Sau khi Đường Hạo Tuấn đi, ba người Giang Hạ cũng nghe theo lời của anh mà đi liên lạc với đội trục vớt.
Cùng lúc đó, một chiếc trực thăng tư nhân đang bay ở độ cao hàng nghìn mét và dần rời khỏi thành phố.
Bên trong trực thăng, Đường Hạo Minh tháo tai nghe không dây ra rồi quay đầu nhìn về phía sau.
Một cô gái đang nằm trên ghế phụ, trên người cô là một chiếc váy dài màu đen. Cô sở hữu một khuôn mặt tuyệt sắc hiếm có trên đời.
Cô gái đó chính là Tống Vy.
Đường Hạo Minh nhìn chằm chằm Tống Vy, khoé miệng hơi nhếch lên.
Cuối cùng anh ta cũng bắt được cô.
Anh ta đã muốn bắt cô từ lâu lắm rồi, chỉ là an ninh xung quanh cô quá nghiêm ngặt, mỗi khi ra ngoài đều có vệ sĩ theo sát nên anh ta không thể ra tay.
Không ngờ cô và Đường Hạo Tuấn lại tặng cho anh ta một cơ hội tuyệt vời như thế. Hai người đi hưởng tuần trăng mật mà không mang theo vệ sĩ!
Vậy nên, anh ta mới vạch ra kế hoạch tối nay, nhân lúc hai người tạm thời tách nhau ra, anh ta liền cướp cô từ tay Đường Hạo Tuấn.
May mà sân vận động đủ lớn, khoảng cách từ nhà vệ sinh đến hội trường cũng khá xa, nếu không, anh ta cũng không bắt được Tống Vy dễ dàng như vậy.
“Sau này, em là người của tôi rồi.” Đường Hạo Minh mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặt Tống Vy, thì thào với giọng điệu vô cùng quỷ dị.
Nhưng ngay sau đó, Đường Hạo Minh liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Anh ta quay đầu đeo tai nghe lên: “Sao rồi, bên Đường Hạo Tuấn đang có động tĩnh gì?”
Một giọng nam truyền tới: “Ông chủ, Đường Hạo Tuấn tới một công ti vệ sĩ và thuê một lượng nhân lực lớn, bây giờ họ đang kết hợp với bên cảnh sát để phong toả thành phố. À còn nữa, người của Đường Hạo Tuấn đã liên lạc với đội trục vớt, họ đang vớt đồ dưới sống lên. Có thể họ đã biết chúng ta vứt điện thoại các thứ của Tống Vy xuống sông rồi.
Đường Hạo Minh híp mắt.
Anh ta biết rằng bên cạnh Đường Hạo Tuấn có một hacker thần bí, kỹ thuật của tên hacker này cực kỳ cao siêu. Anh ta không biết người này là ai, thử điều tra rất lâu nhưng vẫn không có chút manh mối.
Vậy nên để đề phòng, anh ta đã dặn kẻ bắt cóc Tống Vy vứt hết điện thoại trang sức các kiểu của cô xuống sông, ngăn trường hợp tên hacker của Đường Hạo Tuấn có gắn GPS lên những thứ đó.
Việc Đường Hạo Tuấn yêu cầu đội trục vớt vớt đồ từ dưới sông lên đã xác định suy đoán của anh ta là đúng. Chắc chắn trong điện thoại và trang sức của Tống Vy có gắn GPS.
May mà anh ta đã dự liệu từ trước, nếu không Đường Hạo Tuấn đã xác định được vị trí của họ rồi.
“Tôi biết rồi, cứ tiếp tục theo dõi.” Đường Hạo Minh ra lệnh.
Đầu bên kia trả lời: “Rõ ạ!”
Đường Hạo Minh tháo tai nghe ra, sau đó trực thăng liền chìm trong im lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đến tận khi trời sắp sáng, trực thăng mới hạ cánh xuống một hòn đảo nhỏ.
Sau khi trực thăng dừng trên đường bằng, cửa khoang mở ra, Đường Hạo Minh liền bế Tống Vy xuống máy bay rồi đi thẳng về phía căn biệt thự ở giữa đảo.
Lúc này, vài người đang đứng bên ngoài biệt thự. Nhìn cách ăn mặc thì họ hẳn là người hầu ở nơi này.
Nhưng có một người khác hẳn những người còn lại. Cô ta mặc một chiếc váy sáng màu, đứng trước những người hầu, hai tay siết chặt nhìn chằm chằm Đường Hạo Minh và người phụ nữ trong lòng anh ta.
Khi nhìn rõ người đó, khuôn mặt của Lâm Giai Nhi liền trở nên vặn vẹo, trong mắt cô ta tràn ngập sự căm hận.
Nếu không phải là vì Đường Hạo Minh đang bế Tống Vy thì cô ta đã lao tới vặn cổ Tống Vy để trút giận rồi.
Lâm Giai Nhi không hề che giấu ác ý của mình nên Đường Hạo Minh liền phát hiện ra ngay. Anh ta trầm mặt xuống, lạnh lùng cảnh cáo: “Lâm Giai Nhi, tôi cảnh cáo cô, bắt đầu từ hôm nay, Tống Vy sẽ sống ở nơi này. Nếu cô dám làm gì em ấy rồi để tôi phát hiện ra thì tôi sẽ ném cô làm mồi xuống biển làm thức ăn cho cá đấy, không tin thì cô ra tay thử xem!”
Anh ta vừa cảnh cáo vừa nhìn chằm chằm Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi rùng mình, rũ mi xuống, không dám nhìn Tống Vy nữa, cô ta cắn môi, không cam lòng mà nói: “Tôi biết rồi, vì kế hoạch tiếp theo nên tôi sẽ không hãm hại cô ta đâu. Nhưng anh cùng đừng mong tôi sẽ niềm nở với ả.”
