Tống Hải Dương thả con chuột ra thở dài: “Chiếc trực thăng đưa mẹ đi đã vượt qua khỏi phạm vi kiểm soát của nước này, đi vào khu vực của nước khác rồi, nên vệ tinh giám sát tự động đóng lại.”
Nếu không thì nước này sẽ bị khép tội nhìn trộm nước khác, điều này sẽ dẫn đến xung đột trên trường quốc tế.
“Thì ra là vậy.” Mấy người Giang Hạ ngỡ ngàng gật đầu.
Đường Hạo Tuấn cau mày, không nói gì.
Giang Hạ nhìn anh: “Sếp Đường, bây giờ chúng ta làm gì đây? Hay là dùng vệ tinh của nước đó tiếp tục theo dõi chiếc trực thăng?”
“Vô ích thôi.” Lúc này, Tống Hải Dương đột nhiên lắc đầu.
Mọi người nhìn cậu.
Cậu túm tóc nói tiếp: “Không phải tất cả các quốc gia đều có vệ tinh, quốc gia lúc nãy mà trực thăng bay vào bây giờ vẫn đang là nước đang phát triển, chưa thể tạo ra vệ tinh của nước mình, cho nên vô ích thôi.”
“Vậy tức là bây giờ chúng ta đã hoàn toàn mất đi tung tích của Vy Vy rồi?” Đôi mắt Giang Hạ mở to.
Tống Hải Dương siết chặt nắm tay nhỏ của mình: “Có thể nói như vậy.”
“Cho dù thế nào tôi cũng phải tìm thấy Tống Vy.” Đường Hạo Tuấn đứng dậy, nhìn Tống Hải Dương: “Hải Dương, tổng hợp lại hết tất cả quốc gia mà chiếc trực thăng đó đã bay qua, ba sẽ tìm từng quốc gia một, còn nữa, đoạn theo dõi hồi nãy copy một phần ra, nộp cho Phòng Giám định của cảnh sát, để họ điều tra nguồn gốc của chiếc trực thăng.”
Mấy thứ trực thăng này, không phổ biển giống như xe.
Hơn nữa mỗi chiếc trực thăng đều gắn hệ thống định vị, chỉ cần tìm được dữ liệu của nhà máy sản xuất ra chiếc trực thăng, đi đến nhà máy đó hỏi, nhất định có thể biết được hệ thống định vị của trực thăng, sau đó tìm được vị trí của nó.
“Con biết rồi ba.” Tống Hải Dương gật đầu, sau đó bắt đầu gõ phím.
Đường Hạo Tuấn kéo Trình Hiệp ra khỏi khách sạn, không biết làm gì.
Trên đảo, Tống Vy đã đứng ở bờ biển gần hai tiếng rồi, mãi đến khi sắc trời dần tối đi, gió biển nổi lên, người giúp việc lấy một cái áo khoác từ biệt thự đi ra: “Mợ chủ, sắp trời mưa rồi, chúng ta vào trong thôi.”
Người giúp việc lấy áo khoác đắp lên người Tống Vy.
Tống Vy muốn từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại bản thân muốn chạy trốn thì nhất định phải bảo vệ sức khỏe chính mình, không thể bị bệnh, chỉ đành nuốt lời từ chối vào bụng.
Mặc kệ thế nào, cho dù bản thân bị giam cầm ở cái hòn đảo khỉ ho cò gáy này, cô cũng không thể mất đi hy vọng, vẫn phải nghĩ cách rời khỏi đây, cho dù không thoát khỏi, cũng phải nghĩ cách liên lạc với Hạo Tuấn.
“Cảm ơn.” Tống Vy mặc chiếc áo khoác, cơ thể đang có chút lạnh vì gió biển lập tức cảm thấy ấm trở lại.
Người giúp việc lùi về bên cạnh: “Mợ chủ đừng khách sáo, mợ chủ, chúng ta đi về thôi.”
Người giúp việc lặp lại một lần.
Tống Vy nhìn biển trước mặt lần cuối, gật đầu: “Được.”
Hai người xoay người, đi về hướng biệt thự.
Về đến biệt thự, người giúp việc rót cho cô ly nước.
Sau khi nhận lấy, Tống Vy chớp chớp mắt hỏi: “Người giúp việc ở đây chỉ có mình cô sao? Không có người khác à? Ví dụ như vệ sĩ chẳng hạn.”
“Đúng vậy, chỉ có mình tôi.” Người giúp việc gật đầu.
Tống Vy sờ sờ cằm mình.
Xem ra đúng là không có vệ sĩ thật.
Người đưa cô đến đây rất tự tin rằng cô sẽ không chạy đi được, cho nên chỉ sắp xếp một người giúp việc, cảm thấy như vậy là đủ để trông chừng cô.
Tống Vy uống ngụm nước, đặt ly xuống.
Người giúp việc thấy vậy, bèn hỏi: “Mợ chủ có muốn ăn chút trái cây không?”
Tống Vy lắc đầu: “Không ăn đâu, tôi không muốn ăn.”
“Được rồi.” Người giúp việc cũng không khuyên nhủ thêm.
Lông mi rủ xuống, không biết Tống Vy đang nghĩ gì.
Qua vài phút sau, mắt cô đột nhiên sáng lên, nhìn người giúp việc hỏi: “Đồ ăn hồi trưa cũng ngon đó, chỉ có điều rau cải không tươi lắm, không có rau cải tươi sao?”
