Tống Vy sậm mặt lại, lập tức đi ra cửa.
Cô cũng không muốn Đường Hạo Minh tự mình đi lên gọi cô, ai biết tên biến thái kia sẽ làm gì.
Tống Vy mở cửa ra, người giúp việc hơi cúi người cười một tiếng: "Mợ chủ!"
"Đừng gọi tôi là mợ chủ!" Tống Vy mặt lạnh cảnh cáo nói.
Mới đầu, cô tưởng tiếng mợ chủ này là người giúp việc thấy nhẫn cưới trên tay cô nên mới gọi cô mợ chủ.
Nhưng bây giờ, cô đã hiểu ra không phải.
Mợ chủ, là chỉ vợ Đường Hạo Minh.
Nghĩ đến Đường Hạo Minh lại để người giúp việc gọi cô như vậy, trong lòng Tống Vy vô cùng chán ghét.
Nụ cười của người giúp việc không thay đổi: "Xin lỗi mợ chủ, là ông chủ để tôi gọi ngài như vậy, nếu ngài không thích xưng hô này, có thể thương lượng với ông chủ, tôi không thể tự thay đổi xưng hô ông chủ quyết định."
Dẫu sao, cô ta cầm lương của Đường Hạo Minh.
Tống Vy hiển nhiên biết ý nghĩ trong lòng người giúp việc, rất tức giận, nhưng không thể làm gì.
Dẫu sao người giúp việc đúng là chỉ nghe Đường Hạo Minh, lời của cô, người giúp việc đúng là không cần nghe.
Không có cách nào, Tống Vy không thể làm gì khác hơn là bỏ đi, đi xuống lầu dưới.
Trong phòng ăn, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi đã ngồi.
Nghe tiếng bước chân, Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi cùng nhìn qua.
Thấy Tống Vy, mắt Đường Hạo Minh lóe lên một tia kinh ngạc.
Khi nãy ở trong phòng, ánh đèn hoàng hôn còn thấy không rõ ràng lắm, bây giờ ở ánh đèn sáng ngời, anh ta phát hiện, cô đẹp hơn trước kia.
Có lẽ là vừa sinh con không lâu, lúc này trên người tràn đầy ý vị thành thục của phụ nữ, nhìn vào rất xinh đẹp.
Mà mắt Lâm Giai Nhi lóe lên đố kỵ, đố kỵ toàn bộ của Tống Vy, càng đố kỵ gương mặt Tống Vy.
Cô ta vẫn cho rằng, Đường Hạo Tuấn thích Tống Vy, cũng là bởi vì gương mặt của Tống Vy.
Dẫu sao cô ta và Đường Hạo Tuấn thanh mai trúc mã, thời gian chung đụng dài như vậy, tại sao Đường Hạo Tuấn không thích cô ta, ngược lại Tống Vy xuất hiện không bao lâu, đã nhìn trúng Tống Vy?
Nói cho cùng, còn không phải là bởi vì Tống Vy đẹp hơn cô ta!
Lâm Giai Nhi nhếch miệng, âm dương quái khí: "Cô Tống, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi không?"
Tống Vy nắm chặt lòng bàn tay: "Đã lâu không gặp, dĩ nhiên tôi nhớ, những chuyện cô Lâm đã làm với tôi và con tôi, tôi đều nhớ rõ ràng."
Thấy rõ hận ý trong mắt Tống Vy, Lâm Giai Nhi nhếch môi: "Vậy sao? Thật đúng là vinh hạnh của tôi, có thể để cho cô Tống nhớ đến."
Tống Vy vểnh môi đỏ mọng không lên tiếng.
Nhớ như in?
Đúng vậy, cô có thể không nhớ kĩ sao?
Nghĩ đến thảm trạng của Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô hận không thể lột da Lâm Giai Nhi.
Cô vốn còn tưởng rằng, phải chờ rất lâu sau, mới có thể gặp Lâm Giai Nhi.
