Có điều cho dù đi rồi, vị trí bọn họ ẩn nấp chắc chắn sẽ để lại manh mối và dấu vết gì đó.
Chỉ cần tìm được những manh mối này, nói không chừng còn có thể tìm được điểm trốn tiếp theo của đám người Đường Hạo Minh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, người tìm kiếm vẫn chưa có bất kỳ kết quả gì.
Lông mày của Đường Hạo Tuấn nhíu chặt lại, rõ ràng có chút bất mãn với tình hình bây giờ
Vào lúc này, một vệ sĩ đột nhiên chạy tới: “Tổng giám đốc, chúng tôi phát hiện nơi đám người Đường Hạo Minh ẩn trốn ở đây.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt của Đường Hạo Tuấn chợt đanh lại, sau đó mở cửa xe ra: “Ở đâu? Dẫn tôi qua đó.”
“Vâng.” Vệ sĩ gật đầu, sau đó dẫn đường.
Đường Hạo Tuấn và người quản lý đi ở đằng sau anh ta, đi khoảng bảy tám phút thì dừng lại ở nơi chính giữa của khu container.
Nơi đó là một không gian trống khoảng hơn 60m vuông, trên mặt đất dựng mấy cái lều, trong những cái lều này, còn có một cái bếp ga đơn giản và mấy cái nồi, và một vài nguyên liệu nấu ăn.
Do đó có thể thấy, đám người Đường Hạo Minh đã ở đây, còn tự mình ăn đồ ăn ăn ở đây.
“Tổng giám đốc, tôi đã kiểm tra, trong ấm nước này còn có nước ấm, tuy đã không phải quá nóng, nhưng cũng có thể chắc chắn, bọn họ đi chưa lâu.” Người quản lý cầm một ấm nước rồi nói.
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn, không nói gì, đi tới trong một chiếc lều lớn nhất.
Đường Hạo Minh nếu đã là người cầm đầu, vậy thì chiếc lều lớn nhất chắc là của Đường Hạo Minh.
Quả nhiên, sau khi Đường Hạo Tuấn đi vào thì phát hiện đồ, quần áo, kính và một số đồ dùng hằng ngày của Đường Hạo Minh ở trong lều.
Ngoài những cái đó ra, còn có một tấm bản đồ bị vẽ.
Mắt của Đường Hạo Tuấn nheo lại, cầm tấm bản đồ lên, xem kỹ.
Đây là một tấm bản đồ của Thành phố Giang, trên bản đồ có rất nhiều chỗ được đánh dấu X đỏ, cũng có một vài nơi được quanh tròn lại.
Đường Hạo Tuấn phát hiện, nơi bị đánh dấu X, đều là một số nơi khá phồn hoa, camera tương đối nhiều, người cũng khá đông, mà nơi được khoanh tròn lại ngược lại.
Xem ra, đây là nơi mà Đường Hạo Minh quyết định ẩn nấp.
Không nghĩ tới chuyến này, thật sự khiến anh tìm được một vài thứ có ích.
Đường Hạo Tuấn gấp bản đồ lại, để vào trong túi áo vest.
Bỗng nhiên, bên ngoài lều truyền đến tiếng hét khẩn trưởng của người quản lý: “Tổng giám đốc anh mau ra ngoài, chạy mau!”
“Chuyện gì?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, vén rèm đi ra.
Trong tay người quản lý còn cầm điện thoại, đang nói gì đó với người ở đầu bên kia, sau khi ừ ừ vài câu, lúc này mới trả lời Đường Hạo Tuấn: “Người của chúng ta ở đằng trước phát hiện thuốc nổ, là loại hẹn giờ, thời gian đã...”
Lời của người quản lý còn chưa nói hết thì Đường Hạo Tuấn đã nghe thấy một tiếng nổ cực lớn.
Sau đó, một luồng nhiệt nóng ập tới.
Đường Hạo Tuấn xoay đầu nhìn, chỉ thấy cách không xa, nơi cách bọn họ khoảng mười mấy mét, đột nhiên bốc cháy hừng hực, những thùng container và nhà kho đã cháy rồi.
Đây quả nhiên là một cái bẫy, đám người Đường Hạo Minh muốn thiêu chết anh ở trong!
“Tổng giám đốc, đi!” Người quản lý túm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn, kéo anh chạy.
Đường Hạo Tuấn hất anh ta ra: “Chúng ta cách xe quá xa, ngọn lửa đã đuổi tới rồi, chúng ta không chạy lại nó, tình huống khẩn cấp là nhảy xuống sông.
“Nhảy sông sao?” Người quản lý sững người.
Đường Hạo Tuấn không thèm quan tâm anh ta, chạy thẳng về phía trước, còn sông cách bọn họ không xa, cách khoảng mấy chục mét.
Người quản lý cũng biết bọn họ không chạy ra ngoài được, khi bọn họ đến thì đã đi bảy phút, nghĩ cũng biết, chỗ đỗ xe xa cỡ nào.
Nếu chạy về phía đỗ xe, còn chưa chạy tới chỗ đỗ xe thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng rồi.
Cho nên cách tốt nhất bây giờ quả thật là nhảy sông.
Nghĩ vậy, người quản lý cắn răng, đuổi theo Đường Hạo Tuấn, những vệ sĩ khác thấy vậy, cũng chạy về phía bờ sông.
Rất nhanh đã tới bờ sông, Đường Hạo Tuấn quay đầu liếc nhìn ngọn lửa theo sát phía sau, sắc mặt chợt tối lại, không chút do dự mà nhảy xuống.
