Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1100




Tống Vy và Đường Hạo Tuấn lúc này mới đi tới, đi tới bên giường, cúi đầu từ trên cao nhìn cô ta. “Vừa rồi rất đau đúng chứ?” Tống Vy mở miệng. Lâm Giai Nhi di chuyển con người, nhìn thẳng vào mắt của cô. Trong đôi mắt đó tràn ngập hận ý, dường như muốn xé xác Tống Vy. Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, chuẩn bị cho Trình Hiệp đi tới, dạy dỗ Lâm Giai Nhi.

Tống Vy cản lại: “Không cần, đau đớn khi hai chân bị gãy cô ta còn chống đỡ được, một chút bài học, đối với cô ta không có ý nghĩa gì cả, với lại, cô ta có hận em nữa thì có thể như nào chứ? Cô ta là một phế nhân, cô ta ngay cả đứng cũng không đứng lên được nữa, còn có thể làm gì được em chứ?”

Đường Hạo Tuấn nhíu mày, sau đó khẽ mỉm cười: “Em nói cũng đúng.”



“Các... các người, đồ để tiện, đều là đồ đê tiện!” Sắc mặt của Lâm Giai Nhi trở nên méo mó mà chửi rủa. Trình Hiệp nhíu mày, vô cùng tức giận, trực tiếp đi tới tát cô ta một cái: “Mồm miệng sạch sẽ vào!”

Mặt của Lâm Giai Nhi lập tức bị đánh lệch sang một bên, gương mặt vốn tái nhợt, lúc này vì cái tát của Trình Hiệp, đỏ bừng lên, khiến gương mặt trắng như ma của cô ta có thêm một chút huyết sắc.

Tống Vy nhếch môi, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cái tát rất đau nhỉ? Chân cũng rất đau nhỉ? Đau là đúng rồi, con trai con gái của tôi, lúc đầu cũng đau như vậy?

Lâm Giai Nhi siết chặt lòng bàn tay, không lên tiếng.

Cô ta sợ cô ta còn mở miệng, lại không nhịn được mà muốn chửi người, sau đó lại bị tát. Tống Vy hít một hơi: “Lâm Giai Nhi, tôi biết cô hận tôi, bởi vì sự xuất hiện của tôi khiến cô và Đường Hạo Tuần trở nên không thể, cô nhằm vào tôi thì ok, tôi cũng bằng lòng đấu với cô, nhưng cô ngàn vạn lần không nên ra tay với hai đứa con của tôi, cô đầu tiên là bắt

cóc con trai của tôi, hai con trai của tôi xảy ra tai nạn xe, suýt chết, sau đó cô lại làm con gái tôi ngã bị thương, vậy nên.”

“Tôi thừa nhận, con gái của cô là tôi làm ngã bị thương, nhưng tôi không bắt cóc con trai của cô!” Lâm Giai Nhi bỗng quay đầu, hằn học nhìn Tống Vy.

Tống Vy hơi sững người: “Cô nói cái gì? Cô không có bắt cóc con trai của tôi sao?”

“Tôi đã bị các người bắt tới đây rồi, Đường Hạo Minh cũng vứt bỏ tôi, chân của tôi cũng phế rồi, tôi cũng biết, các người sẽ không tha cho tôi, vậy nên tôi còn có gì phải nói dối chứ? Huống chi, Lâm Giai Nhi tôi tuy xấu xa, nhưng sự kiêu ngạo của tôi cũng bày ở đó,

tôi tuyệt đối không cho phép mình gánh tội cho người khác, tôi nói không là không” Lâm Giai Nhi nghiến răng đáp lại.

Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại. Trình Hiệp nhìn anh và Tống Vy: “Tổng giám đốc, mợ chủ, cô ta hình như thật sự không nói dối” Không cần Trình Hiệp nhắc nhở, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đương nhiên cũng nhìn ra, Lâm Giai Nhi không nói dối.

Cũng chính như vậy, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mới không thể bình tĩnh được.



Lâm Giai Nhi không bắt cóc Hải Dương, vậy Hải Dương là ai bắt cóc?

Lẽ nào còn có kẻ thù khác sao? Tống Vy siết chặt lòng bàn tay: “Chuyện này không thể nào, nếu không phải là cô, vậy sẽ là ai?” “Cô nên đi hỏi Kiều Phàm!” Lâm Giai Nhi cười gần. Cả người Tống Vy đều ngây ra: “Phàm.”

“Phải, người bắt cóc con trai của cô, khiến con trai cố xảy ra tai nạn xe, là anh ta” Nhìn dáng vẻ không tin của Tổng Vy, Lâm Giai Nhi càng cười khoái chí hơn: “Tống Vy cô vẫn không hiểu Kiều Phàm nhỉ, tôi nói cho cô biết, Kiều Phàm đã làm rất nhiều chuyện mà cô

không biết, không chỉ con trai cô là do anh ta bắt cóc, ngay cả vụ tai nạn xe của chính anh ta cũng là anh ta tự mình lên kế hoạch, còn nữa, nhà máy của công ty cô không phải bị cháy một lần hay sao? Chuyện đó cũng có sự tham gia của anh ta, là anh ta và Tống Huyền cùng nhau hợp tác Đồng tử của Tổng Vy co rút lại, cả người loạng choạng lùi lại một bước.

Nếu không phải Đường Hạo Tuấn kịp thời ôm lấy cô, cô e rằng đã vấp ngã rồi. Những chuyện này, vậy mà đều là Phàm làm?

Chuyện này sao có thể chứ? Đừng nói là cô, ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng sốc. Từ trước đến nay, tuy Kiều Phàm có bệnh, nhưng quả thật là có tình cảm với Tống Vy.

