“Xem ra cô thật sự hận cậu ta, giờ còn muốn tìm cậu ta giết thêm lần nữa sao?” Đường Hạo Minh chế giễu.
Gương mặt của Lâm Giai Nhi tràn ngập vẻ giận dữ: “Ai kêu anh ta phụ tôi, nếu anh ta thật sự chết rồi còn tốt, nếu không chết, tôi đương nhiên phải giết anh ta lần nữa, khiến anh ta biết nỗi đau khổ của tôi!”
Trong lòng Đường Hạo Minh trợn ngược mắt.
Cô có đau khổ cái rắm, Đường Hạo Tuấn phụ cô mới lạ, rõ ràng là bản thân cô không có được Đường Hạo Tuấn thì nói bị Đường Hạo Tuấn phụ.
Mạch não như này, thật là đủ thần kỳ.
Đương nhiên, Đường Hạo Minh sẽ không nói ra những điều anh ta nghĩ, đẩy mắt kính rồi trả lời: “Được, tôi phái người đi hỏi.”
Lâm Giai Nhi mím môi, không lên tiếng.
Rất nhanh, chiếc xe lần nữa lái đi, không lâu sau thì biến mất, giống như chưa từng đến.
Mà ở trong một bệnh viện của trấn nhỏ cách khu công nghiệp bị thiêu rụi này khoảng 20 dặm.
Một người phụ nữ hơn 20 tuổi, vẻ ngoài thanh tú cầm cặp lồng giữ nhiệt đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh một y tá nhìn thấy cô ta, mỉm cười với cô ta: “Cô Giang, cô đến rồi.”
“Phải, hầm ít canh cho anh ấy, đợi sau khi anh ấy tỉnh lại thì uống.” Giang Vân Khê nhìn sang người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, trên đầu quấn băng gác, nhưng lại vô cùng đẹp trai nằm trên giường bệnh, xấu hổ nói.
Y tá thấy vậy, cười trêu: “Cô Giang đối với bạn trai của cô thật là chu đáo.”
Nghe thấy hai từ bạn trái này, nhịp tim của Giang Vân Khê đập nhanh, mặt cũng đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu: “Điều… điều này là nên làm, dù sao là bạn trai của tôi.”
Cô ta đáp, đáy mắt lại xẹt qua một tia chột dạ.
Nhưng y tá lại không nhìn thấy, gập hồ sơ bệnh án rồi nói: “Cô Giang tốt như vậy, bạn trai cô thật có phúc, được rồi, tôi không làm phiền cô Giang và bạn trai của cô nữa, ra ngoài trước đây.”
“Được, y tá Lý đi thong thả.” Giang Vân Khê gật đầu.
Sau khi y tá đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Giang Vân Khê và người đàn ông trên giường bệnh.
Giang Vân Khê thở phào, sau đó để cặp lồng giữ nhiệt ở đầu giường, cúi đầu nhìn người đàn ông trên giường bệnh.
Thật ra cô ta vừa rồi nói dối, người đàn ông này không phải là bạn trai của cô ta, mà là cô ta trên đường trở về từ nhà họ hàng, khi đi qua bên sông thì nhặt được.
Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, ánh mắt đầu tiên thì rung động, sau đó đưa người đàn ông này lên xe, trở về trấn nhỏ mà cô ta lớn lên từ nhỏ.
Cô ta không biết người đàn ông này là ai, tên là gì.
Trên người của người đàn ông này cũng không có bất kỳ giấy tờ như chứng minh thư hay điện thoại gì cả, cô ta không liên lạc được với người nhà của anh.
Nhưng điều này đối với cô ta ngược lại là chuyện tốt, tuy cô ta không biết quần áo mà người đàn ông này mặc là nhãn hiệu gì, nhưng thông qua chất lượng, cô ta có thể nhìn ra chắc chắn rất đắt tiền.
Điều này tức là, thân phận của người đàn ông này chắc chắn rất cao quý, nếu cô ta liên lạc với người nhà của anh, có lẽ người nhà của anh sẽ đón anh đi, cô ta không còn gặp lại anh nữa.
Tuy cô ta biết giữ anh lại có hơi ích kỷ, nhưng vì tình yêu của mình, cô ta bằng lòng liều một lần.
Nghĩ đến đây, Giang Vân Khê đưa ra tay, sờ mi tâm và môi của người đàn ông, không nhịn được mà bắt đầu tưởng tượng cảnh người đàn ông này dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, dùng đôi môi tuyệt đẹp hôn mình.
Ở nước ngoài, trong bệnh viện.
Trải qua cấp cứu mấy tiếng đồng hồ, Tống Vy cuối cùng cũng vượt qua ải khó, đứa bé trong bụng cũng thuận lợi lấy ra.
Đứa trẻ mới 6 tháng, so với đứa trẻ đủ tháng, thể hình nhỏ hơn một nửa, hơn nữa cả người đỏ hỏn, ngũ quan tay chân mới phát triển hoàn thành, âm thanh yếu ớt giống như mèo, không nghe kỹ thì không nghe thấy.
Mấy người Trần Châu Ánh đứng ở bên ngoài phòng sơ sinh, thông qua cửa kính nhìn đứa bé nhỏ xíu ở trong lồng ấp, trái tim cũng run rẩy.
“Nhỏ như vậy, thật sự có thể thuận lợi sống sao?” Hạ Bảo Châu lẩm bẩm nói.
Trình Hiệp ho một tiếng: “Nói cái gì vậy?”