Không nghĩ tới, bây giờ các cô lại gặp nhau ở đây dưới tình cảnh này.
Vừa vặn, cô phải nghĩ cách, thu thập Lâm Giai Nhi thật tốt, quan trọng nhất chính là, truyền tung tích của Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh ra.
"Được rồi, bớt tranh cãi." Đường Hạo Minh híp mắt cảnh cáo nhìn Lâm Giai Nhi một cái, sau đó rất nhanh, anh ta lại thu hồi ánh mắt nhìn về phía Tống Vy, ánh mắt ôn nhu: "Vy Vy mau ngồi."
Anh ta kéo ghế bên cạnh ra.
Tống Vy coi như không thấy, đi tới bên kia ngồi xuống.
Đường Hạo Minh thấy cô như vậy, ánh mắt híp lại.
Lâm Giai Nhi lại không che giấu chút nào giễu cợt: "Ân cần của anh, hình như người ta không nhận đâu."
Đường Hạo Minh đẩy kính: "Không sao, Vy Vy mới tới, còn phải cần một khoảng thời gian thích ứng, sau này thì tốt rồi, tôi tin tưởng sau này Vy Vy sẽ tiếp nhận, đúng không Vy Vy?"
Anh ta nhìn Tống Vy, ánh mắt sâu thẳm.
Tống Vy nắm chặt đũa, không nói gì.
Đường Hạo Minh cũng không tức giận, cười cười cầm đũa lên: "Được rồi, ăn cơm đi."
Lâm Giai Nhi 'Xì' một tiếng, bắt đầu ăn cơm.
Phòng ăn lớn trở nên an tĩnh lại, cũng không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa va vào nhau.
Tống Vy cúi đầu, chậm rãi ăn bữa tối, luôn quan sát Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh.
Hai người này đã rất lâu cô không gặp, giờ nhìn, phát hiện bọn họ thay đổi rất lớn.
Nhất là Lâm Giai Nhi, nhìn qua hết sức tiều tụy, đôi mắt không còn thần thái, gương mặt cũng xấu đi, nhìn đã biết không phải là người tốt.
Phải biết trước kia Lâm Giai Nhi mặc dù cũng yếu ớt tiều tụy, nhưng sẽ che giấu, cho nên nhìn qua chỉ là một bông hoa nhỏ nhu nhu nhược nhược.
Nhưng bây giờ, Lâm Giai Nhi đã hoàn toàn không che giấu, trực tiếp lộ ra mặt xấu xí nhất.
Ăn cơm cùng bàn với Lâm Giai Nhi cô cũng cảm thấy chán ghét.
Nghĩ vậy, Tống Vy buông đũa xuống.
Đường Hạo Minh thấy vậy, cũng để đũa xuống, quan tâm hỏi: "Sao thế?"
Tống Vy nhìn anh ta một cái, mắt trầm xuống, sau đó chỉ Lâm Giai Nhi: "Tôi không muốn ăn cơm cùng bàn với cô ta, tôi không muốn ăn."
Mắt Lâm Giai Nhi trợn to, trong mắt để lộ ra mấy phần tàn bạo: "Cô..."
"Nếu như vậy, Lâm Giai Nhi, cô xuống bếp ăn." Đường Hạo Minh cười nhìn Tống Vy.
Lâm Giai Nhi không thể tin đứng lên: "Đường Hạo Minh, anh để tôi đến phòng bếp ăn? Anh xem tôi là cái gì? Người giúp việc sao?"
Mặc dù cô ta trên danh nghĩa là thuộc hạ của Đường Hạo Minh, nhưng mỗi lần ăn cơm, cô ta đều ăn cùng bàn với Đường Hạo Minh.
Nhưng bây giờ, cũng bởi vì Tống Vy tới, Đường Hạo Minh đuổi cô ta xuống bếp, lẽ nào lại như vậy.
