Trước đó cô chưa từng nghe nói Lâm Giai Nhi đã tiếp nhận huấn luyện gì, xem ra mấy tháng này, theo cạnh Đường Hạo Minh mới bắt đầu.
Thu lại suy nghĩ trong lòng, Tống Vy gật đầu: “Tôi biết rôi, tôi sẽ không cách cô quá xa.”
“Vậy thì tốt.” Người giúp việc yên tâm.
Sau đó, hai người đến ngoài cửa phòng Lâm Giai Nhi.
Tống Vy nhìn người giúp việc lấy chùm chìa khóa trong túi ra, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Cửa phòng này quả nhiên do người giúp việc khóa, cô muốn vào chỉ có thể lấy chìa khóa ở chỗ người giúp việc.
Nhưng người giúp việc kháng cự cô tiếp xúc Lâm Giai Nhi như vậy, rõ ràng sẽ không đưa chìa khóa cho cô, nói không chừng cô vừa mở miệng muốn chìa khóa thì đã hoài nghi mục đích của cô rồi.
Không nói chuyện, Tống Vy nhìn người giúp việc mở cửa phòng.
Cửa mở ra, hai người bước vào.
Đèn trong phòng đang mở, Lâm Giai Nhi đang ngồi trên đất, xung quanh bừa bộn, nào là quần áo, gối đầu, tán loạn khắp nơi, ngay cả trên người cô ta cũng hỗn loạn, trán đỏ một mảng.
Thế này là sao? Ai đánh cô ta?
“Cô chủ, cô sao vậy?” Người giúp việc hỏi.
Tống Vy đứng sau lưng cô ta không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Giai Nhi.
Không biết có phải ảo giác không, sao cô lại cảm thấy Lâm Giai Nhi có chút không đúng chứ? Biểu cảm ngây ngốc.
“Mau, liên lạc với Đường Hạo Minh, kêu anh ta phái trực thăng đến, đưa tôi đến bệnh viện!” Lâm Giai Nhi chống đất đứng dậy.
Tuy nhiên vừa đứng vững, đã dẫm trúng quần áo trên đất.
Sau đó, dưới ánh nhìn của Tống Vy, Lâm Giai Nhi ngã xuống đất.
Một màn này khiến Tống Vy ngây người!
Sẽ không đi, quần áo trên đất cô ta cũng không nhìn thấy sao? Lại dẫm thẳng lên, rồi bị vấp té.
Đừng nói là Tống Vy, ngay cả người giúp việc bên cạnh cũng cả kinh.
Nhìn thấy người ngốc, lại chưa từng thấy ai ngốc như vậy!
“Cô chủ, cô không ngã trúng chứ?” Người giúp việc bước tới hỏi.
Hai tay Lâm Giai Nhi duỗi tới mặt đất, sờ soạng vài cái, xác định bên cạnh không có thứ gì khác mới đứng dậy.
“Tôi không sao, cô mau liên lạc Đường Hạo Minh, nghe thấy không, mau liên lạc!” Lâm Giai Nhi siết chặt hai tay, gấp gáp thúc giục.
Hình ảnh cô ta duỗi tay lần mò trên mặt đất đã bị Tống Vy và người giúp việc nhìn thấy rõ ràng.
Sắc mặt Tống Vy cả kinh, không dám tin vào hiểu biết của mình.
Lâm Giai Nhi thế mà lại mất ánh sáng rồi!
Dáng vẻ vừa rồi của Lâm Giai Nhi hoàn toàn chính là người mù.
Chẳng trách cô vừa rồi cảm thấy Lâm Giai Nhi không đúng ở đâu, lại không nói được, bây giờ cô mới biết, thì ra là mắt không đúng.
Mắt Lâm Giai Nhi dù mở thật to, nhưng con ngươi lại phóng đại tan rã không có tiêu cự.
Tức là, đó là ánh mắt chỉ xuất hiện khi không nhìn thấy đồ vật.
Chứng cứ trực tiếp nhất chính là sau khi cô và người giúp việc vào, Lâm Giai Nhi mặc dù nhìn hướng họ vào nhưng biểu cảm lại không có thay đổi quá lớn.
Phải biết rằng với hận ý của Lâm Giai Nhi với mình, nếu nhìn thấy cô vào, phản ứng của cô ta nhất định rất kịch liệt, tuyệt đối không thể không có chút phản ứng nào.
Nhưng Lâm Giai Nhi lại không có phản ứng, từ đây có thể thấy, cô ta không nhìn thấy, không biết cô đến.
Cho rằng chỉ có một mình người giúp việc đến.
Người giúp việc cũng nhìn ra mắt Lâm Giai Nhi không đúng, thăm dò hỏi: “Cô chủ, có phải mắt cô…”
“Cái gì? Tôi kêu cô gọi điện thoại, cô gọi chưa!” Lâm Giai Nhi như mèo bị dẫm trúng đuôi, chịu kích thích lớn, sắc mắt hung ác hét lên với người giúp việc.
Tuy nhiên, vị trí người giúp việc đứng là bên trái cô ta, nhưng Lâm Giai Nhi lại hét với bên phải.
Rất rõ ràng, Lâm Giai Nhi quả thực đã mất đi ánh sáng, không nhìn thấy.
Trong lòng người giúp việc trầm xuống, không biết Lâm Giai Nhi vì sao lại đột ngột nhìn không thấy.
Nhưng người lại xảy ra vấn đề khi bị cô ta giam giữ, cô ta phải chịu trách nhiệm.
