Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 184




"Ha ha, người phụ nữ thuộc về mình anh?"

Khi Kiều Tư Nam nghe được câu này, giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất Trái Đất, cười đến người gập lại.

"Cậu cười cái gi?"

Mộ Thừa Huyền nhắn mày, khí thế hung ác trừng mắt với Kiều Tu Nam.

Kiều Tư Nam cười khiến hắn rất không thoải mái, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, hắn đã sớm đánh cho răng Kiều Tư Nam rụng hết!

"Mộ Thừa Huyền, chẳng lẽ anh không cảm nhận được bây giờ anh nói những lời này là quả muộn màng rồi sao?"

Kiều Tư Nam thu lại nụ cười, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, nắm chặt tay, chất vấn Mộ Thừa Huyền: "Anh có tư cách gì, nói cô ấy là vợ của anh, năm đó anh đầy cô ấy vào bệnh viện tâm thần, trơ mắt nhìn cô ấy bị lửa thiêu đến chết, sao anh không nghĩ tới, cô ấy là vợ của anh?"

"Ha ha, nghe giọng điệu của cậu, thì ra đã sớm biết thân phận thật sự của cô ấy, nếu như tôi đoán không sai, lần kiểm tra ADN trước đó cũng là do tự cậu tìm người động tay động chân, đúng không?"

"Không sai, là tôi tìm người động tay động chân."

Kiều Tư Nam bày ra vẻ mặt bình tĩnh thừa nhận, cười lạnh: "Nếu như tôi không làm như vậy, ai biết được anh sẽ lại làm chuyện điên rồ gì với cô ấy, loại người như anh, không phải người, mà là cầm thú, ngay cả vợ của minh, mẹ của con mình, đều đuổi cùng giết tận như vậy, anh không sợ sẽ gặp báo ứng sao?"

"Ha ha, cậu cũng biết cô ấy là vợ của tôi, là mẹ của con trai tôi à, cho nên cô ấy có liên quan gì đến cậu, tôi đối xử với cô ấy như thế nào thì có liên quan gì tới cậu, cậu nhúng tay vào chuyện này, không phải là có mưu đồ gì à, cần gì phải nói bản thân mình thành vĩ đại như thế, đương nhiên tôi không bằng cầm thủ, nhưng it ra còn quang minh chính đại hơn loại người ngụy quân tử âm hiểm như cậu."

Mộ Thừa Huyền không thay đổi sắc mặt, hai tay đút túi, từng câu từng chữ trả lời rất sắt bén.

Bộ dáng ngạo mạn, cuồng vọng này, chẳng hề có bộ dáng hối hận gì, đã triệt để chọc giận Kiều Tư Nam.

Hắn cắn chặt răng, hung ác giơ nắm đấm lên, đánh về phía Mộ Thừa Huyền.

"Mộ Thừa Huyền, anh đúng thật là người vô tinh nhất tôi từng gặp, tôi cảm thấy không đáng thay cho Vân Ca, năm đó tôi không giết chết anh là sai lầm lớn nhất của tôi, hôm nay tôi nhất định phải liều mạng, chỉ có anh chết, Vân Ca mới có thể hạnh phúc!"

Mộ Thừa Huyền linh hoạt né, tránh thoát một đấm đang vung tới của Kiều Tư Nam, môi mỏng nở nụ cười châm biếm: "Thì ra Kiều nhị thiếu đào hoa, phỏng đãng trong mắt người đời lại là một người si tình, đã sớm nhớ thương vợ của người khác... Cậu cho rằng cậu đánh cược toàn bộ Kiều thị để đối địch với tôi, cô ấy sẽ cảm động sao, cũng quá ngây thơ rồi, cậu căn bản không biết, Lê Vãn Ca cô ấy là người như thế nào!"

"Anh sai rồi, tôi hiểu rõ cô ấy là người như thế nào hơn bất kỳ kẻ nào, anh mới là người không hiểu cô ấy nhất trên đời mình, đáng tiếc tấm chân tình cô ấy đối với anh, không bằng đem cho chó ăn!"

"Chân tình?"

Mộ Thừa Huyền đột nhiên giống như bị chạm vào nghịch lân của mình, cảm xúc bình tĩnh ban đầu, đột nhiên liền không kiểm soát được nữa, vươn tay nắm lấy cổ áo của Kiều Tư Nam, đuôi mắt đỏ lên: "Nếu cô ấy có nửa phần thực lòng với tôi thì sẽ không liên hợp với người phụ thân xảo quyệt kia của cô ấy, bày ra một vở kịch, khiến cho tôi trở thành trò cười của toàn bộ Thành Bắc, nếu cô ấy có nửa điểm thật lòng với tôi, liền sẽ không dùng cách thức tàn nhẫn như vậy, giết chết người phụ nữ tôi yêu nhất, nếu cô ấy có nửa phần thật lòng với tôi, liền sẽ không giả chết, trốn tránh tôi nhiều năm như vậy... Lê Vãn Ca cô ấy làm gì có chút thật lòng nào, từ đầu đến cuối đều chỉ là "tâm kể" mà thôi, cô ấy chỉ vì tư lợi mà thôi, người phụ nữ vô tình vô nghĩa đó!"

"Mộ Thừa Huyền, anh kích động như vậy làm gì, có phải chột dạ hay không, có phải hồi hận hay không, có phải không dám đối mặt với những nghiệt ngã mà tự mình làm ra hay không?"

