“Đúng, Trần Nhã Nhã đã ở trong từ lâu như vậy rồi, cũng đến lúc ra ngoài rồi, bà Trần cũng đợi tới sốt ruột rồi” Tống Vy gật đầu. Sau đó, cô đứng dậy: “Em gọi điện cho bà Trần, nói với bà ấy tin tốt này” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Đi đi”
Tống Vy cầm điện thoại, đi sang một bên gọi điện. Đường Hạo Tuấn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cũng rút điện thoại ra, gọi điện cho Trình Hiệp.
Giọng nói của Trình Hiệp rất nhanh đã truyền tới: “Tổng giám đốc” “Trong phòng Lâm Giai Nhi có lắp camera đúng chứ?” Đường Hạo Tuần trầm giọng hỏi. Trình Hiệp vừa lái xe, vừa đáp: “Phải, có camera” “Vậy cậu sao chép lại đoạn camera cô ta khai tất cả tội trạng trước đó lại, đưa cho bên phía cảnh sát, vụ án của Trần Nhã Nhã, có thể lật án lại rồi” Đường Hạo Tuấn mím môi nói.
Trình Hiệp gật đầu: “Được, tôi lát nữa sẽ đến cục cảnh sát “Ừ” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, sau đó tắt máy.
Vừa hay vào lúc này, Tổng Vy cũng gọi điện thoại xong quay lại.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Nói xong rồi sao?” “Nói xong rồi, bà Trần rất kích động, đã khóc rồi” Tống Vy ngồi ở bên cạnh anh rồi đáp.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Rất bình thường, Trần Nhã Nhã vốn là vô tội, bà Trần một lòng muốn con gái của mình ra ngoài, nhưng do trước đó chúng ta mãi không bắt được Lâm Giai Nhi, cho nên Trần Nhã Nhã mới ở trong từ lâu như vậy, bây giờ Trần Nhã Nhã có thể ra ngoài rồi, bà ta đương nhiên rất kích động”
“Anh nói đúng” Tống Vy để điện thoại xuống, khẽ mỉm cười. Đường Hạo Tuần ôm eo của cô: “Anh vừa bảo Trình Hiệp đến cục cảnh sát lật án cho Trần Nhã Nhã rồi” “Vậy thì tốt quá rồi.” Mắt của Tống Vy chợt sáng lên: “Có điều Trần Nhã Nhã nhanh nhất có thể bao lâu thì ra ngoài.” “Không rõ, có điều chậm nhất không quá nửa tháng” Đường Hạo Tuấn suy nghĩ một chút thì đáp. Tống Vy nheo mắt lại: “Vậy nên ý của anh là định trong nửa tháng này, xử lý Lâm Giai Nhi sao?” “Cô ta đã sống đủ lâu rồi” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói. Ba mẹ của anh đã đợi ở dưới 18 năm, đợi được Đường Mãnh, bây giờ chỉ thiếu Lâm Giai Nhi đi xin lỗi nữa. Với lại, hai vợ chồng chủ tịch Lâm chắc cũng rất nhớ mong đứa con gái Lâm Giai Nhi này. Tống Vy thở dài: “Anh nói đúng, có vài người, sống quá lâu không phải là chuyện tốt” “Đúng rồi, những điều Lâm Giai Nhi nói với em trước đó, em định xử lý như nào?” Đường Hạo Tuần nhìn cô.
Tống Vy hiểu ý trong mắt của anh: “Anh là chỉ những chuyện Phàm đã làm sao?” Đường Hạo Tuấn không phủ nhận.
Tống Vy cụp mắt: “Nói thật, em vừa rồi đã liên lạc với Phàm, nhưng không liên lạc được, anh ta bây giờ đã không còn ở Thành phố Giang nữa, nghe Hạ nói, anh ta hình như đi tìm hung thủ rồi, việc rời đi của anh ta khiến em thở phào, bởi vì em thật sự không biết nên đối mặt với anh thế nào, anh ta hại Hải Dương xảy ra tai nạn xe, hại nhà kho của em bị cháy, vải bị hủy hết, trong lòng em hận anh ta, nhưng đồng thời, 5 năm trước nếu không phải anh ta, ba mẹ con sớm đã một xác ba mạng rồi, cho nên em thật sự không biết phải xử lý chuyện này như thế nào?
Nhìn dáng vẻ đau khổ khó xử của Tống Vy, ánh mắt của anh tối đi: “Nếu em thật sự không biết xử lý như nào, vậy thì để anh xử lý.” “Để anh xử lý sao?” Tống Vy sững người, sau đó nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, tim đập thình thịch: “Chồng, anh chắc không phải muốn... làm như vậy chứ?”
Cô làm động tác cứa cổ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “Tuyệt đối đừng, tuy Phàm đã làm những chuyện khiến em tức giận, nhưng ân tình bày ở đó, chúng ta không thể đối xử với anh ta như vậy?
