Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên, có điều bây giờ vẫn chưa đưa tới, chắc phải ngày mai mới tới.’
Khi du thuyền cập bến, cô và Đường Hạo Tuấn rời đi trước.
Mà Lâm Giai Nhi và Melonna vẫn ở lại trên du thuyền, để Trình Hiệp đến lúc đó lái xe đưa tới.
“Thì ra là vậy, tớ nghĩ lần này Lâm Giai Nhi chắc sẽ không tung tăng được nữa.” Giang Hạ nói.
Tống Vy cười nói: “Nếu cô ta còn có thể tung tăng được nữa, vậy Hạo Tuấn và tớ có thể đi tự sát rồi, không tới mức ngay cả một người cũng không trông được.”
Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh đã tới chiều.
Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh cáo từ rời đi, ngày mai lại tụ tập.
Giang Hạ vốn cũng định đi, có điều bị Tống Vy giữ lại riêng.
Mọi người biết, đây là Tống Vy có lời muốn nói riêng với Giang Hạ.
“Dì Vương, bế Dĩnh Nhi đi.” Tống Vy giao Tống Dĩnh Nhi cho Dì Vương.
Dì Vương gật đầu, đón lấy Tống Dĩnh Nhi đi lên tầng.
Tống Dĩnh Nhi cũng rất hiểu chuyện, không có khóc đòi ở lại, ngoan ngoãn theo Dì Vương rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Giang Hạ.
Giang Hạ nhìn cô, miệng há ra: “Vy Vy, cậu có phải có chuyện rất quan trọng muốn nói với tớ không?”
Tống Vy gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một bức ảnh đưa cho Giang Hạ.
Giang Hạ nghi hoặc cầm lấy, nhìn bức ảnh một lúc, thấy trên bức ảnh là một ông lão xăm kín người, vẻ mặt rất nghi hoặc: “Đây… đây là có ý gì?”
“Người trong bức ảnh này chính là hung thủ giết ba mẹ của Kiều Phàm.” Tống Vy chỉ vào bức ảnh rồi nói.
Giang Hạ đầu tiên là sững người, sau đó sắc mặt thay đổi đứng bật dậy: “Cái gì? Hung thủ… giết… ba mẹ của Kiều Phàm sao?”
Cô ấy sững sờ đến mức không nói hoàn chỉnh được, ngay cả bàn tay cầm bức ảnh cũng đang run rẩy.
Tống Vy ừ một tiếng: “Không sai, chính là người đó.”
Giang Hạ há miệng rất lớn, một lát sau mới tìm lại được giọng nói: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi… Vy Vy, cậu làm sao tra được người này?”
Hai mắt Giang Hạ đỏ hoe nhìn Tống Vy, nước mắt kích động ngân ngấn trong hốc mắt.
Cô ấy có thể không kích động sao?
Mười mấy năm nay, cô ấy luôn tìm kiếm hung thủ thật sự, muốn rửa sạch sự trong sạch của người nhà mình, nói với Phàm, gia đình của bọn họ không có làm lộ hành tung của ba mẹ anh ta.
Nhưng mười mấy năm nay, bất luận cô ấy cố gắng như nào, điều tra như nào, hung thủ thật sự cũng không tìm ra được.
Mà bây giờ, Vy Vy vậy mà tìm được cho cô ấy, cô ấy sao không vui mừng chứ.
“Là Đường Hạo Minh tra giúp tớ.” Tống Vy đáp.
Giang Hạ ngây người: “Anh ta sao?”
“Không sai, cậu cũng chắc biết, Đường Hạo Minh và hung thủ giết hại ba mẹ của Phàm đến từ cùng một tổ chức, nếu anh ta điều tra, chắc chắn sẽ nhanh hơn chúng ta, hơn nữa, tớ nghĩ anh ta cũng không cần thiết lừa tớ trong chuyện này, bởi vì chuyện này không dính líu tới anh ta.” Tống Vy giải thích.
Giang Hạ gật đầu: “Điều này là đúng, có điều Vy Vy, anh ta điều tra cho cậu, sẽ không bắt cậu đồng ý anh ta chuyện gì đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy, tớ thà…”
“Yên tâm đi, không có.” Tống Vy nhấp ngụm nước rồi đáp: “Mới đầu, tớ cũng cho rằng anh ta muốn tớ đồng ý điều gì đó, không ngờ cuối cùng anh ta không làm như vậy, cho nên cậu đừng có áp lực.”
Thấy điều Tống Vy nói là thật, Giang Hạ lúc này mới yên tâm, thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Tuy anh ta tra ra hung thủ giết hại ba mẹ của Phàm là ai, nhưng anh ta không giúp bắt người, cho nên bắt người vẫn phải dựa vào bản thân chúng ta.” Tống Vy nhắc nhở cô ấy.
Giang Hạ mỉm cười: “Không sao, chuyện này vốn không phải nghĩ vụ của anh ta, anh ta có thể giúp tớ điều tra, tớ đã rất thỏa mãn rồi, bây giờ chúng ta đã biết hung thủ là ai, hình dáng ra sao, sau này bắt kẻ đó rất tiện, đúng rồi Vy Vy, Đường Hạo Minh có nói tên hung thủ này tại sao muốn giết hại bác trai bác gái không?”
“Có.” Tống Vy thở dài, sau đó nói ra nguyên nhân giết người mà lúc đó Đường Hạo Minh nói cho cô.
Giang Hạ sau khi nghe xong thì cắn chặt môi: “Thì ra là như vậy, vì bác trai bác gái không đồng ý gia nhập tổ chức của bọn họ, để bọn họ sai khiến thì muốn giết người diệt khẩu, tổ chức như vậy, thật sự tội ác tày trời, nên tiêu diệt.”
