Điều quan trọng là cô muốn chuyển đổi phòng làm việc thành công ty, khi không có tiền, cũng là một mình sếp Lục đầu tư, để cô thuận lợi mở văn phòng thành công ty.
Cho nên đối với sếp Lục thần bí, trước giờ chưa từng gặp mặt này, cô luôn ôm lòng cảm kích.
Nhưng không ngờ sếp Lục này bỗng nhiên biến mất rồi.
“Vy Vy, cậu nói xem bây giờ phải làm sao? Không tìm được sếp Lục, tiền lãi không chuyển được, sau này công ty muốn cải cách họp hiếc gì đó, cũng không liên lạc được với anh ta, ngộ nhỡ về sau anh ta xuất hiện, nói chúng ta cái gì cũng không nói với anh ta, vậy thì phiền phức rồi.” Giang Hạ đau đầu cào tóc.
Tống Vy mím đôi môi đỏ, vẫn không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ gì đó.
Giang Hạ lại hỏi: “Vy Vy, hay là cậu nhờ sếp Đường, bảo anh ấy tra sếp Lục đó?”
Với thế lực của Đường Hạo Tuấn, tìm kiếm sếp Lục chắc chắn không thành vấn đề.
Không được thì còn Hải Dương.
Hải Dương cũng có thể tra.
Ánh mắt của Tống Vy lóe lên, khi vừa muốn mở miệng, Tống Hải Dương bỗng ném đồ chơi trong tay xuống, đi tới: “Mẹ nuôi, đừng lo lắng như vậy, số tiền này trực tiếp chuyển cho mẹ là được rồi, tiền của ba không phải là của mẹ sao?”
“Cái gì?” Giang Hạ mặt mày mờ mịt.
Tống Vy dường như hiểu được điều gì đó, hai mắt trợn to, cúi đầu nhìn cậu bé ở bên cạnh: “Hải Dương, con nói tiền của ba? Lẽ nào ý của con là sếp Lục là ba sao?”
Giang Hạ nghe thấy lời này, sửng sốt không dám tin: “Không phải chứ?”
Tống Hải Dương cười ha ha: “Mẹ, mẹ nuôi, hai người đừng kinh ngạc, sếp Lục trong lời hai người quả thật là ba, đừng quên, bà nội họ Lục.”
Nghe vậy, Tống Vy bỗng hiểu mọi chuyện.
Sếp Lục chính là Đường Hạo Tuấn.
Là anh dùng họ của mẹ anh.
“Ôi trời!” Giang Hạ cũng phản ứng lại, bỗng vỗ cái bốp vào đùi: “Thì ra sếp Lục là sếp Đường, anh ấy tại sao lại làm như vậy? Tại sao phải giả thành sếp Lục?”
Tống Hải Dương khoanh tay đáp: “Đương nhiên là theo đuổi mẹ rồi, lúc đó mẹ và ba còn chưa kết hôn, mẹ không muốn chấp nhận sự giúp đỡ của ba, cho nên mới lập acc phụ, dùng thân phận sếp Lục để giúp hai người, như vậy hai người mới không từ chối.”
Tống Hải Dương nói rất thản nhiên, nhưng sự chấn động mang tới cho Tống Vy và Giang Hạ lại rất lớn.
Nhất là Tống Vy.
Chóp mũi của cô có hơi cay, trong lòng tràn ngập sự cảm động: “Cái đồ ngốc này... vậy mà giấu lâu như vậy!”
Giang Hạ gật đầu theo: “Phải, có điều tớ cảm thấy khá lãng mạn.”
Cô ấy mỉm cười: “Vừa rồi Hải Dương cũng nói rồi, sếp Đường lúc đó còn đang theo đuổi cậu, hơn nữa còn chưa theo đuổi được, trong tình hình chưa theo đuổi được mà bỏ ra nhiều tiền đầu tư cho cậu như vậy, nghị lực này rất ít đàn ông có được, phải biết phần lớn đàn ông, khi chưa theo đuổi được bên nữ, căn bản sẽ không rộng rãi như vậy, Vy Vy, tớ thật ngưỡng mộ, sếp Đường nhìn lạnh lùng, nhưng tạo sự lãng mạn, thật sự có chiêu.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Cậu nói đúng, tớ cũng không ngờ anh ấy sẽ làm tới bước này.”
“Đúng rồi Hải Dương, con sao biết sếp Lục là sếp Đường?” Giang Hạ cúi người nhìn Tống Hải Dương hỏi.
Tống Hải Dương cười he he: “Đương nhiên là ngẫu nhiên phát hiện, có điều ba bảo con đừng nói, cho nên con không nói.”
Tống Vy khẽ nhéo má của cậu bé: “Được, học được cả cách giấu mẹ rồi.”
“Là ba bảo con làm, mẹ đi nhéo mặt ba ấy.” Tống Hải Dương lấy tay của Tống Vy ra khỏi mặt, sau đó cười hi hi chạy đi.
Tống Vy mỉm cười lắc đầu: “Thằng bé này.”
“Vy Vy, nếu bây giờ đã biết rõ sếp Lục là sếp Đường, số tiền lãi đó chuyển vào thẻ của cậu.” Giang Hạ nhìn Tống Vy nói.
Tống Vy đã từ chối: “Vẫn là gửi riêng vào một thẻ đi, tuy tớ và Hạo Tuấn là vợ chồng, nhưng chuyện công việc, nhất là dính dáng tới tiền bạc, vẫn nên tách ra thì hơn.”
Quan niệm của cô chính là giữa vợ chồng, tiền có thể dùng với nhau, nhưng tiền dính tới việc công, tốt nhất vẫn là tách ra, điều này đối với mọi người đều tốt.