Nhưng điều không ngờ là vị trí anh nhảy không tốt, vừa hay là điểm chảy xiết của dòng sông.
Khi Đường Hạo Tuấn rơi xuống nước, trong dòng nước chảy xiết cuốn theo một hòn đá không lớn không nhỏ.
Hòn đá đó vừa hay đập vào đầu của anh, anh ngất tại chỗ, sau đó bị dòng nước chảy xiết cuốn tới hạ lưu.
Tất cả chuyện này, đám người quản lý đều không biết, đợi sau khi bọn họ lên bờ mới phát hiện Đường Hạo Tuấn không ở đây.
Ở nước ngoài, lúc này đã là 5 giờ chiều.
Tống Vy đang vẽ bản thiết kế với Trần Châu Ánh, Hạ Bảo Châu rót cho cô một ly nước.
Cô mỉm cười cầm lấy, vừa muốn uống, trái tim đột nhiên đau thắt lại.
Ly nước cô chưa cầm chắc, lập tức rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh, nước cũng bắn vào chân cô.
Có điều may mà là nước ấm, không bỏng, nếu không chắc chắn bị thương rồi.
“Ya!” Chân của Trần Châu Ánh cũng bị bắn ướt, cô ấy lập tức đứng dậy, nhìn sang Tống Vy: “Vy Vy, cô làm sao vậy?”
Tống Vy không nói gì, ngây ngốc nhìn tay của mình, giống như thất thần.
“Vy Vy? Vy Vy?” Trần Châu Ánh lại gọi hai tiếng, còn đưa tay khua trước mặt cô.
Tuy nhiên Tống Vy vẫn không có phản ứng.
“Kỳ lạ, cô ấy bị làm sao vậy?” Trần Châu Ánh nhíu mày.
Hạ Bảo Châu đang định quét dọn mảnh thủy kinh trên sàn thì nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô ấy, ngẩng lên nhìn, cũng nhìn thấy sự khác thường của Tống Vy.
“Vy Vy!” Tống Vy gọi to một tiếng.
Tống Vy lần này cuối cùng cũng có phản ứng, cô để tay xuống, sững sờ hỏi: “Sao vậy?”
“Chúng tớ còn đang hỏi cậu bị làm sao đấy, gọi cậu cậu cũng không phản ứng.” Hạ Bảo Châu nói.
Trần Châu Ánh gật đầu liên tục: “Phải đó, cô đột nhiên đánh rơi ly nước, sau đó nhìn ngây ngốc tay của mình, cô có phải là chỗ nào không khỏe không?”
Tống Vy lắc đầu lại gật đầu: “Vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy tim đau nhói, cho nên mới không cầm chắc ly nước, nhưng bây giờ đã không sao rồi, có điều trong lòng lại trống rỗng, cảm thấy rất không tốt, giống như đã xảy ra chuyện gì vậy, khiến tôi không thể yên tâm.”
Nghe thấy lời này, Trần Châu Ánh và Hạ Bảo Châu đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Hạ Bảo Châu mỉm cười nói: “Chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi, hay là cậu về phòng nghỉ ngơi một lát đi, có lẽ là cậu quá mệt rồi.”
“Phải đó Vy Vy, cô về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay quả thật đã làm việc rất lâu rồi, tôi cũng có hơi mệt, chứ đừng nói cô còn mang thai.” Trần Châu Ánh ngáp một cái rồi nói.
Tống Vy để bút chì xuống: “Có lẽ thật sự là tôi quá mệt rồi, vậy được, tôi về phòng nghỉ trước, Hải Dương và Dĩnh Nhi làm phiền hai người chăm sóc.”
“Yên tâm đi, tới giờ cơm chúng tớ gọi cậu.” Hạ Bảo Châu xua tay, ý bảo cô mau về phòng.
Tống Vy nhoẻn khóe miệng, cười miễn cưỡng, cô đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, trở về phòng ở tầng hai.
Buổi tối, Hạ Bảo Châu quả nhiên gọi cô dậy.
Trên bàn ăn, Hạ Bảo Châu và Trần Châu Ánh thấy Tống Vy mặt mày vẫn không ổn lắm thì bắt đầu trở nên lo lắng.
“Vy Vy, cậu vẫn ổn chứ?” Hạ Bảo Châu hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Không, tớ nghĩ rằng là tớ quá mệt, nghỉ ngơi một lúc là không sao, nhưng sau khi tỉnh dậy, trong lòng tớ vẫn rất bất an, thậm chí còn nghiêm trọng hơn ban chiều, tớ có phải nghi ngờ thật sự xảy ra chuyện gì rồi không.”
“Nhưng chúng ta đều yên lành, không có xảy ra chuyện gì cả, Hải Dương và Dĩnh Nhi cũng bình thường ở đây.” Hạ Bảo Châu nhìn hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ đồng loạt gật đầu.
Mắt của Trần Châu Ánh chợt nheo lại, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Chúng ta ở đây, sếp Đường không ở đây.”
Nghe thấy lời này, đồng tử của Tống Vy chợt co rút, cơ thể có hơi run rẩy.
Hạ Bảo Châu càng không dám tin mà nuốt nước bọt: “Không đâu, một người giỏi như sếp Đường, chắc sẽ không xảy ra chuyện đâu, có lẽ là chúng ta nghĩ nhiều, không có bất kỳ ai xảy ra chuyện gì cả.”
Cô ấy vừa dứt lời thì nhìn thấy Trình Hiệp đi tới.
Biểu cảm trên mặt Trình Hiệp không tốt lắm, vô cùng nghiêm nghị, hốc mắt cũng đỏ rồi, hình như đã khóc.