Cô ấy hằn học vỗ một cái vào bàn.
Tống Vy nhếch môi: “Đương nhiên rồi.”
“Được rồi Vy Vy, tớ đi trước đây, tớ muốn đi tìm Phàm, nói chuyện này cho anh ấy, để anh ấy biết gia đình của chúng tớ là vô tội.” Giang Hạ nói rồi thì muốn cầm túi rời đi.
Tống Vy nghĩ ra điều gì đó, kéo tay của cô ấy: “Khoan đã.”
“Sao vậy Vy Vy.” Giang Hạ quay đâu, nhìn cô đầy khó hiểu.
Môi của Tống Vy mở ra: “Hạ, chuyện đó…”
Nhìn ra sự ngập ngừng của cô, trái tim của Giang Hạ đập thình thịch, tự dưng có loại dự cảm không tốt.
Nhưng Giang Hạ không có biểu hiện ra, ngoài mặt vẫn duy trì nở cười: “Có chuyện gì thì nói.”
“Hạ, thật ra…” Tống Vy cắn môi dưới: “Tớ không biết cậu có nên nói chuyện này cho Phàm hay không, nhưng tớ muốn nói, cái chết của ba mẹ Phàm, quả thật có chút liên quan tới chú dì.”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Giang Hạ lập tức cứng lại, chiếc túi trên vai cũng trực tiếp rơi xuống đất.
“Cậu nói cái gì? Cậu nói cái chết của bác trai bác gái có liên quan tới ba mẹ của tớ sao?” Rất lâu sau, Giang Hạ mới cất giọng nói khàn khàn.
Tống Vy có chút không dám nhìn vào mặt của cô ấy, gật đầu ừ một tiếng: “Phải, chú dì quả thật đã tiết lộ vị trí của ba mẹ Phàm.”
“Chuyện này không thể nào.” Giang Hạ trực tiếp hất tay cô ra, cảm xúc kích động mà lớn tiếng nói: “Chuyện này sao có thể chứ, cậu cũng nói, người trong bức ảnh này là hung thủ, là kẻ đó giết bác trai bác gái, hơn nữa ba mẹ tớ có quan hệ tốt với bác trai bác gái như vậy, sao có thể làm lộ vị trí, Vy Vy cậu đang lừa tớ, cậu đang lừa tớ có phải không?”
“Tớ không lừa cậu, chuyện này quả thật là thật.” Tống Vy thấy Giang Hạ như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng có khó chịu hơn nữa, cô cũng phải nói.
Nếu bây giờ không nói, sau này Phàm và Hạ biết, sẽ càng suy sụp hơn.
“Không đâu, không đâu, chuyện này tuyệt đối không thể!” Giang Hạ ôm đầu của mình, lắc đầu kịch liệt, không muốn tin lời của Tống Vy.
Tống Vy cầm tay của cô ấy, nhìn cô ấy: “Hạ, tớ biết cậu không tin, thật ra ngay cả bản thân chú dì cũng không biết, là bọn họ làm lộ vị trí của ba mẹ Phàm.”
“Cái gì?” Giang Hạ nhìn Tống Vy: “Cậu nói ba mẹ tớ không biết sao? Nếu bọn họ cũng không biết, vậy cậu dựa vào đâu nói là bọn họ làm lộ?”
“Chú dì không biết không đại biểu bọn họ không làm lộ, trong thời gian ba mẹ của Phàm lẩn trốn tránh truy sát, là ba mẹ của cậu luôn đưa cho bọn họ đồ ăn đồ dùng, mà quan hệ của ba mẹ cậu và ba mẹ của Phàm tốt như vậy, cậu cảm thấy hung thủ muốn tìm ba mẹ của Phàm sẽ không thông qua ba mẹ của cậu mà đi tìm sao?”
Miệng của Giang Hạ há ra, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy nên ý của cậu là… ba mẹ của tớ trong lúc vô tình đã làm lộ hung tung của bác trai bác gái đúng chứ?”
“Phải, chú dì dù sao là người bình thường, khi bọn họ đi đưa đồ dùng cần thiết cho ba mẹ của Phàm, không thể lúc nào cũng phát giác có người bám theo bọn họ, cũng chính vì vậy, hung thủ mới tìm được ba mẹ của Phàm.”
Lời này hoàn toàn đánh sập niềm tin và sự kiên định trong lòng Giang Hạ.
Trước mắt cô ấy chợt tối lại, cơ thể lung lay, sau đó ngã xuống.
Tống Vy thấy vậy thì bị dọa giật mình: “Hạ!”
Cô vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Giang Hạ, đỡ cô ấy lên sô pha: “Hạ cậu không sao chứ!”
Giang Hạ dựa vào trong lòng cô, há to miệng thở dốc.
Những thông tin bây giờ khiến trong lòng Giang Hạ cực kỳ chấn động, hô hấp cũng không thể ổn định.
Một lúc sau, Giang Hạ mới từ trong lòng Tống Vy ngồi dậy, khóc tự giễu: “Thì ra nhà chúng tớ thật sự là hung thủ hại chết bác trai bác gái, ha ha, thật nực cười biết bao, tớ luôn cố gắng tìm ra hung thủ, rửa sạch oan ức của gia đình chúng tớ, nhưng thật ra gia đình chúng tớ không có bị oan, bởi vì quả thật là nhà chúng tớ làm lộ hành tung, nhà chúng tớ cũng là hung thủ…”