Cùng lúc này, trên du thuyền.
Đường Hạo Tuấn nhìn màn hình điện thoại tối đen, nhìn thật lâu, nhìn từ lúc ngừng video nhìn đến bây giờ.
Trình Hiệp biết, đây là tổng giám đốc đang hồi tưởng lại cuộc gọi với bà chủ vừa rồi.
Nhưng dù có nhớ nhung, cũng phải cắt ngang.
“Tổng giám đốc, có thu hồi đội điều tra phái ra không?” Trình Hiệp hỏi.
Hiện tại đã liên lạc được với bà chủ rồi, đội điều tra đó đương nhiên không cần lại đi điều tra các đảo nữa.
Còn không bằng triệu hồi quay về, cùng tiến công vào hải đảo của Đường Hạo Minh, như vậy xác xuất cứu bà chủ ra không phải lớn hơn nhiều sao?
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Thu về, nhưng đừng trực tiếp về du thuyền, kêu họ chờ ở khu sương mù.”
Máy bay của Đường Hạo Minh biến mất mấy lần ở khu sương mù, chứng minh hải đảo của anh ta nhất định ở vùng biển phía sau khu sương mù.
“Vâng, vậy cậu chủ nhỏ…”
“Để tôi liên lạc Hải Dương.” Đường Hạo Tuấn nói, gọi điện cho Tống Hải Dương.
Trình Hiệp thấy vậy, đương nhiên cũng không nói gì nữa, ra ngoài sắp xếp.
Khách sạn quốc tế tổ chức buổi hòa nhạc cách xa ngàn dặm, Tống Hải Dương nhận điện thoại của Đường Hạo Tuấn.
Nghe thấy nội dung Đường Hạo Tuấn nói, Tống Hải Dương lập tức đứng dậy khỏi sofa: “Cái gì? Mẹ liên lạc với ba rồi?”
Ba người Giang Hạ, Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh phụ trách chăm sóc Tống Hải Dương ở bên cạnh cũng nghe thấy câu này, vội nhìn điện thoại cậu.
“Hải Dương, con là nói tìm thấy Vy Vy rồi?” Giang Hạ vui mừng hỏi.
Tống Hải Dương lắc đầu: “Không có, vẫn chưa tìm được mẹ, nhưng mẹ đã liên lạc được với ba rồi, ba kêu con định vị điện thoại mẹ dùng lúc đó, như vậy, chúng ta có thể tìm thấy mẹ.”
“Quá tốt rồi.” Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh nhìn nhau, cùng vỗ tay.
Tống Hải Dương lại vội vàng hỏi Đường Hạo Tuấn vài câu trong điện thoại.
Hỏi xong, cậu cúp máy, nhanh chóng ngồi vào trước máy tính, bắt đầu thao tác lạch cạch.
Định vị một số điện thoại vô cùng đơn giản, vài phút sau, Tống Hải Dương đã khóa chặt vị trí số điện thoại đó.
Nhìn thấy vị trí nào đó trên bản đồ vệ tinh, Tống Hải Dương cười: “Chính là nơi này!”
“Nơi này…không phải đảo sao?” Ba người Giang Hạ tới cạnh máy tính, nghi hoặc hỏi.
Tống Hải Dương phóng bản đồ lên lớn nhất.
Như vậy, ba người Giang Hạ nhìn thấy, cũng xem như không phải đảo, mà là một vùng đất, chính là một hải đảo rất nhỏ rất nhỏ.
“Vy Vy đang ở đây?” Giang Hạ chỉ vào hải đảo nói.
Tống Hải Dương gật đầu: “Nếu vị trí của mẹ không thay đổi, thì chính là nơi này, hải đảo này rất nhỏ, còn nhỏ hơn tất cả những hải đảo đã được biết tới của nước L, chẳng trách trên bản đồ thế giới không có.”
“Ý con là hải đảo này hiện tại vẫn chưa được phát hiện, vệ tinh cũng không tra tới?” Giang Hạ kinh ngạc.
Tống Hải Dương ‘dạ’ một tiếng: “Cũng gần vậy ạ, vì quá nhỏ, lại thêm ở trung tâm khu sương mù, có cản trở nhất định với vệ tinh, cho nên vệ tinh không phát hiện cũng bình thường, cũng có khả năng vệ tinh sớm đã phát hiện hải đảo này, chỉ là do quá nhỏ, nên không cập nhật trên bản đồ thế giới, vì chúng ta hiện tại nhìn thấy chính là chứng cứ, giám sát vệ tinh chúng ta đang xem là vệ tinh quốc gia chúng ta truyền tới, tức là, vệ tinh quốc gia chúng ta đã phát hiện hải đảo này, nhưng vệ tinh của quốc gia khác có phát hiện không thì con không biết.”
Cậu xòe hai tay.
Ba người Giang Hạ nghe mà đầu óc mờ mịt.
“Bỏ đi bỏ đi, rối quá, nhưng những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là, Hải Dương, con mau gửi vị trí cho Sếp Đường, để Sếp Đường nhanh chóng cứu Vy Vy ra.” Giang Hạ nói.
Tống Hải Dương khoanh tay: “Yên tâm đi mẹ nuôi, con đã gửi rồi, ba nhất định đã nhận được rồi.”
Trên du thuyền, Đường Hạo Tuấn nhìn định vị Tống Hải Dương gửi tới, mắt híp lại.