Tống Vy rốt cuộc có cái gì tốt, hai anh em nhà họ Đường đều thích, trúng cổ sao?
"Cô không xuống bếp cũng được, vậy tôi không ăn." Tống Vy cũng đứng lên, làm bộ muốn đi.
Cô không muốn ăn cơm cùng Lâm Giai Nhi là thật.
Nhưng đồng thời, cô cũng muốn dò xét vị trí của cô trong lòng Đường Hạo Minh, so với Lâm Giai Nhi, rốt cuộc ai hơn.
Nếu như là cô, sau này Lâm Giai Nhi muốn đối phó cô, có lẽ phải suy nghĩ hơn.
Nếu như là thuộc hạ Lâm Giai Nhi này, vậy sau này cô cũng phải hơi ẩn nhẫn một ít.
Dẫu sao nơi này là địa bàn bọn họ.
Dĩ nhiên, cô hy vọng là cái trước, như vậy, cô muốn thu thập Lâm Giai Nhi, có lẽ Đường Hạo Minh sẽ không ngăn cản.
"Em đừng đi." Đường Hạo Minh cau mày gọi Tống Vy.
Mắt Tống Vy lóe lên, dừng bước lại: "Tôi không đi cũng được, vậy bây giờ anh để Lâm Giai Nhi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta."
"Được." Đường Hạo Minh gật đầu.
Mặt Lâm Giai Nhi dữ tợn: "Đường Hạo Minh..."
"Được rồi, nhanh xuống bếp, đừng quên thân phận của cô." Ánh mắt Đường Hạo Minh lạnh như băng, giống như rắn độc nhìn Lâm Giai Nhi.
Sắc mặt Lâm Giai Nhi không ngừng thay đổi, dữ tợn, vặn vẹo, tức giận đều hiện lên.
Thân phận của cô ta?
A, không phải là vị trí cô ta trong lòng anh ta kém hơn Tống Vy sao?
Lâm Giai Nhi giống như ăn thịt người nhìn Tống Vy: "Được, tôi đi, tôi muốn nhìn xem, anh có thể che chở cô ta đến đâu, ngày nào cô ta đạp trên đầu anh, anh hối hận cũng không kịp."
Nói xong, cô xoay người đi về phía phòng bếp.
Đường Hạo Minh hướng về phía Tống Vy mỉm cười: "Bây giờ cô ta đi rồi, có thể tiếp tục ngồi xuống ăn cơm không?"
Môi Tống Vy đỏ mọng giật giật, cuối cùng gật đầu, ngồi xuống.
Vẫn là câu nói kia, nơi này là địa bàn của Đường Hạo Minh.
Cô có thể không để ý mà nhằm vào Lâm Giai Nhi, nhưng chống lại Đường Hạo Minh, thì phải cẩn thận hơn nữa.
Nhất là, không thể chọc giận Đường Hạo Minh, nếu không Đường Hạo Minh sẽ làm ra cái gì, cô cũng không biết.
Tống Vy cầm đũa lên ăn cơm.
Đường Hạo Minh chống đầu, ánh mắt như thâm tình, như quỷ dị nhìn cô: "Chúng ta làm một giao dịch được không?"
"Giao dịch?" Tống Vy cau mày: "Giao dịch gì?"
"Tôi biết, em và Đường Hạo Tuấn một lòng tìm tôi và Lâm Giai Nhi, nhất là Lâm Giai Nhi, dù sao ngoài làm hại em và hai đứa bé ra, quan trọng nhất chính là, cô ta là hung thủ còn lại sát hại chú Hai thím Hai, cho nên các người muốn mang cô ta ra công lý." Đường Hạo Minh nói.
Tống Vy nắm chặt quả đấm: "Quả nhiên anh biết Lâm Giai Nhi là hung thủ thứ hai, đã như vậy, sao còn muốn giúp Lâm Giai Nhi? Ba mẹ chồng tôi đối xử với anh không tốt sao?"