“Không phải gửi bưu kiện.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Cô ấy kêu tôi để thuốc vào một nơi là được, tôi suy đoán chắc là sau khi tôi để ở đó, hoặc là cô ấy tự đi lấy hoặc là phái người khác đi lấy. Có điều có một điểm có thể khẳng định là cô ấy bây giờ đang ở Thành phố Giang tôi từng tra được số điện thoại của cô ấy gọi cho tôi, địa chỉ ID chính là Thành phố Giang.”
Đường Hạo Tuấn đối với lời anh ta nói, không hề bất ngờ.
Bởi vì anh sớm đã dự liệu được Lâm Giai Nhi có thể quay về rồi.
Cô ta và Đường Hạo Minh là đi cùng nhau, Đường Hạo Minh đã trở về rồi, Lâm Giai Nhi sao có thể không quay về chứ.
“Có điều cậu nói với tôi những điều này, ngược lại khiến tôi bất ngờ, cậu không phải là yêu cô ta sao? Sao lại muốn tiết lộ hành tung của cô ta?” Trong ánh mắt lạnh lùng kèm theo sự mỉa mai nhìn Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc cười khổ một tiếng: “Tôi đã hối hận về hành vi thả Giai Nhi của mình rồi, cậu tin không?”
Đường Hạo Tuấn không nói chuyện.
Mạnh Ngọc nhìn ra được, anh không tin.
Cũng đúng, anh ta trong tình huống biết rõ Lâm Giai Nhi có tính chống đối xã hội còn thả Lâm Giai Nhi đi được, Hạo Tuấn làm sao tin anh ta được.
“Nhưng những gì tôi nói là thật, tôi thật sự hối hận rồi, khi thả Giai Nhi đi, tôi không biết Giai Nhi đã giết ba mẹ cậu, tôi chỉ biết Giai Nhi hai lần ra tay với Tống Vy, nhưng đều không thành công, tôi cho rằng sau khi Giai Nhi ra ngoài thật sự sẽ thay đổi, nhưng tôi không ngờ, cô ấy còn ra tay với Hải Dương và Dĩnh Nhi.” Mạnh Ngọc tháo mắt kính ôm mặt, đau khổ nói
Khoảng thời gian này, anh ta luôn rất hổ thẹn rất tự trách, rất muốn chính miệng xin lỗi Tống Vy và hai đứa trẻ.
Nhưng anh ta không gặp được bọn họ, cũng không có cơ hội, bởi vì anh ta luôn đè nén sự áy náy và tự trách ở trong lòng, lâu dần, trạng thái tinh thần của anh ta càng ngày càng tồi tệ. Ba tháng này, bệnh viện còn trực tiếp cấm anh ta phẫu thuật cho bệnh nhân.
Cho nên anh ta thật sự rất muốn làm cái gì đó, để bù đắp lỗi của mình, điều quan trọng nhất là anh ta cũng không hy vọng Giai Nhi tiếp tục làm điều ác nữa, không không hy vọng cô ta tiếp tục sai nữa.
“Cậu cho rằng Lâm Giai Nhi chỉ là ra tay với vợ con và ba mẹ của tôi sao?” Đường Hạo Tuấn bỗng lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc sững người: “Có... có ý gì, cô ấy còn ra tay với người khác nữa sao?”
“Còn có ba mẹ của cô ta.” Đường Hạo Tuấn từ từ nhả ra bảy chữ.
Bảy chữ này tuy nói rất khẽ, nhưng lọt vào trong tai của Mạnh Ngọc, giống như búa tạ đập vào màng nhĩ và trái tim khiến anh ta đau thắt lại.
Hồi lâu sau, Mạnh Ngọc mới mấp máy môi, tìm lại được giọng nói của mình: “Cậu nói... cái chết của bác trai Lâm và bác gái Lâm có liên quan tới Giai Nhi sao?”
“Dựa theo điều tra của tôi, cái chết của vợ chồng chủ tịch Lâm rất có khả năng chính là một tay Lâm Giai Nhi lên kế hoạch.” Câu nói này của Đường Hạo Tuấn đã kích thích Mạnh Ngọc không nhẹ.
Một tay lên kế hoạch, cái này còn kinh hãi hơn là có liên quan.
Bởi vì có liên quan, chỉ nói rõ cái chết của một ai đó, có thể là một người khác gián tiếp hoặc vô ý tạo thành.
Nhưng một tay lên kế hoạch thì khác, đó thật sự là cố ý giết người.
Mạnh Ngọc chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, gương mặt baby dễ thương lúc này cũng tái nhợt không còn huyết sắc: “Chuyện này sao có thể...”
Anh ta lắc đầu, không muốn tin sự thật này: “Đó là ba mẹ ruột của Giai Nhi, cô ấy sao lại...”
“Cô ta tại sao lại không, một đứa trẻ độc ác không có bất kỳ tình cảm gì, còn có cái gì mà không làm ra được, ba mẹ tôi đối xử với cô ta không tốt sao? Cô ta đã báo đáp thế nào?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng chất vấn anh ta.
Mạnh Ngọc há miệng, nói không lên lời.
Ba mẹ của Đường Hạo Tuấn đối xử không tốt với Lâm Giai Nhi sao?
Không, rất tốt.
Gần như đối tốt giống như chủ tịch Lâm đối với Lâm Giai Nhi, những điều này anh ta đều nhìn thấy.
Nhưng Lâm Giai Nhi vẫn động thủ với ba mẹ của Đường Hạo Tuấn, người có thể không hề lưu tình mà ra tay với ba mẹ nuôi xem mình như con ruột, vậy cô ta thật sự có khả năng sẽ ra tay với cả ba mẹ ruột của mình.
