Long Phượng Song Bảo: Tổng Tài Daddy Xin Tắt Đèn

Chương 102




Câu nói này tương đương với: “Vết thương là do Tiểu Bao làm, nhưng tôi không trách nó, tôi có thể nhịn, " Nghe thế nào cũng đầy mùi trà xanh.

Lê Văn Ca là bậc thầy phẩm "trà", vừa nghe đã biết được hàm ý bên trong chỉ cảm thấy cực kỳ dối trá.

Mộ Thửa Huyền không có đạo hạnh cao như thế, thoảng chốc vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Tiểu Bao, con qua đây, con nói rõ cho daddy nghe đã xảy ra chuyện gì."

Giọng điệu của hắn không vui mấy, rõ ràng đã tức giận.

Lần đầu tiên Tiểu Bao cực kỳ khôn khéo mà rụt rẻ đi đến trước mặt Mộ Thừa Huyền, oan ức mà nói: "Daddy, hôm nay là Tiểu Bao không ngoan, đã dọa ngựa của cô giáo Cố, làm cô giáo Cố ngã bị thương, Tiểu Bao biết lỗi rồi, daddy đừng trách Tiểu Bao, đừng không thương Tiểu Bao nữa, được không?"

Mộ Thừa Huyền nghe xong càng tức giận hơn, gầm lên: “Cái gì, con cố ý dọa ngựa của cô giáo Cố sao, cô ta đã làm gi chọc tới con mà con đối xử với cô ta như vậy?"

“Cô giáo Cố không chọc con tức giận, nhưng mà Tiểu Bao do nghịch ngợm... Tiểu Bao không dám nghịch ngợm nữa, daddy tha thứ Tiểu Bao lần này đi."

MTiểu Bao nói rồi không kim được mà "huhu" khóc lên, sau đó ôm lấy eo của Mộ Thủa Huyền, nói đứt quăng: "Daddy đừng tức giận, daddy đừng không cần Tiểu Bao, đừng cưởi năm mới cho Tiểu Bao, cũng đừng sinh cục cung nữa, Tiểu Bao muốn làm cục cưng duy nhất của daddy..."

“Này..."

Mộ Thừa Huyền ngây người, nhất thời không hiểu rõ tình huống, chỉ cho là đứa nhỏ phạm lỗi cho nên cố ý muồn làm nũng thế này, thế là nói với ngữ khí nghiêm khắc: "Đừng cho rằng con làm nũng vậy thì daddy không tính sổ với con, đứa trẻ như con thể này, thật sự quá hư hỏng, daddy không thích tỉ nào hết!"

"Đừng mà, daddy đừng không thích Tiểu Bao mà, Tiểu Bao sẽ sửa mà, Tiểu Bao không bao giờ dám tức hiếp cô giáo Cố nữa, hu hu hu!"

Tiểu Bao kích động khóc to lên, nước mắt nước mũi tèm lem, nghe vừa oan ức vừa đáng thương.

Xem ra, những lời nói kia của Cố Mạn Mạn đã tạo thành ảnh hưởng tâm lý với cậu bé, dẫn đến việc cậu bé bắt đầu sợ hãi, cảm thấy daddy lúc nào cũng có thể không cần bé nữa.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, đang là lúc thành lập cảm giác an toàn, một chút nhận thức sai lệch cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với sự phát triển nhân cách nó sau này.

Những lời Có Mạn Mạn tuy thất đức nhưng rất có hiệu quả với Tiểu Bao.

Cô ta đúng ở bên cạnh, với vẻ mặt mừng thầm, cuc kỳ đắc ý.

Hừ, bình thường thằng nhóc này ức hiếp cô ta quá mức, cô ta không thể làm gì được bé, cũng sắp nhịn tới mức nội thương, hôm nay đung là đã bảo được thủ!

“Cô giáo Cô, phiền cô ra đây với tôi một chút."

Lê Vân Ca vẫn luôn yên lặng, đồng thời nói với bàn thân mình phải nhịn cho được, không thể nhúng tay vào.

Dù sao, bây giờ chính mình cô còn khó bảo toàn được,

Nhưng khi cô nhìn thấy bộ dáng cần thận từng li từng tí, không có cảm giác an toàn đỏ của Tiểu Bao, làm sao có thể kiềm chế được đây?

Tiểu Bao chỉ là đứa nhỏ chưa tròn năm tuổi, đây không phải là biểu cảm mà lửa tuổi này của cậu bé nên có.

Gần như có thể đoán được, trong mấy tiếng đồng hồ Tiểu Bao và Cổ Mạn Mạn đi đến trường đua ngựa, Cố Mạn Mạn nhất định đã nói những lời rất quả đáng với Tiểu Bao.

"Lê tiểu thư, có lời gi muốn nói, cứ nói thẳng ở đây, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn trao đổi với cô một chút trước mặt đứa bé và Thừa Huyển."

Cố Mạn Mạn cười như không cười nhìn Lê Vän Ca, rõ ràng là đang khiêu khích cô.

"Cô giáo Cố thân là gia sư, lẽ nào không biết đứa bé vẫn còn nhỏ, có những chuyện không nên nói với bé sao?"

Lê Vân Ca lạnh lùng nói.