Trình Hiệp sau lưng kinh ngạc kêu lên: “Quả nhiên là hải đảo còn chưa có trên bản đồ, vệ tinh cũng không chắc có thể phát hiện, Đường Hạo Minh rốt cuộc làm sao tìm được?”
“Làm sao tìm được không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là lập tức xuất phát về vị trí này!” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, mệnh lệnh.
Trình Hiệp gật đầu: “Vâng.”
Rất nhanh, du thuyền cực lớn rời đi tuyến đường vốn dĩ, xuất phát về vùng biển phía trước bên trái.
Trên hải đảo, Tống Vy trả điện thoại cho Lâm Giai Nhi xong, lập tức quay về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon, rất yên tâm.
Vì cô biết, Hạo Tuấn sẽ nhanh chóng tìm thấy nơi này, cứu cô đi.
Buổi sáng, Tống Vy còn đang trong giấc mộng, bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tống Vy cau mày tỉnh dậy: “Ai vậy?”
“Bà chủ, là tôi, dùng bữa sáng.” Giọng người giúp việc truyền tới.
Tống Vy đáp một tiếng, duỗi cái eo lười biếng ngồi dậy, sau đó đi vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Làm xong, cô thay quần áo xuống lầu.
Cửa cầu thang lầu hai, cô gặp Lâm Giai Nhi đang từ trong phòng đi ra.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi lúc này có thần, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ con ngươi tan rã tối qua.
Lại thêm cô ta đi đường cũng không mò mẫm tiến về phía trước, từ đây có thể thấy, thị lực của Lâm Giai Nhi đã khôi phục.
Quả nhiên, việc mất đi ánh sáng của Lâm Giai Nhi là gián tiếp.
Đồng thời, Tống Vy còn rất may mắn, mình tối qua đã trả điện thoại về, nếu không thì gay rồi.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Lâm Giai Nhi, hình như cũng không phát hiện điện thoại của bản thân bị động vào.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Vy lóe lên, cũng không chào hỏi Lâm Giai Nhi, nhanh chóng xuống lầu.
Lâm Giai Nhi đi sau cô, nhìn bước chân gấp gáp của Tống Vy, khóe miệng nhếch lên khinh thường: “Tống Vy, cô đi nhanh như vậy, sợ tôi đẩy cô xuống sao?”
Nghe thấy lời này, Tống Vy dừng bước, quay đầu nhìn sang, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không phải sợ chuyện này, tôi chỉ là ghét đi cùng cô, mất giá mà thôi!”
“Cô…” Đắc ý trên mặt Lâm Giai Nhi thoáng chốc biến mất, vô cùng tức giận.
Tống Vy bĩu môi, xì một tiếng, quay đầu lại, tiếp tục xuống lầu.
Trong nhà ăn, Tống Vy ngồi xuống.
Lâm Giai Nhi cũng đi vào, ngồi xuống đối diện.
Tống Vy thấy vậy, lạnh lùng mở miệng: “Lâm Giai Nhi, đây không phải chỗ của cô đi.”
“Cô nói gì?” Lâm Giai Nhi cau mày.
Tống Vy chỉ phía nhà bếp: “Đó mới là chỗ cô ăn cơm, đừng quên, tôi nói rồi, tôi không muốn cùng ngồi ăn với cô, cho nên Đường Hạo Minh đã chỉ định, lúc có tôi, cô phải đi nhà bếp ăn, còn không làm theo sao?"
Cô lạnh lùng nhìn Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi tức đến toàn thân run rẩy: “Tống Vy, cô đừng không cần mặt mũi, dù Đường Hạo Minh nói thì sao, anh ta không ở đây, cô cho rằng tôi sẽ làm theo sao?”
“Vậy à, cô không làm theo, vậy tôi quả thực bó tay.” Tống Vy nhún vai.
Lâm Giai Nhi hừ khinh thường một tiếng: “Cô biết thì tốt, đừng cho rằng…”
“Nhưng tôi có thể cho người cưỡng chế chấp hành.” Tống Vy cong môi, cắt ngang lời cô ta.
Lâm Giai Nhi sững sốt: “Cái gì? Cưỡng chế chấp hành?”
“Đúng!” Tống Vy gật đầu, sau đó mở miệng gọi: “Melonna!”
Rất nhanh, nữ giúp việc da đen đi tới: “Bà chủ.”
“Ông chủ các cô đã nói, không để cô ta cùng ăn cơm với tôi, kêu cô ta đến phòng bếp ăn cơm, cô ta không nghe, cho nên phiền cô dẫn cô ta đi đi.” Tống Vy chỉ Lâm Giai Nhi.
Mắt Lâm Giai Nhi trợn to: “Tống Vy, cô…”
“Che miệng cô ta, tôi không muốn nghe giọng cô ta, phiền!” Tống Vy lại nói.
Người giúp việc đương nhiên không dị nghị, bước tới che miệng Lâm Giai Nhi, kéo cô ta đến phòng bếp.
Dù sao ông chủ đã nói, kêu cô ta nghe lời bà chủ.
Rất nhanh, phòng ăn yên tĩnh lại, Tống Vy mới cầm dao nĩa, bắt đầu dùng bữa.
Lúc này, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, giọng nói Đường Hạo Minh từ phía sau truyền tới: “Không tệ, tôi vừa về đã nhìn thấy vở kịch hay đặc sắc như vậy!”