“Sao có thể như vậy...” Mạnh Ngọc chịu đả kích lùi lại hai bước, cơ thể lung lay, suýt nữa ngã phịch xuống đất.
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta: “Đây chính là sự thật.”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.” Mạnh Ngọc khuỵu người xuống, hai tay túm chặt tóc, trong lòng vô cùng hối hận.
Anh ta hối hận khi bản thân đã yêu một ma quỷ như vậy, càng hối hận khi bản thân thả ma quỷ này đi.
Một người ngay cả ba mẹ ruột cũng có thể giết, không phải là ma quỷ thì là gì, mà anh ta lại đích thân thả ma quỷ này đi.
Nghĩ thôi cũng biết, sau này ma quỷ này sẽ làm ra cái gì!
Mạnh Ngọc càng nghĩ càng hối hận, sự áy náy và tự trách cực lớn trong lòng đè anh ta gần như không thở được.
Anh ta dùng sức giật tóc của mình, cho dù tóc đã bị anh ta giật đứt rất nhiều sợi, anh ta cũng không cảm thấy đau.
Đường Hạo Tuấn đại khái biết trong lòng anh ta không dễ chịu, nhưng cũng không có ý an ủi.
Dù sao, đây là anh ta tự mình tìm không phải sao?
Đường Hạo Tuấn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cất bước rời đi.
Mạnh Ngọc nghe thấy tiếng bước chân, mắt mở to, lập tức đứng dậy: “Hạo Tuấn, cho tôi gia nhập đi.”
“Cậu nói cái gì?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Mạnh Ngọc nhìn anh với ánh mắt kiên định: “Tôi và cậu cùng nhau đi bắt Lâm Giai Nhi.”
Môi của Đường Hạo Tuấn nhếch lên để lộ một đường cong khó nói: “Đó là người cậu yêu.”
Mạnh Ngọc làm sao không nghe ra anh đang mỉa mai anh ta chứ.
“Tôi yêu không nổi nữa.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Hơn nữa, cũng chính vì tôi yêu cô ấy, cho nên tôi mới phải bắt cô ấy, trên tay của cô ấy đã dính quá nhiều tội nghiệt, cô ấy buộc phải chuộc tội cho hành vi của mình.”
“Khi cậu thả cô ta đi, không phải nghĩ như vậy.” Đường Hạo Tuấn lạnh nhạt nói.
“Tôi biết, khi tôi thả cô ấy đi, tôi không biết cô ấy có nhiều tội nghiệt như vậy, tôi tưởng rằng cô ta có thể thay đổi, nhưng bây giờ tôi mới biết, tay của cô ấy sớm đã dính đầy máu tanh, không thay đổi được.” Mạnh Ngọc cười chua chát nói.
Đường Hạo Tuấn nhìn ra sự nghiêm túc của anh ta, ánh mắt tối lại: “Nếu đã như vậy, vậy cậu bắt đi, có điều tôi sẽ không hành động cùng với cậu, ai biết cậu liệu có vì mềm lòng, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của tôi hay không.”
“Không sao, tự tôi hành động, có manh mối, tôi sẽ cung cấp cho cậu.” Mạnh Ngọc gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Anh ta đã phản bội Hạo Tuấn một lần rồi, Hạo Tuấn không tin anh ta mới là điều bình thường.
Đường Hạo Tuấn nhìn sâu vào Mạnh Ngọc một lúc, không nói gì cả, anh xoay người rời đi.
Mạnh Ngọc hít sâu một hơi, đeo kính lên, cúi sâu người về hướng anh rời đi, sau đó vẻ mặt kiên định đi về phía phòng tư liệu.
Đường Hạo Tuấn bắt Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh, đều là dựa vào nhân thủ.
Mà anh ta cũng có cách của mình để tìm bọn họ, đó chính là kho gen, một người cho dù vẻ ngoài có thay đổi, gen và nhóm máu sẽ không thay đổi, hơn nữa bây giờ là một thời đại tin tức, đi đâu cũng phải quét vân tay và đồng tử, anh ta có thể dựa theo vân tay Lâm Giai Nhi để lại ở kho gen để đối chiếu, có lẽ có thể khóa được vị trí của Lâm Giai Nhi.
Chỉ cần Lâm Giai Nhi ở bên ngoài từng quét đồng tử hoặc ấn vắn tay.
Nước ngoài.
Tống Vy và Trần Châu Ánh còn cả Hạ Bảo Châu lại đến hội quán tổ chức cuộc thi, tham gia vòng bán kết của cuộc thi.
Thi đấu lần này có thể nói hoàn toàn chính là nội đấu của quán quân và á quân 1, sau khi cuộc thi đấu lần này kết thúc, á quân 2 có thể xuất hiện rồi, mà quán quân á quân sẽ bước tiếp vào vòng chung kết cuối cùng.
“Vy Vy, cậu nói xem trong ba nhóm cuối cùng của chúng ta, rốt cuộc ai sẽ loại ở vòng thi đấu này, trở thành á quân 2?” Ánh mắt của Trần Châu Ánh quét qua nhà thiết kế của hai nhóm còn lại, nhỏ giọng lẩm bẩm với Tống Vy.
Tống Vy lắc đầu: “Điều này tôi làm sao biết được, chuyện gì không đến cuối cùng, đều không biết kết quả, tóm lại dốc toàn lực là được.”
“Điều cô nói rất đúng, nhưng cô phát hiện không, có lẽ ba nhóm này của chúng ta đã là quán quân á quân 1 á quân 2 cuối cùng, tôi bỗng nhiên phát hiện, chúng ta hình như đều không lo lắng.” Trần Châu Ánh lại nói.