“Nếu như là trẻ con binh thưởng, tôi khẳng định sẽ kiêng de, nhưng Tiểu Bao, cô cũng biết nó thông minh hơn những đứa trẻ khác nhiều, có những chuyện nó có quyền được biết, cho dù chúng ta muốn giấu cũng không giấu được, cô nói xem đúng không?"

Cố Mạn Mạn nhướng mày, trả lời kiểu thiếu đánh.

“Ha ha, cho nên...Vậy là đây là lý do cô nói cho Tiểu Bao, nếu như daddy nó cưới vợ mới, sẽ sinh những đứa con khác rồi không thương bé nữa sao?"

Ánh mắt Lê Văn Ca nghiêm khắc trừng Cố Mạn Mạn, từng câu từng chữ chất vấn.

Cô không phải kẻ ngốc, dựa vào sự hiểu biết của cô về con trai, cậu bé đột nhiên nói với Mộ Thừa Huyền rằng "đừng cưới mami mới, đừng sinh cục cưng khác", tuyệt đối không phải là tự nhiên.

Trừ người phụ nữ này sẽ nói những lời lẽ ác độc như vậy ra thi còn ai vào đây nữa?

Cố Mạn Mạn không nghĩ đến Lê Vân Ca sẽ sắc bén như vậy, biểu cảm hơi hoang mang, nhưng mà rất nhanh đã xử lý tốt, cười lạnh nói: "Lê tiểu thư đừng có mả ngậm máu phun người, tôi đối xử với Tiểu Bao thế nào, Thừa Huyền vẫn luôn biết rõ, sao tôi có thể nói với nó những lời lẽ ác độc như thế..."

Sau khi người phụ nữ nhìn cha con Mộ Thủa Huyền một cái, tiếp tục nói: “Có cách nào đâu, đứa trẻ này thông minh như vậy, nhìn thấy daddy nó vì cô må suỹt chết, tất nhiên sẽ liên tưởng đến việc các người sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, sẽ sinh con, sẽ không cần nó nữa, đây cũng không ngoài dự đoán nhỉ?"

"Cô giáo Cổ, đối với một đứa nhỏ mà cô còn mưu mô thế này, lương tâm của cô không bất an sao, tôi hiểu tính Tiểu Bao hơn cô, từ đó giờ bé chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu daddy dành cho bé cả, rốt cuộc cô đã nói gì làm cho bé đột nhiên trở nên tự ti mà sợ hãi như vậy?”

Giây phút này, Lê Văn Ca đã không còn kiểm chế được cảm xúc nữa.

Con trai của mình bị tổn thương, chỉ muốn đem kẻ hại bé bãm thành trăm mảnh, nào có tâm tri suy nghĩ cho đại cục?

Cô nhìn về hướng Mộ Thừa Huyền, kích động nói: "Mộ Thừa Huyền, anh không cảm thấy anh nên nói gì đó sao, Tiều Bao như vậy rõ ràng không binh thuờng, thậm chỉ tại sao bé không bình thường, anh thông minh như vậy chắc chắn không thể không biết!"

Lại đi về phía Tiểu Bao, tay nhẹ nhàng đặt trên đầu tóc mềm mại của bé, nức nở nỏi: "Tiểu Bao, đừng sợ, daddy của con thương con nhất, nói cho mami và daddy biết, hôm nay cô giáo Cố đã nói gì với con?"

Lần này, cô không tránh hiềm nghi gọi mình là "di Lê" mà nhận lấy thân phận "mami" này.

Chỉ hy vọng có thể an ủi tâm linh bị tổn thương của Tiểu Bao.

Ai ngờ rằng, Tiểu Bao lại tránh khỏi tay Lê Văn Ca, dùng ánh mắt thủ địch chưa từng có nhìn Lê Văn Ca nói: “Cô không phải là mami của con, con chỉ có một mami mà thôi, bà ấy đã mất rồi, ngoài bà ấy thật lòng yêu thương con thi không có ai thật lòng yêu thương con hết!"

Tiểu Bao, con..."

Trái tim Lê Vãn Ca trong thoáng chốc vô cùng đau đớn, cứng đờ đứng ở đó, nước mắt thoảng chốc trào ra.

Mới có mấy tiếng đồng hồ, đứa nhỏ cả ngày gọi mami dài mami ngắn, thề nhất định sẽ bảo vệ cô, anh hùng tí hon không để cho bất cứ ai bắt nạt cô lại xem cô là kẻ thù.

Cố Mạn Mạn, cô thật muốn bóp chết cô ta!

“Lê tiểu thư, nhân lúc Tiểu Bao và Mộ Thừa Huyền cũng ở đây, có những lời tôi sớm nên nói với cô rồi..."

Cố Mạn Mạn thở dài, biểu cảm đau khổ vuốt ve xương hông của minh, nói: "Tiểu Bao chỉ là đứa nhỏ mới năm tuổi, cứ cho là thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa nhỏ, cô không cần lợi dụng nó nữa, càng không cần dạy nó đi hại tôi, lần này nó chỉ làm tôi ngã bị thương, nếu là lần sau không cẩn thận mà xảy ra án mạng, cả đời của Tiểu Bao sẽ bị hủy hoại mất, lẽ nào cô muốn giống như mami của nó, mởi tí tuổi đầu đã trở thành kẻ giết người sao?"