Lâm Giai Nhi cắn môi, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Cô ta biết lần này bị Đường Hạo Tuấn bắt được nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Lần trước khi thoát khỏi nhà tù của Đường Hạo Tuấn, cô ta đã lợi dụng Mạnh Ngọc.
Nên lần này, chắc chắn Đường Hạo Tuấn không để Mạnh Ngọc tiếp xúc với mình, vì vậy không thể nào chạy thoát được.
Tất nhiên, người Lâm Giai Nhi hận nhất vẫn là Đường Hạo Minh.
Sau khi tên khốn đó quay lại, anh ta không ở lại lâu mà lập tức rời đi, để lại cô ta ở đây rồi bị Đường Hạo Tuấn tóm được.
Rõ ràng bọn họ cùng một phe nhưng tại sao Đường Hạo Minh lại có thể trốn thoát còn cô ta lại bị bắt.
Cô ta hoài nghi, chẳng lẽ Đường Hạo Minh biết Đường Hạo Tuấn sẽ tới đây nên đã bỏ chạy trước?
Nếu là như vậy thì Đường Hạo Minh quá khốn nạn rồi!
Vừa nghĩ tới đây, chiếc cano thứ ba cũng đã vào bờ.
Đường Hạo Tuấn xuống du thuyền, lạnh lùng nhìn Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi kinh hãi nhìn anh, sau khi nhìn nhau một lúc, cô ta đột nhiên bật cười: “Hạo Tuấn, đã lâu không gặp."
Đường Hạo Tuấn không thèm đáp lời mà chỉ sải bước về phía cô ta.
Lâm Giai Nhi nghe tiếng bước chân anh, từng bước từng bước như đang giẫm lên trái tim cô ta, khiến cô ta càng thêm sợ hãi.
Cô ta vô thức lùi lại.
Đường Hạo Tuấn dừng lại, cuối cùng trực tiếp cho vệ sĩ đi tới: "Bắt lấy bọn họ."
“Vâng!” Khoảng hơn chục vệ sĩ đi về phía Lâm Giai Nhi và người giúp việc.
“Đừng tới đây, các ngươi không được tới đây!” Lâm Giai Nhi kinh hãi kêu lên.
Nhưng vệ sĩ đều không nghe, thậm chí có người còn chạy hẳn tới.
Một trong những vệ sĩ chạy đến trước mặt Lâm Giai Nhi rồi đưa tay tóm lấy cô.
Lâm Giai Nhi híp mắt, cô ta bỗng ngồi xổm người xuống, một cước đá bay vệ sĩ.
Người giúp việc bên kia cũng làm như vậy, trực tiếp đánh ngã hai tên vệ sĩ.
Cảnh này khiến mọi người sửng sốt.
“Tổng giám đốc, thì ra Lâm Giai Nhi có thể đánh nhau!” Trình Hiệp kêu lên.
Đường Hạo Tuấn liếc mắt: "Không tinh thông, không quan trọng."
Vệ sĩ chỉ không ngờ hai người phụ nữ lại có thể đánh nhau nên đã đánh giá thấp đối phương rồi bị hạ bệ.
Nhưng có bài học này rồi, Lâm Giai Nhi và người giúp việc không còn là đối thủ của các vệ sĩ nữa.
Đương nhiên rồi, sau khi hoàn hồn, họ không còn khinh thường hai người phụ nữ nữa.
Một lúc sau, Lâm Giai Nhi và người giúp việc bị vệ sĩ bắt và đưa đến chỗ Đường Hạo Tuấn.
“Quỳ xuống.” Đội trưởng vệ sĩ nói.
Các vệ sĩ giữ chặt Lâm Giai Nhi và người giúp việc rồi đá vào đầu gối họ.
Một tiếng phịch vang lên, Lâm Giai Nhi và người giúp việc quỳ trên mặt đất.
Lâm Giai Nhi cảm thấy rất nhục nhã, cô ta muốn chống cự, nhưng lại bị vệ sĩ trấn áp dễ dàng.
Còn người giúp việc thì biết phản kháng cũng vô ích vô ích nên đành chấp nhận số phận, ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Tổng giám đốc, tiếp theo phải xử lý hai người bọn họ thế nào?” Trình Hiệp hỏi.
Đường Hạo Tuấn mím môi nói: "Dùng dây thừng trói chúng lại rồi nhốt trên du thuyền, à mà, đánh gãy chân chúng đi."
Có thể, dù họ có cởi trói được thì vẫn không thể trốn thoát.
Lâm Giai Nhi không dám tin vào tai mình, cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: “Hạo Tuấn, anh định đánh gãy chân em sao?"
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta: "Không được sao?"
“Đương nhiên không được, em là em gái nuôi của anh, sao anh có thể đối xử với em như vậy!” Lâm Giai Nhi kích động hét lên.
“Em gái nuôi?” Ba chữ này dường như đã kích thích Đường Hạo Tuấn, đột nhiên anh giơ chân đá vào bụng Lâm Giai Nhi .
Lâm Giai Nhi đau đớn hét lên, cô ta khuỵ người xuống, cảm thấy ruột gan quặn thắt, cả người run lên vì đau.
"Cô còn có mặt mũi tự nhận là em gái nuôi của tôi? ba mẹ tôi đối xử tệ bạc với cô sao? Họ nhận cô làm con gái nuôi, còn rất yêu thương cô, vậy mà cô lại cấu kết với Đường Mãnh giết hại họ!" Giọng nói của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng như tới từ địa ngục, hận ý càng khiến người ta rét tun.
