Rất nhanh, người quản lý đưa Tống Vy và Tống Hải Dương đến nơi Đường Hạo Tuấn nhảy xuống sông.
Tống Vy cúi đầu nhìn xuống, phía dưới nước sông chảy xiết, hơn nữa đá nhọn dựng đứng, nhìn thôi cũng thấy sợ, chỉ cần không cẩn thận thì có thể sẽ té đập vào tảng đá bị thương nặng.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn lúc ấy có đập vào tảng đá không, nhưng nước sông chảy xiết như vậy, cũng đã đủ nguy hiểm.
"Mẹ, ba lúc ấy có thể bị nước nhấn chìm không?" Tống Hải Dương kéo tay Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ cũng không biết."
Tống Hải Dương cúi mặt xuống, không hỏi nữa.
Tống Vy quay đầu nhìn người quản lý : “Đi thôi, đưa tôi đi dọc con sông này tiếp."
"Vâng mợ chủ." Người quản lý gật đầu.
Mấy người đi qua khu công nghiệp, đi tới bờ sông phía dưới, đi dọc theo bờ sông.
Tống Vy vừa đi, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn nhìn có manh mối gì không.
"Mấy ngày nay có mưa không?" Tống Vy hỏi.
Người quản lý lắc đầu: “Không có, khoảng thời gian này trời đầy mây, nhưng không có mưa."
"Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?" Tống Hải Dương tò mò.
Tống Vy mím môi: “Mẹ đang nghĩ, nếu lúc ấy ba con leo được lên bờ, như vậy trên bờ sẽ có dấu vết gì đó, chỉ cần trời không mưa, dấu vết kia hẳn là có thể giữ được một đoạn thời gian, tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của mẹ, là thật hay không mẹ cũng không biết."
"Thử một lần đi." Trình Hiệp nói: "Chuyện này, lúc trước chúng tôi cũng không nghĩ tới, nhưng khả năng rất cao, bởi vì đất hai bên bờ sông là đất nhão, giày của tổng giám đốc bị ướt, rất dễ để lại dấu chân ở trên đất nhão đó."
"Đúng vậy." Người quản lý vỗ tay: “Vậy mợ chủ, giờ tôi sẽ cho người đi dọc hai bên bờ sông, tìm kiếm dấu vết."
"Ừ." Tống Vy gật đầu.
Trình Hiệp cũng đi hỗ trợ, Tống Vy nắm tay Tống Hải Dương tiếp tục đi xuống dưới.
Lúc sắp đi xuống tới hạ lưu, nghe được tiếng la bờ bên kia của Trình Hiệp: “Mợ chủ, có phát hiện!"
Trình Hiệp kích động vẫy tay.
Trái tim Tống Vy cũng đập nhanh lên.
Tống Hải Dương cũng nắm chặt tay cô: “Mẹ, ý chú Trình là, phát hiện dấu vết của ba sao?"
"Chắc là vậy." Giọng Tống Vy run run trả lời, trên mặt khó nén kích động.
Trình Hiệp chèo một con thuyền cứu sinh nhỏ đến chỗ của mẹ con Tống Vy.
"Mợ chủ, cậu chủ nhỏ, mau lên đây, tôi đưa hai người qua đó." Trình Hiệp vội nói.
Tống Vy vội vàng đồng ý, sau đó ôm Tống Hải Dương lên thuyền cứu sinh.
Một phút đồng hồ sau, ba người vượt qua con sông rộng lớn, đi tới bờ bên kia.
Đám người quản lý đang chờ Tống Vy.
Sau khi Tống Vy tới, người quản lý liền chỉ vào một đám cỏ bị đè rập dưới đất nói: "Mợ chủ, tôi nghi ngờ đám cỏ này bị tổng giám đốc đè vào lúc ấy, cô xem đám cỏ bên cạnh, đều mọc thẳng tắp, không có vấn đề gì, chỉ có đám cỏ này là ngã rập xuống, rõ ràng lúc ấy có thứ gì đó đè ép chúng xuống, hơn nữa đè rất lâu, cho nên đám cỏ mới có thể xuất hiện tình trạng như vậy."
"Hạo Tuấn!" Hai tay Tống Vy kích động run rẩy, trong mắt cũng phát ra tia hy vọng.
Trình Hiệp cũng vội vàng nói: "Đúng vậy, chúng tôi cũng nghĩ đó là tổng giám đốc, bởi lẽ theo diện tích của đám cỏ bị đè này, hoàn toàn phù hợp với hình thể của một người, có lẽ lúc ấy Tổng giám đốc bơi tới rồi này, muốn lên bờ, nhưng bởi vì không có sức, ngất xỉu tại đây."
"Nhưng sau đó mọi người không tìm được Hạo Tuấn, Hạo Tuấn ở đâu?" Tống Vy cắn môi.
Trong lòng cô đã có một suy đoán, Hạo Tuấn có thể bị người đưa đi.
Chỉ là không biết là Đường Hạo Minh, hay là người khác.
Đường Hạo Minh lúc trước tính kế Hạo Tuấn ở đây, muốn mạng của Hạo Tuấn, như vậy cũng có thể sẽ tính tới Đường Hạo Ngôn sẽ nhảy sông, sau đó phái người ở bờ sông chờ, đưa Hạo Tuấn đi.
Nếu thật sự là như vậy, Hạo Tuấn rơi vào tay bọn họ, còn bình an không?