Nếu đã có tình cảm, Kiều Phàm tại sao lại làm những chuyện này đối với Tống Vy chứ? “Shit” Trình Hiệp ở một bên cũng sốc tới mức nói không thành lời.

Tống Vy lắc đầu kịch liệt: “Chuyện này không thể, chuyện này tuyệt đối không thể, Phàm không thể làm những điều này với tôi, tuyệt đối không thể!”

“Tôi biết cô không tin, nhưng sự thật chính là sự thật, cô có thể đi hỏi Kiều Phàm, cô xem kết quả cuối cùng có phải giống như tôi nói hay không. Ha ha ha, Tống Vy, không ngờ nhỉ, kẻ thù của cô thật nhiều, gia đình nhà họ Tống, tôi, còn cả một Kiều Phàm cô tự khoe là bạn, nhiều kẻ thù như vậy, cô thật đáng thương” Lâm Giai Nhi cười rất khoái chí, cười tới mức trào nước mắt.

Tống Vy bình tĩnh lại, nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt vô tình: “Cười đi, tôi biết, cô nói những điều này với tôi, chẳng phải là muốn khiến tôi đau khổ hay sao, có thành công rồi, nhưng không sao cả, tôi về sau sẽ đi tìm Kiều Phàm lấy chứng cứ, nhưng cô nói sai một điểm, tôi không đáng thương, kẻ thù của tôi nhiều, nhưng người yêu tôi cũng nhiều, hai đứa con của tôi, những người bạn của tôi, chồng của tôi, bọn chúng đều rất yêu tôi, so với người yêu tôi, những kẻ thù như các cô, chẳng qua chỉ là viên đá của cuộc sống bình yên của tôi, khiến cuộc sống của tôi trở nên gập ghềnh một chút mà thôi.”

Đường Hạo Tuấn nghe cô nói như vậy, nhẹ nhàng ôm eo của cô: “Anh sẽ luôn yêu em, mãi mãi” “Em tin anh” Tống Vy đáp lại anh bằng một nụ cười. Lâm Giai Nhi nhìn một màn này, lần đầu tiên cảm thấy không hề chói mắt, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, cũng không cười nổi nữa: “Ha, chẳng qua là giảo biện mà thôi, Tống Vy, tôi đợi khi cô đối diện với Kiều Phàm sẽ đau khổ vạn phần!”

“Được, vậy cô đợi đi, có điều tôi cảm thấy cô không nhìn thấy được nữa, cô giết tôi mấy lần, một lần cho người ở trong nhà vệ sinh của nhà hàng, suýt nữa dìm chết tôi, một lần phá hỏng thang máy ở chung cư của tôi, suýt nữa khiến tôi bị ngạt chết ở trong thang máy, một lần ở Biệt phủ nhà họ Đường, cô suýt nữa đẩy tôi xuống tầng

“Đẩy em xuống tầng sao?” Sắc mặt của Đường Hạo Tuấn thay đổi: “Chuyện này em sao không nói với anh?” Ngay cả Lâm Giai Nhi cũng ngây người. Cô ta quả thật từng có ý đẩy Tống Vy xuống tầng, lúc đó cũng đưa tay ra, có điều cuối cùng lại kiêng kỵ mà từ bỏ. Cho nên chuyện này, Tống Vy sao lại biết? Cô ta lúc đó là tiến hành ở sau lưng Tống Vy, Tống Vy không thể biết mới đúng. Tống Vy vừa thấy gương mặt trắng xanh lẫn lộn của Lâm Giai Nhi thì biết Lâm Giai Nhi đang nghĩ cái gì, cô cười lạnh: “Cô muốn biết tôi làm sao biết được nhỉ? Rất đơn giản, bởi vì từ khi tôi cho cô vào ở Biệt phủ nhà họ Đường thì tôi đã đề phòng cô, cho nên trên dưới Biệt phủ nhà họ Đường, tôi đều lắp camera, nhất cử nhất động của cô tôi đều biết”

Đồng tử của Lâm Giai Nhi phóng to. Thì ra là như vậy! Lúc đó, Tống Vy vậy mà đã đề phòng cô ta như vậy rồi.

Vậy cô ta có phải nên cảm thấy may mắn, khoảng thời gian đó, cô ta không làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không cô ta sớm đã bị lộ tẩy tất cả?

Tổng Vy không quan tâm Lâm Giai Nhi nữa, quay đầu, nói với Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi chồng, lúc đó anh vẫn chưa biết bộ mặt thật của Lâm Giai Nhi, vẫn đối xử với cô ta khá tốt, cho nên em không có nói với anh.”

Đường Hạo Tuấn có hơi đen mặt. Cô lúc đó không nói với anh, là cảm thấy anh sẽ đứng về phía Lâm Giai Nhi, không tin tưởng lời của cô. Có điều bây giờ tin rằng, lúc đó anh đối xử với Lâm Giai Nhi quả thật không tệ, có lẽ anh thật sự sẽ không tin cô. Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn thở dài, trán tì vào trán của Tống Vy: “Xin lỗi”

Tổng Vy biết anh xin lỗi điều gì, vỗ vai của anh: “Được rồi, em đâu trách anh, thật ra em cũng có thể hiểu được anh, dù sao không ai có thể tin ngay được, cô em gái luôn ngây thơ lương thiện, thật ra là một ác quỷ” Nói xong, cô nhìn sang Lâm Giai Nhi: “Ngoài những điều vừa nói, cô còn vứt ngã con gái của tôi, giúp Tổng Huyền chỉnh dung, để

Tống Huyền ra tay với tôi, những tội ác này cộng lại, đủ khiến cô chết rồi, đương nhiên cô yên tâm, người thật sự xử quyết cô không phải tôi, mà là chồng của tôi”