“Tôi biết rồi cô chủ, tôi đi liên lạc ngay, cô đợi một chút.” Nói xong, người giúp việc đi ra cửa.
Tống Vy nhướn mày.
Lâm Giai Nhi không đưa điện thoại cho người giúp việc, xem ra người giúp việc cũng có điện thoại.
Người giúp việc ra khỏi phòng, Tống Vy cũng đi theo.
Người giúp việc nhìn Tống Vy, nói: “Bà chủ, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”
“Không sao, tôi bây giờ không ngủ được, tôi ở đây giúp cô trông chừng cô ta, lỡ cô ta giả bộ thì sao.” Tống Vy rũ mắt, che giấu thâm ý bên trong.
Người giúp việc kinh ngạc: “Giả bộ?”
“Ừ, cô ta có tiền án, trước đây cô ta từng giả bộ tự sát, cho nên giả làm người mù, chạy trốn khỏi giam giữ của cô, cũng không phải không thể.” Tống Vy nhún vai đáp.
Người giúp việc như ngẫm nghĩ sờ cằm.
Tống Vy cười cười: “Tôi cũng chỉ tùy tiện nói thôi, rốt cuộc có phải giả bộ hay không tôi cũng không biết, nhưng vẫn là chú ý một chút cho chắc.”
“Bà chủ nói cũng phải, vậy thì nhờ bà chủ, tôi gọi điện xong sẽ lên ngay.” Người giúp việc cảm kích khom người với Tống Vy.
Tống Vy xua tay: “Không có gì, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, quan trọng nhất là tôi không đối phó với cô ta, tôi lo lắng cô ta giả bộ, nếu vậy, cô ta sẽ không có lý do lấy cớ mắt mù rời đi, được rồi, cô đi gọi điện đi, tôi ở ngay ngoài cửa trông chừng cô ta, không vào, nếu vậy, dù cô ta có giả bộ hay không cũng sẽ không kích thích cô ta.”
“Được, cảm ơn bà chủ!” Người giúp việc nói xong, xuống lầu.
Nhìn bóng dáng cô ta biến mất trên cầu thang, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tống Vy trầm xuống, thay vào đó là khẽ căng thẳng.
Người giúp việc vừa rồi ra khỏi phòng, không đóng cửa phòng Lâm Giai Nhi, mà lúc nãy ở cửa, cô nhìn thấy điện thoại của Lâm Giai Nhi, ở ngay dưới giường.
Hẳn là Lâm Giai Nhi đột ngột mất ánh sáng, hoảng loạn làm rơi điện thoại, rơi dưới giường.
Nhưng Lâm Giai Nhi không nhìn thấy, cho nên không tìm thấy điện thoại, mới bắt đầu lật tung chăn giường tìm kiếm, vứt hết đồ đạc trên giường xuống đất, nhưng dù vậy, vẫn không tìm thấy điện thoại.
Hết cách, Lâm Giai Nhi chỉ có thể gào to muốn ra ngoài, kêu người giúp việc lên, để người giúp việc liên lạc Đường Hạo Minh.
Tóm lại, điện thoại Lâm Giai Nhi hiện tại ở dưới giường, Lâm Giai Nhi lại không nhìn thấy, vậy có phải cô có thể lặng lẽ vào phòng cô ta, trộm điện thoại đi không?
Nghĩ vậy, tim Tống Vy đập càng nhanh, thình thịch thình thịch như đang gõ trống, khiến trong lòng vừa hoảng loạn vừa căng thẳng.
Tuy nhiên có khả năng sẽ bị phát hiện, nhưng hiện tại đây là cơ hội duy nhất cô có thể lấy được điện thoại.
Bất kể thế nào, cô muốn thử!
Hít thở sâu, Tống Vy siết chặt bàn tay, rõ ràng đã quyết định gì đó, cởi giày, tay chân nhẹ nhàng đi đến phòng Lâm Giai Nhi.
Đi tới cửa, cô không vội vào, mà quan sát vài giây.
Bên trong, Lâm Giai Nhi đã không còn ngồi trên đất nữa, đang duỗi hai tay, mò mẫm đi về một hướng.
Tống Vy nhìn sang, là nhà vệ sinh.
Mắt Tống Vy sáng lên.
Lâm Giai Nhi đến nhà vệ sinh, chuyện này đối với cô mà nói thực sự là một chuyện cực mừng.
Nhìn Lâm Giai Nhi lần mò đi tới cửa nhà vệ sinh, Tống Vy không do dự nữa, nhắm mắt, sau khi cổ vũ bản thân, rón rén vào phòng Lâm Giai Nhi, đi về phía giường.
Vừa đi, cô vừa quan sát Lâm Giai Nhi, muốn nhìn xem cô ta có phải giả bộ mù không.
Nhưng Lâm Giai Nhi lại đi thẳng vào nhà vệ sinh, Tống Vy khẽ thở ra một hơi, khẽ tăng nhanh bước chân.
Còn may phòng của Lâm Giai Nhi cũng lót thảm, Tống Vy thả nhẹ bước chân, không lo lắng mình đi đường sẽ phát ra tiếng, thu hút sự chú ý của Lâm Giai Nhi.
Cô nhanh chóng đi tới bên giường, quỳ xuống, duỗi tay thò vào trong gầm giường, lấy điện thoại ở không xa.
Giây phút điện thoại tới tay, Tống Vy xém chút kích động khóc mất, thân thể hưng phấn đến run rẩy.