Đến trước cửa phòng Lâm Giai Nhi, tim Tống Vy không ngừng nổi trống, sắp nhảy ra khỏi cổ họng, giống hệt lúc lấy điện thoại trước đó.
Hết cách rồi, chuyện lẻn vào phòng người khác, còn sợ bị người ta bắt được này, cô lần đầu tiên làm, không thể không căng thẳng không hoảng loạn.
“Không được, Tống Vy, mày không được hoảng, hoảng là hỏng chuyện!” Tống Vy đặt tay lên ngực khẽ vỗ, nhỏ giọng cảnh cáo bản thân tuyệt đối không được căng thẳng nữa.
Như vậy còn rất có hiệu quả, Tống Vy hít thở sâu, dần ổn định lại tâm trạng, đặt tay lên nắm cửa, khẽ xoay.
Vì sau đó người giúp việc không khóa Lâm Giai Nhi nữa, mà Lâm Giai Nhi lại không nhìn thấy, cho nên cửa phòng nhất định không bị khóa trái.
Quả nhiên, Tống Vy vừa xoay, tay nắm đã bị xoay chuyển, một giây sau, cửa mở ra, mở ra một khe hở.
Đèn sáng loáng từ khe hở truyền ra, Tống Vy ngưng thở, nhẹ nhàng từ tốn chậm rãi đẩy mở cửa.
Chỉ một động tác này cô đã tốn gần hai phút.
Vì sợ đẩy cửa quá nhanh khiến cửa phát ra tiếng.
Cửa hoàn toàn mở ra, nhưng Tống Vy không vội vào, mà đứng ở cửa quan sát, quan sát tình hình trong phòng, muốn xem xem Lâm Giai Nhi rốt cuộc đã ngủ chưa.
Cô nhìn sang vị trí giường, thấy Lâm Giai Nhi đang nằm trên đó, đắp chăn, hai mắt đang nhắm, dáng vẻ đã ngủ say.
Thấy vậy, Tống Vy cười vui mừng.
Quá tốt rồi, Lâm Giai Nhi thật sự ngủ rồi.
Cơ hội ông trời cho cô!
Tống Vy đẩy mở tay nắm cửa, nhấc chân khẽ khàng đi về phía giường.
Trong phòng trải thảm thật dày, dẫm lên cũng không phát ra tiếng động.
Bước chân Tống Vy khẽ tăng nhanh, mười mấy giây sau đã tới bên giường.
Đứng bên giường, Tống Vy lấy điện thoại ra, không vội giữ tay Lâm Giai Nhi mở khóa, mà cúi đầu từ trên cao quan sát Lâm Giai Nhi.
Muốn xem xem Lâm Giai Nhi có từ trong giấc ngủ phát hiện có người đứng bên giường cô ta không.
Đương nhiên, không phát hiện còn tốt, nếu một khi phát hiện, cô còn có cơ hội giải thích mình chỉ là vào xem xem, chứ không phải mở khóa điện thoại.
Đợi bên giường khoảng mấy phút, Tống Vy thấy Lâm Giai Nhi luôn không có động tĩnh, biết cô ta ngủ rất say, không phát hiện có người vào, cuối cùng yên tâm, thở phào.
Sau đó, cô khom người, đưa điện thoại tới tay Lâm Giai Nhi.
Cô vốn muốn giữ tay Lâm Giai Nhi, dùng vân tay cô ta mở khóa, nhưng sau đó nghĩ, lỡ lúc mình ra tay giữ cánh tay cô ta, cô ta đột nhiên tỉnh lại thì phiền.
Cho nên cô dứt khoát đưa điện thoại tới, để điện thoại chạm vân tay Lâm Giai Nhi.
Còn may tay của Lâm Giai Nhi ở trạng thái thả lỏng, năm ngón mở ra, không nắm lại, nếu không, cô thật sự chỉ có thể mạo hiểm, bắt lấy tay cô ta.
Tống Vy dán điện thoại lên ngón cái tay trái Lâm Giai Nhi, điện thoại khẽ rung lên.
Tống Vy cho rằng đã mở khóa, vội cầm điện thoại đến trước mặt xem, kết quả rõ ràng hiển thị vân tay sai, lập tức khiến cô thất vọng.
Nhưng rất nhanh, Tống Vy lại hành động, đưa điện thoại đến ngón cái tay phải Lâm Giai Nhi.
Người bình thường đăng ký vân tay đều là ngón cái, cho nên không phải tay trái, thì chính là tay phải.
Quả nhiên, lần này khóa điện thoại mở ra.
Tống Vy vui mừng xém chút kêu ra tiếng.
Còn may lý trí của cô kịp thời kéo cô về khỏi bờ vực kích động, vội vàng che miệng, mới không phát ra tiếng, nếu không Lâm Giai Nhi đã bị đánh thức rồi.
Tống Vy nhìn điện thoại đã mở khóa, hít thở sâu, đè ép kích động trong lòng, vội vàng thẳng người, xoay người đi ra ngoài.
Cô muốn gọi điện thoại, cô nôn nóng không kịp chờ đợi, muốn liên lạc với Hạo Tuấn.
Rất nhanh, Tống Vy ra khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa phòng, cô không lo sợ thận trọng nữa, xoay người đi nhanh lên lầu.
Đến lầu ba, Tống Vy mang giày vừa rồi cởi trên bậc thang, sau đó đi thẳng vào phòng mình, đóng cửa, cúi đầu bắt đầu gọi điện thoại.