Người giúp việc thở dài: “Là như vậy ạ, rau cải trưa cô ăn đều được lấy từ đất liền, sau đó nhanh chóng đưa đến đảo, nhưng mà hòn đảo này cách xa đất liền quá, phải mất hai ngày đi thuyền, cho nên lúc đưa đến đây đã không còn tươi như lúc mới hái xuống.”
Nghe thấy vậy, tim Tống Vy đập rất nhanh.
Quả nhiên, cô đã đoán đúng.
Vừa nãy cô đang nghĩ đồ ăn hồi trưa mình ăn, đa số thức ăn đều không phải lấy từ hòn đảo này.
Nếu đã không phải của đảo, nhất định được đưa tới từ đất liền, nếu đã được đưa đến, ngoài dùng thuyền ra thì dùng máy bay.
Sau đó cô giả bộ dò hỏi, đúng là đã hỏi được, sẽ có thuyền đưa đồ ăn đến hòn đảo này.
Chỉ là không biết bao lâu sẽ đến một lần.
Nghĩ bụng, Tống Vy cố ý hỏi: “Vậy sao? Cách hai ngày đều sẽ đưa rau cải tới à?”
Nếu như là vậy, cô có thể nắm được thông tin của chiếc thuyền đưa rau cải đến, sau đó nhân cơ hội lén lên thuyền rời khỏi đây.
Nhưng mà người giúp việc lắc đầu: “Không phải, bởi vì trên đảo chỉ có một mình tôi, ông chủ cô chủ cũng lâu lâu mới đến, cho nên chiếc thuyền đưa rau cải đến không có thời gian cố định, đều là ông chủ kêu người đưa rau đến, người đó mới đến đây.”
Nghe đến đây, trái tim vốn đang kích động của Tống Vy, lập tức bị dội gáo nước lạnh.
Thì ra là do ông chủ sắp xếp.
Nếu đã như vậy, cô không thể nắm được thông tin của chiếc thuyền, không thể vạch ra đường đi chạy trốn.
Nhất thời, Tống Vy trở nên buồn bã.
Người giúp việc thấy vậy, cũng không làm phiền nữa, lặng lẽ lui ra.
Sau khi người giúp việc rời đi, Tống Vy xoa xoa huyệt thái dương đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng khách, xem thử có những thứ như điện thoại không.
Lúc trước, khi xuống lầu, cô luôn trong tầm nhìn của người giúp việc, cho nên cô cũng không dám quang minh chính đại đi tìm, bây giờ người giúp việc đi rồi, với cô mà nói đây là chuyện tốt.
Nhưng mà trong phòng khách, đừng nói là điện thoại, đến cả ti vi Tống Vy cũng không thấy.
Chỉ là không biết ông chủ đó cố tình không gắn ti vi, hay là không nghĩ đến việc gắn.
Tống Vy lắc đầu, nhìn lên lầu trên.
Cô suy nghĩ một hồi, chuẩn bị bước lên lầu xem, xem thử có điện thoại hay gì không.
Nghĩ bụng, Tống Vy nhìn xung quanh, xác định không có người giúp việc ở đây, xách váy lên lầu.
Cô lên lầu một trước, do dự một hồi, giơ tay về phía cửa phòng có treo đồ bên trên.
Khi giơ tay về đó, bàn tay Tống Vy run rẩy không ngừng, bởi vì đây là lần đầu cô giống như ăn trộm, chưa được cho phép, đã tự tiện đi vào phòng người khác, hơn nữa còn lén la lén lút, đi vào phòng người khác có mục đích.
Cho nên trong lòng cô ngoại trừ áy náy ra, còn sợ hãi nữa, sợ rằng lát nữa chủ nhà quay về phát hiện, khó mà giải thích.
Nhưng mà vì để liên lạc với Đường Hạo Tuấn, vì để rời khỏi đây, cô không còn cách nào khác, chỉ đành làm vậy.
“Xin lỗi!” Tống Vy nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, xoay nắm cửa.
Nhưng mà tiếc rằng cửa phòng đã bị khóa lại, Tống Vy không thể xoay được nó.
Điều này khiến Tống Vy có chút thất vọng.
Xem ra người ở căn phòng này vô cùng cảnh giác, trước khi rời đi đã khóa cửa phòng.
Tống Vy thả tay ra, nhìn về căn phòng khác trong cùng tầng này.
Hai căn phòng kia không bị khóa lại, nhưng mà ngoại trừ đồ gia dụng thang máy ra, thì không còn thiết bị điện tử nào nữa.
Xem ra tầng một không có hy vọng gì rồi.
Tống Vy thở dài, đi lên tầng hai.
Tầng hai là tầng mà trước kia cô ở, cô không đi vào phòng trước đó mình ở, mà đi thẳng đến các căn phòng khác.
Lần này, Tống Vy cũng gặp phải trắc trở, mấy căn phòng ở tầng hai cũng giống như căn phòng có người ở của tầng một, đều bị khóa lại, cô không vào được.
Điều này khiến Tống Vy có chút bực mình và cảm thấy suy sụp, nhưng mà, cũng ẩn chứa một tia hy vọng trong đó.
Phải khóa cửa phòng lại, nhất định trong đó có đồ vật quan trọng.
Tuy rằng không biết là gì, nhưng cô nhất định nghĩ cách tìm ra, lỡ đâu là đồ có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.