Lâm Giai Nhi vẫn đang đổ mồ hôi lạnh vì đau, nhưng khi nghe thấy những lời của anh, cô ta lập tức choáng váng.
Anh ... anh biết cô giết ba mẹ nuôi mình rồi?
Cô ta luôn cho rằng Đường Hạo Tuấn muốn bắt cô ta chỉ vì báo thù cho Tống Vy và hai đứa nghiệt chủng kia, nhưng không ngờ rằng anh đã biết chuyện này!
Đường Hạo Tuấn còn chưa tha cho Lâm Giai Nhi, mà anh lại đá thêm một cước.
Anh không đánh phụ nữ, nhưng người phụ nữ này không phải là phụ nữ, mà thậm chí còn không phải là một con người, cô ta là một con ác quỷ.
“Trả thù cho ba mẹ là một chuyện, tôi sẽ tính sổ kỹ càng phần của Tống Vy và hai đứa trẻ nữa. Nên Lâm Giai Nhi à, cô cứ chờ mà xuống địa ngục đi, lập tức đánh gãy chân cô ta cho tôi!” Đường Hạo Tuấn quát.
Các vệ sĩ gật đầu: "Vâng, Sếp Đường."
"Đợi đã."
Lúc này, một giọng nói từ trên cao truyền đến.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên.
Thì thấy Tống Vy đang đứng trên ban công tầng ba, Đường Hạo Tuấn nhíu mày: "Sao vậy?"
"Hạo Tuấn, em không quan tâm Lâm Giai Nhi thế nào nhưng không cần đánh gãy chân người giúp việc kia đâu. Tuy cô ấy là người của Đường Hạo Tuấn, nhưng cũng đã bảo vệ em không ít lần trong khoảng thời gian này. Nếu không phải cô ấy, em đã bị Lâm Giai Nhi ức hiếp từ lâu rồi. Vậy nên chỉ cần nhốt cô ấy lại là được, đừng đánh gãy chân.” Tống Vy nhìn Melonna rồi nói.
Melonna vốn đã cúi đầu, nhắm mắt lại chờ đợi số mệnh rồi.
Nhưng nghe được lời này của Tống Vy, cô ta không khỏi mở to mắt, tựa như không ngờ Tống Vy sẽ vì mình mà lên tiếng.
Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Melonna, cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Tống Vy: "Được, trói cô ta lại và mở lưới điện trên cửa phòng nhốt cô ta."
Anh không đánh gãy chân người này nhưng sau khi nguồn điện được bật lên, người này dù có cởi trói được cũng không thể thoát ra ngoài.
Vì trên cửa có điện, vừa chạm vào sẽ bị điện giật ngay lập tức.
Các vệ sĩ bắt đầu ra tay.
Đầu tiên, họ trói Lâm Giai Nhi và Melonna lại rồi bịt miệng hai người.
Sau khi trói xong, hai vệ sĩ đưa Melonna đi trước, còn Lâm Giai Nhi vẫn ở yên chỗ cũ.
Một trong những vệ sĩ lấy gậy ra. Khi Lâm Giai Nhi kinh hoàng lắc đầu, anh ta đã đập thẳng cây gậy lên chân Lâm Giai Nhi, không phải xương chân mà là xương bánh chè.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, lọt thẳng vào tai tất cả mọi người.
Lâm Giai Nhi trợn mắt, cả khuôn mặt đỏ bừng và vặn vẹo vì đau, trán cô ta đầy mồ hôi, trên cổ còn lộ ra cả đường gân xanh, trông vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng, cô ta không thể chịu nổi, trợn mắt rồi ngất đi.
Ở trên lầu, Tống Vy sợ tới mức nhắm tịt mắt lại rồi trở về phòng.
Cô còn không dám dùng dao để làm người khác bị thương cơ mà, sao dám nhìn mấy cảnh máu me này được.
Cô chỉ xem một lần mà suýt rớt tim vì sợ, sao có thể dám xem lần thứ hai.
Vậy nên cô đi vào trong rồi chờ đợi kết quả thôi.
Mặc dù đánh gãy chân người khác là một chuyện tàn nhẫn nhưng Tống Vy lại không hề đồng cảm với Lâm Giai Nhi, đây là hình phạt mà Lâm Giai Nhi đáng phải chịu.
Nghĩ đến ba mẹ chồng, còn có cả Hải Dương và Dĩnh Nhi.
Đáng đời Lâm Giai Nhi!
Bên ngoài, cuộc hành quyết vẫn đang tiếp tục.
Người vệ sĩ vừa đánh gãy chân trái của Lâm Giai Nhi, bây giờ anh ta đang bắt đầu tấn công chân phải.
Rắc!
Cây gậy lại đập mạnh xuống, một tiếng răng rắc vang lên.
Mặc dù Lâm Giai Nhi đã ngất đi nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn đau, cơ thể cô ta run lên dữ dội.
Người vệ sĩ ngồi xổm xuống, đưa tay sờ xương bánh chè của Lâm Giai Nhi, sau khi xác nhận xong, anh ta cầm gậy rồi đứng dậy nói với Đường Hạo Tuấn: "Sếp Đường, đã xong rồi ạ, hai xương bánh chè đã vỡ vụn. Dù có chữa trị kịp thời cũng không thể hồi phục.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: "Được rồi, đưa cô ta lên du thuyền để bác sĩ trông chừng, nếu có sốt thì lập tức chữa trị, đừng để cô ta chết."
“Vâng!” Tên vệ sĩ gật đầu, sau đó cùng với những vệ sĩ còn lại đưa người lên du thuyền.