“Cô yên tâm, Tống Vy cũng sẽ không niềm nở với cô.” Đường Hạo Minh chế giễu rồi bế Tống Vy vào biệt thự.
Lâm Giai Nhi quay người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh ta, trong mắt tràn ngập lửa hận.
Cứ chờ đấy, đợi đến khi cô ta cướp được toàn bộ thế lực của Đường Hạo Minh vào tay thì cô không chỉ giết chết Tống Vy mà còn giết chết người đàn ông đó.
Đương nhiên là trước khi giết chết anh ta, cô phải trả lại tất cả những sự nhục nhã mà mình phải chịu trong mấy tháng vừa rồi, trả lại gấp mấy lần!
Trong biệt thự, Đường Hạo Minh đặt Tống Vy lên giường phòng ngủ chính. Sau khi cẩn thận đắp chăn cho cô, anh ta liền nhìn vào người hầu đằng sau mà nói: “Sau này, cô ấy chính là mợ chủ của các ngươi, phải chăm sóc cô ấy thật tốt đó.”
“Vâng ạ.” Những người hầu đồng loạt cúi đầu.
Đường Hạo Minh vuốt ve khuôn mặt của Tống Vy, đặc biệt còn xoa mắt cô tận vài lần.
Sau khi sờ xong, Đường Hạo Minh rụt tay lại rồi xoay người rời đi.
Một bên khác, Đường Hạo Tuấn đã đi thuê người xong. Cảnh sát cũng đã phong toả thành phố để tìm kiếm Tống Vy.
Nhưng vài tiếng đồng hồ nữa lại trôi qua, họ không chỉ không tìm được Tống Vy, đến cả Tống Hải Dương cũng không tra được gì từ camera giám sát.
Đường Hạo Tuấn càng lúc càng chắc chắn rằng, Tống Vy đã bị đưa ra nước ngoài rồi. Hơn nữa còn bị đưa đi trước khi cảnh sát phong toả thành phố.
“Sếp Đường, có người gửi thư cho anh!” Đột nhiên, Giang Hạ gõ cửa bước vào phòng tổng thống rồi đưa bức thư cho anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy lá thư không đề tên liền nhíu mày: “Ai đã đưa cho cô?”
“Là một đứa trẻ. Ban nãy, tôi vừa bước vào khách sạn thì có một đứa trẻ đứng ra cản đường, bảo là có người muốn gửi thư cho anh, nó nhờ tôi chuyển hộ.” Giang Hạ lắc đầu trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhíu mắt.
Nhờ Giang Hạ chuyển thư cho anh nghĩ là người gửi biết rõ anh và Giang Hạ có quen biết.
Xem ra người gửi là người rất hiểu anh, hoặc rất hiểu cấp dưới của người của anh.
Là Đường Hạo Minh sao?
Đường Hạo Tuấn vội vàng mở thư ra, nét chữ quen thuộc khiến anh tái mặt ngay lập tức.
Quả nhiên là nét chữ của Đường Hạo Minh!
Thấy vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn không ổn, Giang Hạ liền nghiêng người sang: “Trong thư viết cái gì?”
Đường Hạo Tuấn chỉ mới nhìn nét chữ của Đường Hạo Minh chứ chưa kịp đọc nội dung trong thư. Nghe Giang Hạ hỏi, anh mới hoàn hồn tập trung đọc thư.
Trong thư viết: Hạo Tuấn, không cần tìm nữa đâu, Tống Vy đã bị tôi bắt đi rồi. Khi cậu nhận được bức thư này thì tôi đã đạt được mục đích rồi. Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Từ nay về sau, cô ấy chính là vợ của tôi rồi!
Ầm!!!
Đường Hạo Tuấn đấm mạnh xuống bàn, da ở khớp tay cũng rách luôn khiến máu chảy ròng ròng.
Sắc mặt của anh càng lúc càng tệ, cả người tản ra luồng khí lạnh lẽo khiến mọi người đều ớn lạnh.
“Đường Hạo Minh!” Đường Hạo Tuấn nghiến răng rít ra từng chữ từng chữ, trong mắt đầy sát khí cứ như sắp hoá thành một mũi dao bén nhọn.
Giang Hạ cũng giận điên người mắng to: “Khốn nạn, đã bắt cóc Vy Vy rồi mà còn muốn chiếm hữu cô ấy. Đúng là loại người ghê tởm!”
Cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, nhất định anh phải cứu được Vy Vy!”
Đường Hạo Tuấn siết tay không đáp, nhưng trong lòng đã thầm đưa ra quyết định.
Đương nhiên là anh sẽ cứu Tống Vy về, đó là vợ của anh mà, sao anh có thể bỏ mặc cô!
Dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì anh cũng sẽ cứu được cô.
“Liên lạc với chính phủ nước này đi, tôi muốn tra camera vệ tinh!” Đường Hạo Tuấn gọi một cuộc điện thoại.
Hai mắt Giang Hạ sáng bừng lên: “Camera vệ tinh! Tốt quá rồi, có camera vệ tinh rồi thì chắc chắn chúng ta sẽ sớm tìm được Vy Vy thôi!”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Anh luôn không muốn sử dụng camera vệ tinh bởi vì nếu làm thế thì anh sẽ mắc nợ quốc gia này.
Nhưng bây giờ, để tìm được Tống Vy, anh không màng bất cứ điều gì nữa. Dù chính phủ nước này có muốn gì, chỉ cần có thể tìm được Tống Vy thì anh đều sẵn lòng chấp nhận.