“Em biết em không nên nói như vậy, nhưng đứa bé này nhỏ như vậy, lớn không hơn con mèo sơ sinh, em thật sự…”
Lời đằng sau, Hạ Bảo Châu không tiếp tục nói nữa.
Nhưng Trình Hiệp và Trần Châu Ánh sao không hiểu ý của cô ấy chứ.
Phải, đứa trẻ này vốn nên chào đời vào 3 tháng sau, nhưng bây giờ lại ra đời trước 3 tháng, tuy y tá nói, chỉ cần đứa trẻ khỏe mạnh, ở trong lồng ấp đến khi đủ tháng thì có thể sống.
Nhưng nhìn dáng vẻ yếu ớt như vậy của đứa trẻ này, bọn họ thật sự không có tự tin.
Ngộ nhỡ sếp Đường thật sự không còn, đứa trẻ này cũng rời khỏi cõi đời, vậy Vy Vy sẽ biến thành như thế nào, bọn họ căn bản không dám nghĩ.
Lúc này, hai tiếng bước chân truyền tới.
Ba người lớn cùng nhìn qua, là Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi tay nắm tay chạy tới.
Trình Hiệp vội vàng khuỵu người xuống, đón lấy bọn chúng: “Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, mợ chủ không sao chứ?”
“Mẹ không sao, đã được đưa đến phòng bệnh rồi.” Tống Hải Dương mắt đỏ hoe trả lời.
Tống Dĩnh Nhi khịt mũi: “Chúng cháu là từ phòng bệnh của mẹ chạy tới, muốn nhìn em trai.”
“Được, ở đó!” Trình Hiệp xoay người, chỉ vào lồng ấp ở chính giữa phòng sơ sinh.
Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương tay dán vào cửa kính, nhìn chiếc lồng ấp đó.
Tống Dĩnh Nhi chớp mắt: “A, em ấy sao lại bé như vậy, còn bé hơn Dĩnh Nhi rất nhiều.”
Cô bé làm một động tác rất nhỏ.
Tống Hải Dương mím môi không nói chuyện.
Trình Hiệp xoa đầu của Tống Dĩnh Nhi, mỉm cười đáp: “Bởi vì em cháu mới vừa chào đời, cho nên rất bé, Dĩnh Nhi lúc nhỏ cũng bé như vậy.”
“Thật sao?” Tống Dĩnh Nhi rõ ràng bị hù dọa.
Trình Hiệp liếc nhìn Tống Hải Dương, gật đầu: “Đương nhiên là thật, không tin cháu hỏi cậu chủ nhỏ.”
Tống Dĩnh Nhi quả nhiên quay đầu nhìn Tống Hải Dương: “Anh, lời chú Trình nói là thật sao?”
Tống Hải Dương ừ một tiếng: “Phải.”
Thật ra cậu bé biết, Trình Hiệp đang nói dối, cố ý lừa Dĩnh Nhi nên mới nói như vậy, chỉ vì không để Dĩnh Nhi buồn.
Dù sao đứa em trai này nhỏ như vậy, có thể sống như lời của y tá nói hay không, vẫn không biết được.
Nếu trực tiếp nói cho Dĩnh Nhi, đứa em trai này có khả năng không sống được, Dĩnh Nhi chắc chắn sẽ sụp đổ.
Trình Hiệp thấy Tống Hải Dương quả nhiên hiểu ý trong ánh mắt vừa rồi của mình, bỗng thở phào.
Quả nhiên không hổ là con của tổng giám đốc, thật là thông minh.
“Tốt quá rồi.” Tống Dĩnh Nhi thấy Tống Hải Dương cũng nói như vậy thì cũng không nghi ngờ nữa, tin trẻ con vừa sinh ra đều bé như vậy.
Tống Dĩnh Nhi lại để tay trên cửa kính, hai mắt phát sáng nhìn đứa trẻ trong lồng ấp, vui vẻ nói: “Em trai, em nhất định phải sớm ra khỏi cái lồng đó, chị đợi em ra ngoài cùng nhau chơi, chị còn có rất nhiều quà muốn tặng cho em, còn cả anh trai cũng vậy, có đúng không anh?”
Tống Dĩnh Nhi nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương gật đầu: “Phải.”
Tống Dĩnh Nhi lại mỉm cười.
Mấy người ở đây, chỉ có một mình cô bé không biết tình hình thật của đứa bé này, cho nên lúc này nghe lời chúc phúc của cô bé, trong lòng đều chua xót.
Nhìn rất lâu, mấy người mới quay lại phòng bệnh của Tống Vy.
Tống Vy vẫn chưa tỉnh, nằm ngủ say ở trên giường bệnh.
Mặt của cô, trắng bệch như tờ giấy, làn da nhìn trông có chút trong suốt, dường như một giây sau thì sẽ biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Châu Ánh, cô trở về trước đi, tôi ở đây với Vy Vy là được.” Hạ Bảo Châu nhìn Tống Vy, nói với Trần Châu Ánh.
Trần Châu Ánh vốn muốn từ chối, cũng muốn ở lại đây.
Hạ Bảo Châu lần nữa mở miệng: “Tình trạng của Vy Vy chắc chắn phải nằm viện một khoảng thời gian, cô đi thu dọn một ít đồ dùng sinh hoạt cho cậu ấy, còn cả sổ thiết kế của cậu ấy nữa.”
“Được, tôi biết rồi.” Trần Châu Ánh không phản đối nữa, gật đầu đáp ứng.
“Anh cũng ở lại đây, chăm sóc cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ là chắc chắn sẽ không rời khỏi mợ chủ.” Trình Hiệp sờ đầu của hai đứa bé rồi nói.