Long Phượng Song Bảo Thần Y Mẫu Thân Dược Phiên Thiên

Chương 16





Chưởng quầy sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, "Thật không dám giấu giếm, những món này Phúc Mãn Lâu của chúng ta không có, Vạn Hương Lâu ở đối diện cũng không thể nào có được.

"Cái gì mà trân khuẩn (nấm quý), lão quân gì đó hắn chưa bao giờ từng nghe thấy.

Đương nhiên, chưởng quầy gọi Lạc Tiểu Băng cũng không phải vì có lòng nhắc nhở nàng ở bên kia không có món nàng muốn ăn, mà là vì đề phòng những khách hàng khác cho rằng bên Vạn Hương Lâu có mà chạy sang Vạn Hương Lâu, dù sao cách nói của tiểu nương tử này có hơi mũi một chút.

Nghĩ như vậy, ánh mắt chưởng quầy nhìn Lạc Tiểu Băng mang theo vài phần nghi ngờ.

Vị tiểu nương tử này, không phải là cố ý đến Phúc Mãn Lâu của bọn họ để phá hoại sao?Dù sao tiểu nương tử này không giống với dáng vẻ đến tửu lâu để ăn cơm.


Lạc Tiểu Băng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tất nhiên cũng có thể nhìn thấu tâm tư của chưởng quầy, lại chỉ làm ra vẻ như không biết, chỉ mang vẻ mặt tiếc nuối, "Vốn là vì nguyên liệu nấu ăn trên tay ta không đầy đủ, không tiện để làm nên mới đến tửu lâu, nếu cả hai nhà các ngươi cũng không thể nào làm những món này, vậy thì không bằng ta tự đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

"Nói rồi, Lạc Tiểu Băng dắt tay hai đứa nhỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa tiếc nuối thở dài, "Hương vị tươi ngon như vậy, những tửu lâu lớn trên trấn đều không có! "Các thực khách vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói hương vị thơm ngon, trong mắt cả đám không khỏi hiện lên vẻ tiếc nuối.

Nếu tửu lâu có ba món ăn kia, chẳng phải bọn họ cũng có thể nếm được hương vị tươi ngon kia sao?Chưởng quầy nghe được lời Lạc Tiểu Băng, lại thấy phản ứng của khách khứa trong tửu lâu, lập tức đổi ý, lại lần nữa gọi Lạc Tiểu Băng lại, "Tiểu nương tử chờ một lát.

"Đợi Lạc Tiểu Băng quay đầu lại, lần này chưởng quầy cũng không đợi Lạc Tiểu Băng mở miệng đã nói thẳng, "Phòng bếp của ta có sẵn nguyên liệu nấu ăn, tiểu nương tử nếu biết làm, không bằng ở phòng bếp của chúng ta thử làm được không?"Nếu thật sự hương vị thơm ngon như lời nàng nói, vậy hắn sẽ mua công thức.

Chưởng quầy tính toán như vậy, lại không biết rằng tất cả đã nằm trong dự tính của Lạc Tiểu Băng.

Trên mặt Lạc Tiểu Băng lại làm ra vẻ khó xử, ngay sau đó lại cắn răng một cái, "Để ta làm cũng được, nhưng trước tiên chúng ta nói rõ ràng, món ăn ta làm ra chính là của ta.

"Nàng và bọn nhỏ đều đói bụng, cũng không thể làm không công mà không ăn.

Chưởng quầy chỉ cần công thức, tất nhiên là sẽ đồng ý.


Vì thế, Lạc Tiểu Băng dẫn theo hai đứa nhỏ đi đến sau bếp của Phúc Mãn Lâu.

Trong phòng bếp đang bận rộn, đầu bếp thấy chưởng quầy dẫn người đi vào, không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì cả.

Mãi cho đến khi chưởng quầy bảo một người trong số đó mang nồi và bếp ra, rốt cuộc ánh mắt cả đám nhìn Lạc Tiểu Băng đã không tốt.

"Còn đứng đó làm gì? Phía trước không còn cần lên món hay sao?" Chưởng quầy thấy cả đám người đều không làm mà nhìn qua bên này, không khỏi trầm giọng mở miệng.

Nhóm đầu bếp nghe vậy, chỉ có thể tiếp tục làm việc trong tay, nhưng lại có ý vô tình chú ý tất cả mọi việc bên này.

Lạc Tiểu Băng tất nhiên cảm giác được thái độ của nhóm đầu bếp, nhưng nàng không thèm để ý, những đầu bếp này đơn giản là khinh thường nàng, nàng dùng thành phẩm để nói chuyện là được.


Chỉ tiếc, hiện giờ nàng còn chưa có nhiều loại ớt cay, nếu không có thể làm cho bọn nhìn một chút cái gì gọi là kinh diễm.

Từ nguyên liệu nấu ăn là một con gà đen, một miếng đậu hũ, một miếng thịt ba chỉ thì bắt đầu xử lý, xử lý xong rồi những nguyên liệu này rồi, Lạc Tiểu Băng lấy mấy cây nấm ra từ trong sọt của mình, nấm đầu khỉ, nấm bụng dê, tùng nhung, nấm cục đen, có loại nấm thông thường, cũng có các loại quý.

Đang chuẩn bị xử lý những cây nấm này, bên cạnh đã vang lên một tiếng quát lớn.

"Hay cho ngươi một ả đàn bà xấu xí lòng dạ hiểm ác, ngươi lấy những thứ này mang vào phòng bếp của chúng ta đùa nghịch, rốt cuộc là tính toán làm cái gì chứ?".