Số điện thoại của Đường Hạo Tuấn cô luôn ghi nhớ, nhớ rất rõ rất rõ.
Sau khi nhập vào dãy số quen thuộc, vội vàng đặt điện thoại đến bên tai.
Xin anh đấy, Hạo Tuấn, anh nhất định phải nghe máy!
Xin anh!
Điều cô lo lắng nhất hiện tại chính là Đường Hạo Tuấn nhìn thấy số lạ, trực tiếp cúp máy.
Bên kia, trên du thuyền.
Đường Hạo Tuấn đang họp, họp video với đảo chủ của các hòn đảo tư nhân.
Dù sao cũng phải đến những hòn đảo tư nhân này tìm Tống Vy, anh phải liên lạc với các đảo chủ trước, nếu không tự tiện lên đảo sẽ kết thù.
Ngoài phòng hội nghị, Trình Hiệp đang đợi Đường Hạo Tuấn họp ra ngoài, có việc báo cáo.
Bỗng nhiên, điện thoại trong túi anh ta vang lên.
Trình Hiệp lấy ra xem, thấy là điện thoại của tổng giám đốc đang reo, còn là số lạ gọi đến, mày bất giác cau lại.
Có lẽ là điện thoại làm phiền đi.
Nghĩ vậy, Trình Hiệp chuẩn bị cúp máy.
Không ngờ cuối cùng ngón tay trượt nhầm, vốn là cúp điện thoại, không nghĩ tới lại trượt tới nút bắt máy.
Điện thoại được kết nối, Trình Hiệp vốn muốn nói với đối phương gọi nhầm, nhưng còn chưa mở miệng, giọng của Tống Vy đã từ trong truyền tới: “Hạo Tuấn!”
Sắc mặt Trình Hiệp biến đổi, toàn thân chấn động.
Đây…Giọng nói này là…
“Bà chủ? Là cô sao?” Trình Hiệp vội đặt điện thoại đến bên tai, gấp gáp hỏi.
Anh ta không biết đối phương có thật là bà chủ không, hay là người khác giả mạo.
Nhưng thà tin là thật, cũng không thể bỏ lỡ một ai.
Vì không ai biết, người bỏ lỡ có phải là thật không.
“Là tôi, trợ lý Trình, sao lại là anh? Hạo Tuấn đâu?” Giây phút Tống Vy nghe thấy điện thoại được kết nối, vui mừng xém chút bật khóc.
Cô cho rằng mình có thể nghe thấy giọng của Đường Hạo Tuấn, không nghĩ tới lại nghe thấy giọng Trình Hiệp.
“Tổng giám đốc đang họp, thương lượng với những người đó làm sao cứu cô, bà chủ, sao cô lại có điện thoại?” Trình Hiệp cau mày, thử hỏi.
Anh ta vẫn không hoàn toàn tin tưởng đối phương chính là Tống Vy.
Cho nên không thể sơ suất.
Hơn nữa bà chủ bị đưa đi lâu như vậy cũng không liên lạc với họ, rất dễ để biết, bà chủ bị giam lỏng, trong tay không có thiết bị trao đổi tin tức với thế giới bên ngoài.
Tức là, hiện tại bà chủ có điện thoại gọi tới, thật sự rất đáng ngờ, chỉ sợ là người của Đường Hạo Minh, giả mạo bà chủ, muốn đem họ cũng một lưới bắt gọn.
Tống Vy cũng nghe ra sự thăm dò và hoài nghi trong giọng nói Trình Hiệp, liền biết Trình Hiệp không hoàn toàn tin tưởng mình chính là Tống Vy.
Nhưng cô cũng không giận, cũng không trách anh ta.
Bây giờ tình hình thế này, anh ta hoài nghi là đúng, nếu không rất có khả năng sẽ hại Hạo Tuấn.
“Điện thoại không phải của tôi, là của Lâm Giai Nhi, mắt Lâm Giai Nhi đột nhiên không nhìn thấy, tôi tranh thủ cơ hội lấy điện thoại của cô ta.” Tống Vy đáp.
Trình Hiệp kinh ngạc: “Bà chủ, cô bây giờ đang ở cùng Lâm Giai Nhi?”
“Đúng vậy, không chỉ Lâm Giai Nhi, còn có Đường Hạo Minh và một người giúp việc, được rồi trợ lý Trình, tôi không nói với anh nữa, anh đưa điện thoại cho Hạo Tuấn, tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” Tống Vy gật đầu, vội nói.
Cô hiện tại chỉ muốn nghe giọng của Đường Hạo Tuấn.
Cô rất nhớ anh.
Tuy nhiên, Trình Hiệp lại không đồng ý, đẩy gọng kính: “Bà chủ, mặc dù giọng cô quả thực là giọng của bà chủ mà tôi biết, nhưng tôi không nhìn thấy cô, nên tôi cũng không biết cô rốt cuộc có thật là bà chủ không, để an toàn, tôi cần cô chứng minh thân phận của mình, mong cô hiểu cho, tôi cũng vì suy nghĩ cho an toàn của tổng giám đốc.”
Một khi tổng giám đốc biết, nhất định sẽ không màng nguy hiểm chạy tới.
Lỡ tới rồi phát hiện là giả, là bẫy mà Đường Hạo Minh thiết kế, vậy thì tiêu đời.
Anh ta phải bảo vệ tổng giám đốc.