Tống Vy không kiềm được sợ run người, lo lắng không thôi, nhưng trong lòng cô cũng được an ủi chút, ít nhất thì, cô đã chắc chắn được Đường Hạo Tuấn còn sống.
"Tổng giám đốc có thể bị người đưa đi." Lúc Tống Vy suy nghĩ, Trình Hiệp lên tiếng nói.
Lời nói của anh ta giống với suy nghĩ của cô.
Tống Vy cắn môi: “Giờ tôi lo đưa Hạo Tuấn đi là đám Đường Hạo Minh."
Trình Hiệp lắc đầu: “Chắc là không phải."
"Sao anh chắc chắn như vậy?" Mắt Tống Vy sáng lên, vội vàng nhìn anh ta.
Tống Hải Dương cũng hỏi: “Đúng vậy chú Trình, sao chú biết ba không bị đám người Đường Hạo Minh đưa đi?"
Tống Vy nhìn qua: “Ba dấu bánh xe, xe ba bánh?"
"Đúng vậy." Trình Hiệp gật đầu: “Vừa rồi tôi có kiểm tra qua, vết bánh xe này rất mới, chỉ mới để lại trong mấy ngày gần đây, hơn nữa căn cứ vào hoa văn của bánh xe và độ rộng thì đây là xe ba bánh thường dùng cho nhà nông, dùng để kéo các phụ phẩm nông nghiệp, đám Đường Hạo Minh sẽ không đi xe đó, cho nên tôi nghi ngờ, Tổng giám đốc có lẽ đã được chủ của chiếc xe ba bánh này cứu đi."
Nghe thế, Tống Vy vui tới bật khóc: “Nói như vậy, chỉ cần tìm được chủ của chiếc xe ba bánh này, là có thể tìm được Hạo Tuấn đúng không?"
"Đúng vậy, nhưng xe ba bánh loại này nhiều lắm, rất khó tìm." Trình Hiệp thở dài.
Người quản lý lại đột nhiên nói một câu: “Nếu là xe ba bánh dùng trong nông nghiệp vậy thì chủ của chiếc xe chắc là một người nông dân bình thường, hơn nữa xe ba bánh không được đi vào thành phố và cũng không thể chạy xa được, nói không chừng Tổng giám đốc đang ở nhà một người nông dân nào đó gần đây."
"Nhưng lần trước, những gia đình nông dân xung quanh chúng ta đều hỏi qua, thậm chí còn vào xem." Trình Hiệp nhíu mày.
Tống Vy híp mắt: “Vậy mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhất là những chỗ mà gần bệnh viện, người kia cứu Hạo Tuấn, có thể sẽ đưa Hạo Tuấn đi bệnh viện."
Nói đến đây cô bỗng nhận ra một vấn đề rất quan trọng.
Đó là Đường Hạo Tuấn có thể tỉnh lại hay không?
Nếu anh tỉnh lại, anh chắc chắn sẽ liên hệ với những người quản lý, chứ không im hơi lặng tiếng nhiều ngày như vậy.
Cho nên Đường Hạo Tuấn, có khả năng cao là chưa tỉnh lại.
Cách ngày xảy ra chuyện đã rất lâu rồi, nhưng anh vẫn chưa tỉnh, nghĩ cũng biết, tình hình của anh nghiêm trọng tới mức nào.
Hai tay của Tống Vy siết chặt vào nhau, lòng cực kỳ bất an.
"Hạo Tuấn, anh nhất định đừng xảy ra chuyện gì." Cô nói thầm, giọng điệu chứa chan sự cầu xin.
Trình Hiệp và người quản lý bên cạnh đã bàn bạc xong, chia làm hai đội đi tìm Đường Hạo Tuấn.
Một đội đi đến nhà của các nông dân tìm, một đội thì đi đến các bệnh viện và phòng khám trong phạm vi 10 mấy dặm tìm.
Về phần Tống Vy, liền đưa Tống Hải Dương về biệt phủ nhà họ Đường trước.
Dù sao vết thương ở bụng của cô còn chưa kết vảy, không thể đi quá xa, cũng không thể vận động lâu, chỉ có thể đi về trước chờ tin tức.
Cô chờ đợi tới tận tối, Trình Hiệp kích động đi vào biệt phủ nhà họ Đường: “Mợ chủ, tìm được rồi."
Tống Vy đang ăn cơm chiều, nghe nói thế, vội vàng đứng lên, vui mừng nhìn anh ta: “Tìm được Hạo Tuấn ?"
Tống Hải Dương cũng phấn khởi giơ hai tay lên.
Nhưng Trình Hiệp lại lắc đầu: “Không phải, còn chưa tìm thấy Tổng giám đốc, nhưng tìm được manh mối về anh ấy."
Ánh mắt Tống Vy ảm đạm đi, biểu cảm trên mặt cũng có chút thất vọng.
Nhưng rất nhanh, cô lại phấn chấn lên, thở sâu, vội hỏi: “Ở đâu?"
Không tìm thấy Đường Hạo Tuấn, cô cảm thấy rất mất mát.
Nhưng tìm được manh mối nơi ở hiện tại của Đường Hạo Tuấn, trong lòng cô cũng dễ chịu chút.
Trình Hiệp uống một ngụm nước, lấy hơi lại, trả lời,: "Tổng giám đốc thật sự đã được người cứu, là một cô gái trẻ cứu anh ấy."