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không lằng nhằng không rõ.
Tuy cô không biết mình và Đường Hạo Tuấn liệu có xảy ra chuyện gì không.
Có điều chú ý một chút, vẫn không sai.
Giang Hạ và Tống Vy là bạn thân nhiều năm, đương nhiên biết Tống Vy tại sao nói như vậy, lại đang suy nghĩ gì đó, lắc đầu bất lực: “Cậu thật là tỉnh tảo, được rồi, vậy tớ chuyển riêng vào một thẻ, cậu trở về đưa cho sếp Đường.”
Tống Vy ừ một tiếng: “Được.”
Giang Hạ đi rồi, đợi đến trước khi tan ca, cô ấy đưa một chiếc thẻ cho Tống Vy.
Sau khi Tống Vy cầm lấy thì dẫn hai đứa trẻ rời khỏi công ty, trở về Đường công quán.
Đường Hạo Tuấn vẫn đang họp, đương nhiên không thể đến đón ba mẹ con, trở về cùng với bọn họ.
Hơn nữa anh họp xong còn phải xử lý một số văn kiện.
Đợi đến khi xử lý xong xuôi văn kiện, thời gian cũng đã đến 8 giờ tối, sắc trời bên ngoài đã tối.
Đường Hạo Tuấn để bút máy xuống, sau khi hoạt động cổ tay một chút mới đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Trình Hiệp đi ở đằng sau anh, anh ta còn đang báo cáo lịch trình ngày mai cho anh.
Hai người đi tới bãi đỗ xe, Trình Hiệp lấy chìa khóa xe ra, vừa ấn nút mở khóa, một bóng người đột nhiên từ trong góc chạy ra, chặn ở trước mặt hai người.
Chắc nên nói là chặn ở trước mặt Đường Hạo Tuấn.
Là Giang Vân Khê.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy cô ta, lông mày bỗng nhíu lại, nhíu rất chặt.
Trình Hiệp cũng như vậy, có điều anh ta không có quên thân phận trợ lý của mình, bước lên trước một bước, chặn ở trước Đường Hạo Tuấn, biểu cảm có chút mất kiên nhẫn nhìn Giang Vân Khê: “Cô Giang, bây giờ là thời gian tan ca, cô không về còn đến đây làm cái gì?”
“Tôi tìm sếp Đường.” Giang Vân Khê bước sang bên cạnh một bước, ánh mắt thâm tình nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn càng nhíu chặt mày: “Cô có chuyện gì?”
“Sếp Đường, cái đó...” Giang Vân Khê bóp ngón tay, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Anh nếu đã không yêu cô Tống thì không cần thiết phải tổ chức đám cưới với cô ấy, anh không cần hy sinh bản thân mình.”
“Hả?” Cả người Trình Hiệp đều đơ ra.
Người phụ nữ có biết mình đang nói cái gì không?
Gì mà tổng giám đốc không yêu mợ chủ, tổng giám đốc yêu tới phát điên có được không!
Đường Hạo Tuấn cũng bị lời của Giang Vân Khê làm cho ngây ra trong nháy mắt, sau khi khôi phục lại, vẻ mặt tràn ngập sự chán ghét: “Ai nói với cô, tôi không yêu vợ tôi?”
Giang Vân Khê nhìn thấy sự chán ghét trong mắt anh, trái tim có hơi đau nhói, càng có chút uất ức.
Cô ta ở đây đợi anh mấy tiếng, vì để nói với anh, anh không cần ủy khuất bản thân.
Nhưng không ngờ, anh vậy mà dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta.
Giang Vân Khê cắn môi dưới, giọng nói có hơi buồn bã mà đáp lại: “Không ai nói với tôi cả, là tự tôi đoán.”
Trình Hiệp trợn mắt.
Tự đoán?
Vậy mà đoán tổng giám đốc không yêu mợ chủ.
Đầu óc của người phụ nữ quả nhiên có bệnh.
Đường Hạo Tuấn cũng rất không kiên nhẫn rồi, lông mày nhíu thành nếp nhăn: “Tôi không yêu vợ tôi thì tôi tại sao muốn kết hôn với cô ấy?”
Giang Vân Khê bị câu hỏi này hỏi cho sững người.
Phải, không yêu Tống Vy, tại sao muốn kết hôn với Tống Vy?
Lẽ nào, anh thật sự yêu Tống Vy mới kết hôn sao?
Không, sao có thể chứ?
Nếu anh yêu Tống Vy, sớm đã tổ chức đám cưới, căn bản sẽ không đợi đến bây giờ, anh chắc chắn là cố ý lừa cô ta, đúng, cố ý!
Nghĩ vậy, Giang Vân Khê hít sâu một hơi, lần nữa bình tĩnh lại, thấy Đường Hạo Tuấn đáp một câu: “Bởi vì liên hôn?”
Trong TV không phải đều nói rồi sao, người giàu rất thích liên hôn.
Khóe mắt của Đường Hạo Tuấn giật giật.
Trình Hiệp càng không nhịn được, trực tiếp bật cười: “Cô Giang, quả thật có rất nhiều gia tộc là liên hôn, nhưng tổng giám đốc của chúng tôi không cần, cũng không cần thiết liên hôn, anh ấy và mợ chủ ở bên nhau hoàn toàn là vì tình yêu, tôi nói như vậy, cô hiểu rồi chứ? Vậy nên sau này đừng nói những lời vớ vẩn như tổng giám đốc không yêu mợ chủ như này nữa, tổng giám đốc không yêu mợ chủ thì yêu ai? Yêu cô chắc?”