Nghe tiếng hoan hô vui vẻ của hai đứa bé, cùng tiếng vỗ tay chúc phúc của đám người dì Vương, Giang Hạ, Tống Vy vô cùng cảm động, trong lòng cũng như được lấp đầy, tràn đầy ấm áp.
“Được rồi Hạo Tuấn, anh mau đứng dậy.” Tống Vy lúc này mới nhớ ra, Đường Hạo Tuấn còn quỳ một gối dưới đất, vội hít hít mũi, ngừng nước mắt vui mừng, kéo Đường Hạo Tuấn dậy.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy, ngồi về vị trí vừa rồi.
Giang Hạ hỏi: “Đường tổng, anh định lúc nào cử hành hôn lễ với Vy Vy?”
“Đúng vậy cậu chủ.” Dì Vương cũng gật đầu hỏi.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, rõ ràng cũng rất tò mò, anh định sắp xếp vào ngày nào.
Đường Hạo Tuấn bưng ly rượu vang nhấp một ngụm, khẽ cười: “Cuối tháng này, hiện trường hôn lễ, anh đã kêu quản lý đi sắp xếp rồi.”
“Cuối tháng?” Tống Vy có chút kinh ngạc, giờ cũng đã hai mươi rồi, nghĩa là, nhiều nhất mười ngày đã phải nghênh đón hôn lễ của họ.
Dì Vương cau mày: “Cậu chủ, có vội quá không? Cuối tháng kịp chứ?”
“Đúng đó Đường tổng.” Giang Hạ cũng cảm thấy thời gian hơi vội.
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ cong: “Sẽ không, chỉ cần có tiền, không có gì không kịp, hơn nữa váy cưới cũng có rồi.”
Anh nhìn sang Tống Vy.
Tống Vy lập tức nhớ tới chuyện ba tháng trước, cô dẫn anh đi xem váy cưới, sau đó anh kêu cô mặc lên, mặt không nhịn được đỏ bừng.
Nhưng cô rất nhanh bưng ly rượu lên, dùng ly rượu che mặt mình, không để mọi người nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Sự chú ý của đám người Giang Hạ đều tập trung trên hôn lễ, không để ý cô.
“Đúng, tôi nhớ ra rồi, Vy Vy từng thiết kế váy cưới, còn là tôi cho người chế tác ra, có váy cưới rồi, vậy hình cưới thì sao? Cũng phải chụp chứ?” Giang Hạ nhìn Đường Hạo Tuấn, lại nhìn Tống Vy.
Tống Vy còn chưa trả lời, Đường Hạo Tuấn đã gật đầu: “Đương nhiên, mấy ngày nay có thể chụp.”
“Cũng được, vậy hai người tập trung chụp hình cưới, khách và những chuyện khác có thể giao cho chúng tôi.” Giang Hạ vỗ ngực nói.
Dì Vương cũng cười: “Không sai, những chuyện này chúng tôi có thể làm.”
“Vậy thì giao cho mọi người.” Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng.
Thời gian sau đó, mọi người vừa ăn vừa bàn bạc chuyện hôn lễ.
Tống Vy rất ít tham dự, gần như cả quá trình chỉ nghe, chăm sóc hai đứa bé.
Đầu tiên là cô cảm thấy không cần tham dự, dù sao Hạ và dì Vương muốn cống hiến một phần tấm lòng cho hôn lễ của cô, vậy cô đương nhiên thỏa mãn họ.
Hơn nữa, có nhân viên kế hoạch hôn lễ, họ cùng lắm cũng chỉ là bàn bạc một vài chi tiết nhỏ, cô cũng không sợ họ không hợp ý, khiến hôn lễ bố trí thật kỳ quái.
Thời gian sau đó, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn bèn bắt đầu chụp hình cưới.
Đường Hạo Tuấn chọn rất nhiều loại hình cưới, cổ điển, dân quốc, hiện đại, trung cổ nước ngoài, vân vân, anh đều chọn.
Có thể nói, một ngày Tống Vy phải thay rất nhiều quần áo, chỉ thay quần áo trang điểm thôi đã chiếm phần lớn thời gian.
Hôm nay, sau khi hai người chụp xong hình cưới phong cách dân quốc, đang tẩy trang trong phòng, chuẩn bị chụp hình cưới phong cách kế tiếp.
Trình Hiệp bỗng gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc, mợ chủ.”
“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn cầm bông tẩy trang, đang khẽ lau lên mặt Tống Vy, rõ ràng là đích thân tẩy trang cho cô.
Mà Tống Vy lại nhắm mắt, dáng vẻ hưởng thụ.
Trình Hiệp nhìn cô, mở mở miệng, muốn nói lại thôi.
Đường Hạo Tuấn dừng động tác, bất mãn cau mày: “Cậu rốt cuộc muốn nói gì?”
“Thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là Giang Vân Khê kia tìm tới cửa.” Trình Hiệp thở dài đáp.
Nghe thấy cái tên này, Tống Vy lập tức mở mắt.
Quả nhiên, bị Giang Hạ nói trúng rồi, Giang Vân Khê tìm tới rồi.
“Ai?” Ngoài ý muốn là, Đường Hạo Tuấn lại hỏi là ai.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Anh quên rồi? Ân nhân cứu mạng của anh đấy.”
