Long Phụng Sum Vầy

Chương 45




Thuỳ Linh, cô gái nhỏ bé ác độc kia sau khi mẹ mình đi mua đồ ăn sáng đã đi vào trong nhà vệ sinh tháo băng quấn mặt ra. Gương mặt kia giống Tiểu Phụng tới 90%. Tiểu Phụng của Mạnh Long có sống mũi cao và thẳng lắm còn Thuỳ Linh thì sống mũi tẹt nên cô ta đã làm thêm cả mũi nữa luôn. Và hiện tại bây giờ cô ta đang mặc 1 bộ quần áo khá dày, đầu đội mũ len và quấn khăn len đi lang thang trên đường, gương mặt giống với Tiểu Phụng vẫn còn vài vết sẹo chưa lành hẳn.

“Con xin lỗi mẹ, đã để mẹ lại 1 mình rồi.”

Điều Thuỳ Linh cần lúc này là tiền và người thân thích, bởi con gái 1 thân 1 mình nơi xử sở kim chi này muốn tồn tại để trở về Việt Nam không phải chuyện đơn giản.

- Alo. Tình hình thế nào rồi?

- Anh Quân. Chúng em vẫn chưa tìm ra nó ạ.

- Tiếp tục tìm kiếm nó cho tôi. Nó bây giờ đang mang gương mặt của cô chủ đấy. Nó không có tiền, không thể đi xa được đâu.

- Rõ ạ.

Đình Quân đang tra khảo bà Thanh Hương rằng 2 mẹ con bà ta đã nói gì vào đêm hôm qua sau khi bà ta nói chuyện điện thoại với cậu chủ Mạnh Long. Bà ta không trả lời đúng trọng tâm vấn đề mà chỉ nói rằng họ hãy giết bà đi.

- Kế hoạch của bà khi cho con gái mình phẫu thuật giống cô chủ tôi là gì?

- Tôi không biết.

- Tôi đe doạ tính mạng, danh dự và nhân phẩm của người khác bị xử không có nhẹ đâu.

- Công an ư? Haha… có giỏi mang tôi tới đồn đi, tôi muốn đối chất với Mạnh Long.

- Được. Ngay chiều nay bà sẽ được về lại quê hương. Tới lúc đó… haha bà sẽ thấy được bản án của mình.

Lúc này ở Seoul tồn tại 1 nhóm xã hội đen, cầm đầu nhóm là 1 tên người Việt, tên gọi là Anh Hai. Nhóm Anh Hai này hoạt động dưới hình thức cho vay và bảo kê. Trong lúc Thuỳ Linh đang đi lang thang ngoài đường vô tình va phải Anh Hai đang đi “thơ nụ”, Thuỳ Linh ngã lăn lông lốc ra nền đất lạnh rồi ngất xỉu tại chỗ.

Nhà của Anh Hai, đám đàn em đang rất bàng hoàng sửng sốt khi thấy đại ca mình bế về nhà 1 người con gái mặt chằng chịt đầy những vết sẹo trông thật xấu xí.

- Đại ca. Ai đây ạ?

- Nó va vào tao rồi ngất trên đường.

- Trời ạ. Đại ca đừng để bị nó lừa đấy. Con gái bây giờ nó toàn dùng cái chiêu trò hèn bẩn để cua trai đẹp thôi.

- Chúng mày tới quán bar đòi tiền về cho tao.

- Dạ vâng ạ.

“Mặt đầy sẹo thế này không lẽ con nhỏ này mới phẫu thuật?”

Ở Hàn Quốc này có người phụ nữ nào mà không sửa mặt chứ, lao vào thẩm mỹ điên cuồng không có điểm dừng. Nhưng sao trông Thuỳ Linh lại bẩn bẩn thế này nhỉ?

- Dạ thưa cậu chủ có gì phân phó ạ.

- Cô nấu cho tôi 1 chút cháo loãng đi, đừng cho dầu mỡ gì hết.

- Dạ vâng thưa cậu chủ.

1 tiếng đồng hồ sau Thuỳ Linh tỉnh dậy, nhổm người dậy và nhìn xung quanh căn phòng, nó có màu hơi đo đỏ, rồi được trang trí bằng những bức hoạ rồng đen và hổ trắng. 1 bàn làm việc khá to bằng gỗ có trạm trổ thì phải…

- Tỉnh rồi hả?

- HÁ… Anh… Anh… Anh là ai?

- Ân nhân của cô.



- Ân nhân?

Anh Hai nói rằng Thuỳ Linh va phải anh ta rồi ngã sõng soài ra đất, Anh Hai đã bế cô ta về đây.

- Ồ. Cảm ơn anh. Tôi phải đi rồi, xin phép.

- Hửm? Tôi cứu cô mà cô chỉ cảm ơn suông như vậy sao?

- Thế thế… tôi tôi phải làm gì?

Anh Hai nói mình đang thiếu tạp vụ dọn dẹp quán bar, Thuỳ Linh có thể tới đó làm và tiền lương 1 ngày sẽ là 25000 won tức 450k tròn chĩnh.

