ cười bước tới: “Hai đứa đang làm gì đó?”

“Bác gái” Tô Cẩm Thành ngẩng đầu nhìn Mẹ Giang, dịu dàng cười: “Cháu tặng cho Giang Hạ một chiếc vòng tay nên đang giúp em ấy đeo” “Mẹ, có đẹp không?” Giang Hạ đưa tay lên lắc lắc, để lộ chiếc vòng lấp lánh trên cổ tay. Mẹ Giang gật đầu: “Đẹp, nhưng chắc là rất đắt nhỉ? Cẩm Thành, khiến cháu tốn tiền rồi, thật ngại quả” “Không sao, cũng không đắt” Tô Cẩm Thành xua tay trả lời.