Đường Hạo Tuấn lúc này mới bỗng nhiên tìm ra cái tên này từ ngóc ngách trong ký ức, nhàn nhạt gật đầu: “Là cô ta à.”
“Đúng vậy.” Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn vứt bông tẩy trang: “Không phải kêu cậu đích thân đến nhà họ Giang cho một số tiền, hoặc cho một căn nhà, giải quyết mối ân tình này sao? Sao cô ta còn tìm tới?”
Trình Hiệp cười khổ: “Tôi đi rồi, tôi làm xong việc trên tay liền rút thời gian đi một chuyến, nhưng trong nhà cô ta không có ai, theo thôn dân nói, ba mẹ cô ta mấy ngày trước ra ngoài làm việc, bản thân cô ta cũng xách hành lý ra ngoài, trong nhà đã hai ngày không có người rồi, tôi vốn định cho người điều tra xem họ rốt cuộc đi đâu, kết quả còn chưa tra, cô ta đã tự mình tìm tới.”
“Tìm tới tập đoàn Đường thị?” Tống Vy hỏi.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, dù sao tập đoàn Đường thị ở đó mọi người đều biết.”
“Vậy lúc cô ta tìm tới tập đoàn, không nói linh tinh chuyện cứu Hạo Tuấn chứ?” Tống Vy cau mày.
Đường Hạo Tuấn cũng híp mắt.
Nói thật, mỗi một xí nghiệp lớn đều có gian tế xí nghiệp khác xếp vào, đây là hiện tượng tất nhiên trên thương trường.
Giống như tập đoàn Đường thị, cũng xếp gian tế ở xí nghiệp khác, cho nên ở tập đoàn Đường thị đương nhiên cũng có gian tế của xí nghiệp khác.
Nếu Giang Vân Khê tùy tiện tuyên bố chuyện mình cứu anh trong tập đoàn, để gian tế nghe được, truyền đến xí nghiệp đối thủ cạnh tranh, nói không chừng xí nghiệp đó sẽ ra tay với Giang Vân Khê, lợi dụng cô ta để kẹp anh, dù sao cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh, anh phải cứu, nếu không sẽ là máu lạnh vô tình, xí nghiệp khác sẽ âm thầm cô lập Đường thị.
Mặc dù hiện tại Đường thị không cần đặt những xí nghiệp đó vào trong mắt, nhưng một khi những xí nghiệp đó liên hợp, tập đoàn Đường thị cũng gặp tai ương.
Cho nên bất kể thế nào, anh cũng không hi vọng nghe thấy Giang Vân Khê nói linh tinh bên ngoài, nếu không tập đoàn Đường thị xảy ra chuyện, bản thân cô ta cũng không có kết cục tốt.
Trình Hiệp rõ ràng cũng hiểu chuyện này, lắc đầu nói: “Không có, lúc cô ta tìm tới tập đoàn, tôi vừa khéo từ sảnh ra, cho nên là tôi tiếp đãi cô ta.”
“Vậy thì tốt.” Tống Vy thở phào.
Đường Hạo Tuấn cau chặt mày cũng buông lỏng, mở môi mỏng, nhàn nhạt nói: “Cô ta có nói tìm chúng ta có việc gì? Chỉ muốn báo đáp sao?”
“Cũng không nói thẳng là muốn báo đáp, nhưng ý cũng tương tự, cô ta nói mình muốn một công việc, nhưng tôi còn chưa đồng ý, chỉ nói báo cáo với anh trước rồi sắp xếp.” Trình Hiệp đáp.
Tống Vy híp mắt: “Muốn một công việc?”
“Đúng vậy!” Trình Hiệp gật đầu.
Tống Vy cười: “Rất giống phong cách cô ta.”
Nói rồi, cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Chồng, cô ta nhắm vào anh đấy, làm việc ở tập đoàn Đường thị, không phải chính là để có thể thường xuyên gặp được anh sao?”
Đường Hạo Tuấn đen mặt.
Trong mắt Trình Hiệp cũng lóe lên ý cười khi người gặp họa.
Tống Vy lại nói: “Hơn nữa cô ta muốn công việc không muốn tiền, cũng cho người ta cảm giác cô ta kiên cường tự lập, không tệ, duy trì hình tượng rất tốt.”
Cũng chẳng trách có một số người nhìn không ra Giang Vân Khê tham tiền, dù sao kẻ tham tiền nào mà biết ẩn giấu như vậy.
Cô chỉ có thể nói, kỹ năng diễn xuất của Giang Vân Khê rất tốt, tốt đến mức bản thân cô ta cũng không biết mình là kẻ tham tiền, còn tự thôi miên bản thân là một người kiên cường tự lực cánh sinh.
“Được rồi, sắp xếp cho cô ta một công việc văn thư ở chi nhánh, tiền lương cao một chút.” Đường Hạo Tuấn xoa huyệt thái dương, có chút không kiên nhẫn phân phó.
Văn thư, nói thì dễ nghe, thực ra chính là sai vặt, nội dung công việc đơn giản, cũng không gây ra phiền phức gì, khiến Giang Vân Khê đi là được rồi.
“Tôi đã biết, tổng giám đốc.” Trình Hiệp đáp.
Tống Vy cười cười.
Cô biết ngay Đường Hạo Tuấn sẽ sắp xếp như vậy, hơn nữa cô cũng rất vui vì anh làm thế.