Kiều Tư Nam rất ít khi thấy được Mộ Thừa Huyền mất khống chế như vậy, trái lại còn dễ coi hơn nhiều so với bộ dáng ngạo mạn, cuồng vọng kia.

It nhất hiện tại hắn mới là người, chứ không phải là cầm thú máu lạnh vô tình.

"Đùa à, tôi hối hận làm cái gì, tôi chột dạ cái gì, người nên hối hận, nên chột dạ là Lê Vãn Ca cô ấy mới đúng!"

"Anh đương nhiên hồi hận, đương nhiên chột dạ, bởi vì sau khi anh mất đi cô ấy mới ý thức được, nếu như năm đó anh chịu đứng về phía cô ấy, cần thận điều tra chân tướng vụ án, tất cả bi kịch đều sẽ không xảy ra, rõ ràng anh ý thức được, anh mới là kẻ đầu sỏ của tất cả bi kịch, anh có thể không hối hận sao, anh có thể không chột dạ sao?"

"Câm miệng, tôi không hối hận, cũng không chột dạ, là cô ấy giết chết Thiên Thiên, nên cô ấy phải bị trừng phạt, cô ấy chết cũng là chết không hết tội, tôi không có cái gì để hối hận cả!"

Giọng điệu Mộ Thừa Huyền đầy tức giận, truyền ra bên ngoài phòng làm việc.

Giang Hải và Tả Ương vọt vào trước tiên, trợ lý Tần Tiêu của Kiều Tư Nam cũng chạy vào, nhất thời trở thành cục diện khẩn trương của hai phe, rất có tư thế sắp lật tung nóc phòng.

"Tất cả mọi người đều là người lớn cả rồi, có gì thì từ từ nói, đánh nhau thì quả ấu trí rồi."

Anh trai của Kiều Tư Nam, Kiều đại thiếu gia ung dung từ từ đi vào, cười như không cười, nói.

"Mộ tổng, đã lâu không gặp, tôi hẹn cậu nhiều lần như vậy, cũng không có một chút cơ hội nào, hôm nay là ngon gió nào thổi ngài tới đây, thật là làm cho tôi thụ sủng nhược kinh mà."

Kiều Tí Dụ cười rạng rỡ, khách khí vươn tay về phía Mộ Thừa Huyền.

Ở Thành Bắc, hai anh em Mộ thị và hai anh em Kiều thị có thể xưng là truyền kỳ trong giới kinh doanh, gần như là hai đầu tàu của toàn bộ Thành Bắc.

Mộ Thừa Huyền nổi tiếng lạnh lùng, Kiều Ti Dụ thì nổi danh khẩu phật tâm xà.

Đối với ai cũng cười hì hì, nhìn thì rất dễ thân cận, nhưng thật ra là người khó đối phó.

Hai năm này, thế lực của Kiều thị lớn mạnh nhanh chóng, không thể bỏ qua công lao của Kiều Ti Dụ.

"Ngọn gió nào à, Kiều tổng hỏi em trai của ngài thì sẽ hiểu rõ đầu đuôi."

Mộ Thừa Huyền bày ra gương mặt lạnh lùng, không nhìn cánh tay Kiều Ti Dụ vươn ra mà trầm giọng nói.

Kiều Tì Dụ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Kiều Tư Nam, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Đây là chuyện riêng của em và họ Mộ kia, anh trai không cần phải để ý."

Kiều Tư Nam không nhìn Kiều Từ Dụ, chỉ luôn tức giận trừng mắt với Mộ Thừa Huyền, hận không thể dùng ánh mắt giết chết Mộ Thừa Huyền.

"Hỗn xược!"

Kiểu Ti Dụ lập tức đanh mặt lại, dạy dỗ: "Anh và Mộ tổng là bạn nhiều năm, anh là anh trai của em, nói từ bối phận thì em nên gọi cậu ta một tiếng anh, "họ Mộ" cái gì, một chút lễ phép cũng không có."

"Anh, ở đây cũng không có người khác, anh đừng giả vờ nữa, anh đấu với Mộ Thừa Huyền nhiều năm như vậy, trở thành bạn lúc nào, lời này mà anh cũng chịu được sao?"

"Kiều Tư Nam!"

Kiều Ti Dụ đen mặt, sắp bị đứa em trai thường có hành vi phóng túng này làm cho tức chết rồi.

Hắn lớn hơn Kiều Tư Nam một thế hệ, nhiều khi hắn không giống anh trai của Kiều Tư Nam mà càng giống như cha hơn, vẫn luôn cưng chiều Kiều Tư Nam.

Ngày thường mặc kệ Kiều Tư Nam làm loạn như thế nào cũng được, hắn đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ nó.

Nhưng lần này chọc tới Mộ Thừa Huyền, đương nhiên là không thể mặc kệ được.

"Mộ tổng, tính tình em trai tôi không biết nặng nhẹ như vậy đó, mong ngài rộng lòng tha thứ, không bằng ngài nói thẳng mục đích chuyến thăm lần này của ngài cho tôi biết."

"Mục đích của tôi rất đơn giản, cậu bảo cậu ta giao người ra là được rồi, nếu không... cũng đừng trách Mộ thị tôi và Kiều thị của các người từ ám đấu trờ thành minh tranh!"

Từng câu từng chữ của Mộ Thừa Huyền đều rất có tư thế nếu không giao ra người thì sẽ đại sát tứ phương, phá hủy Kiều thi!

Xem