“Nghĩ đi đâu vậy, anh sẽ không giết anh ta” Đường Hạo Tuấn mím môi lạnh nhạt nói: “Giống như những gì em nói, anh ta đã cứu ba mẹ con các em, ân tình này, anh nhớ, nhưng bây giờ anh ta lại khiến Hải Dương xảy ra tai nạn xe, lại hủy đi tâm huyết của em, những
chuyện này đã đủ xóa hết ân tình năm đó của anh ta rồi, anh sẽ chỉ đưa anh ta ra nước ngoài, không để anh ta về nước nữa”
Tống Vy thở phào: “Như vậy à, vậy thì được, có lẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất, những chuyện Phàm đã làm, đã mài mòn ân tình và tình bạn của quá khứ, có lẽ về sau chúng ta không gặp lại nữa mới là thích hợp nhất”
Đường Hạo Tuấn hơi nâng cằm lên: “Có điều em nếu đã nói anh ta bây giờ không ở trong nước, vậy nên đợi sau khi anh ta quay về sẽ tìm anh ta nói rõ, nếu anh ta không rời đi thì anh đưa anh ta rời đi, bản thân anh ta bằng lòng rời đi, vậy anh cái gì cũng không làm”
Tống Vy ừ một tiếng: “Được” Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua hai ngày
Bên phía cảnh sát gọi điện tới, khẩu cung của Lâm Giai Nhi đã phát huy tác dụng pháp luật, chứng minh người ra tay với Tống Vy hai lần đầu là bản thân Lâm Giai Nhi, chứ không phải Trần Nhã Nhã.
Tội danh trên người Trần Nhã Nhã được rửa sạch, điều này cũng có nghĩa, Trần Nhã Nhã có thể ra ngoài rồi.
Có điều do Trần Nhã Nhã là chủ động thay Lâm Giai Nhi gánh tội, hành vi ít nhiều cũng có hơi dính tới pháp luật, nhưng niệm tình Trần Nhã Nhã ngồi tù khoảng nửa năm, bên phía cục cảnh sát sẽ không xử phạt khác đối với Trần Nhã Nhã nữa, chỉ phê bình bằng miệng một trận.
Dù sao nửa năm Trần Nhã Nhã ngồi tù, đã coi như là trừng phạt rồi. Tin rằng sau này Trần Nhã Nhã cũng sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa. Bên ngoài nhà tù, bà Trần và Tống Vy đứng cùng với nhau, nhìn cửa lớn của nhà tù đối diện. Đường Hạo Tuấn không đến, anh đã đến biệt thự của nhà họ Lâm. Trần Nhã Nhã ra ngoài rồi, Lâm Giai Nhi đương nhiên có thể thành công rút khỏi. Bà Trần nhìn cửa lớn của nhà tù đóng chặt, hai tay nắm chặt vào nhau, vô cùng kích động.
Nếu không phải bà ta bây giờ còn ngồi xe lăn, Tống Vy cảm thấy, bà ta chắc chắn sẽ nôn nóng đi qua đi lại.
“Bà Trần, bà bình tĩnh một chút, cô Trần một lát nữa sẽ ra thôi” Tống Vy thấy bà Trần kích động không bình tĩnh lại được, cô vội mở miệng khuyên.
sức khỏe của bà Trần vốn không tốt, cô sợ lát nữa vì kích động quá mà ngất đi.
Bà Trần nghe thấy lời của Tống Vy, cười miễn cưỡng: “Mợ Đường, tôi biết ý của cô, chỉ là tôi đâu thể bình tĩnh được, tôi ngày đêm mong mỏi cuối cùng cũng nhìn thấy Nhã Nhã có thể ra ngoài, cho nên trong lòng tôi.”
“Tôi biết tôi biết” Tống Vy dở khóc dở cười cắt ngang lời bà ta: “Bỏ đi, vậy bà tiếp tục đi, coi như tôi không nói gì?
Cũng đúng, ngày đêm mong mỏi mới nhìn thấy con gái ra ngoài đoàn viên, loại chuyện này quả thật khiến người ta kích động không thể bình tĩnh được.
Cô nghĩ, đổi lại là cô cũng sẽ như vậy. Nghĩ như vậy, Tống Vy không có khuyên nữa. Rất nhanh, thời gian đã tới, cửa lớn của nhà tù từ từ mở ra. Bà Trần không nhịn được, trực tiếp lăn xe lăn đi lên mấy mét. Bà ta muốn mau mau nhìn thấy con gái của mình. Tống Vy vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dựa vào thân xe nhìn cửa lớn của nhà tù. Một bóng người gầy gò đi ra từ bên trong, mái tóc ngắn sơ xác, gương mặt xanh xao gầy gò, cơ thể lảo đảo khi gió thổi qua, nhìn trông vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên đôi mắt sáng ngời của cô ta lại khiến người ta rất chú ý. Đôi mắt đó nhìn bầu trời, trong mắt tràn ngập sự mong chờ và khát vọng về tương lại một cách rõ ràng. Tống Vy nhướn mày, trong lòng thầm khen ngợi Trần Nhã Nhã. Xem ra Trần Nhã Nhã không có vì việc từng ngồi tù mà không vực dậy được, ngược lại, cô ta tràn đầy ý chí về tương lai. Như vậy mới tốt, Trần Nhã Nhã như này mới sẽ không liên lụy nhà họ Trần. “Nhã Nhã” Bà Trần nhìn Trần Nhã Nhã, trên gương mặt đầy nếp nhăn, nở nụ cười kích động, trong đôi mắt rơi những giọt nước mắt vui mừng kích động.
Giọng của bà Trần khiến cơ thể của Trần Nhã Nhã cứng đờ trong nháy mắt.
Một giây sau, Trần Nhã Nhã vội cúi đầu xuống, nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên xe lăn, đôi mắt cũng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào gọi: “Mẹ!”