- Anh là ai?

- Tin tôi đi, cô không muốn biết về tôi đâu.

- Anh là xã hội đen?

- Cô thực sự nghĩ như thế sao?

Thuỳ Linh gật đầu rồi cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Anh Hai.

- Nhìn cái gì? Ăn cháo đi rồi còn làm việc.

- Anh… anh gì ơi.

- Cái gì?

- Anh… có thể cho tôi vay tiền không? Tôi phải về Việt Nam rồi.

Anh Hai cười khẩy, nói Thuỳ Linh có tiền phẫu thuật nhưng không có tiền để mua vé máy bay sao? Thuỳ Linh đang dùng gương mặt của Tiểu Phụng mà nên phải uỷ mị nết na. Cô ta nói mình phẫu thuật bị hết tiền nên đã cùng mẹ mình rời khỏi bệnh viện. Mẹ cô ta đã bị người ta bắt giữ rồi.

- Ai bắt mẹ cô?

- Tôi cũng không biết nữa. Anh gì ơi… anh rủ lòng thương… anh có thể nào cho tôi vay tiền được không? Tôi muốn về Việt Nam. Tôi có người thân bên đó, tôi sẽ trả lại tiền cho anh ngay mà.

Chẳng biết vì sao khi nhìn thấy đôi mắt buồn kia rơi lệ, Anh Hai lại rủ lòng thương xót. Anh Hai hỏi tên của cô ta để sau này còn đòi tiền vé máy bay thì Thuỳ Linh nói:

- Tôi tên Phụng. Hoàng Tiểu Phụng.

- Cái tên rất đẹp. Nhưng cô chưa thể đi vào lúc này.

- Tại sao vậy? Tôi có người nhà ở Việt Nam thật mà. Tôi không lừa anh đâu.

Anh Hai nào có nói coi ta lừa anh đâu, chỉ vì anh ta mấy hôm nữa cũng sẽ về lại Việt Nam để giải quyết chuyện gia đình. Lúc đó sẽ cho cô ta quá giang về Việt Nam.

- Ôi vậy thì tốt quá rồi.

Thuỳ Linh bỏ bát cháo đã hết lên mặt bàn rồi đứng dậy chạy tới ôm lấy Anh Hai thật chặt rồi nói câu cảm ơn. 24 năm nay rồi Anh Hai mới được gần phụ nữ, nhất thời không cầm nổi liền ôm lại Thuỳ Linh vào lòng.

- Nghỉ ngơi cho tốt đi.

- Mà… anh gì ơi.

- Cái gì nữa? Cô phiền quá đấy.

- Gương mặt của tôi bị sẹo, anh có thể nào…

- Chỗ tôi không có thuốc bôi sẹo. Thông cảm.

Anh Hai rời khỏi phòng cho khách rồi đi xuống tầng 1 nói với cô giúp việc đi mua giúp anh 1 tuýp thuốc bôi sẹo sau phẫu thuật chỉnh hình, rồi khi nào về thì mang lên phòng đưa cho “Tiểu Phụng”, cô gái trên tầng 4.

- Dạ vâng thưa cậu chủ.

Thời gian kéo dài cho tới tối, Thuỳ Linh cũng đỡ mệt mỏi rồi liền mở cửa và đi xuống dưới tầng 1. Đèn điện không có được bật lên, Tiểu Phụng thực sự bị sợ bóng tối, cho nên Thuỳ Linh phải giả vờ như mình cũng bị sợ bóng tối nên đã hét ầm lên rồi cố tình ngã lăn lông lốc xuống cầu thang.

- Aaa… Ui da…

Đèn điện vẫn không được bật, Anh Hai soi đèn pin điện thoại từ tầng 3 đi lên thì phát hiện Thuỳ Linh bị ngã sõng soài ra nền đất.

- Phụng! Cô không sao chứ?

Thuỳ Linh quờ quạng ôm lấy tên Anh Hai đó rồi khóc nức nở, tối quá cô ta sợ.

- Có… có phải mất điện… rồi rồi không? Sao… hức… tối như vậy?

- Bị chập điện cả 1 dãy nhà. Cô sợ bóng tối sao?

Thuỳ Linh lại càng khóc tợn hơn, khóc thật đấy các bạn ạ. Cô ta nói mình sợ ma lắm, sợ ma, sợ bóng tối… Cứ mỗi lần mất điện cô ta lại sợ lắm. Anh Hai bế bổng Thuỳ Linh lên trên tầng 4, đặt lên giường, đang đắp chăn lên người cho Thuỳ Linh thì điện sáng trở lại. Và thế là gương mặt đẹp có sẹo kia cùng với những giọt nước mắt hết sức giả tạo đập vào mắt Anh Hai.

Còn Thuỳ Linh, cô ta thấy cơ và múi của Anh Hai, hình xăm hổ trắng và rồng đen ở thân trên của Anh Hai liền lấy tay che mắt lại.

- Sao anh không mặc áo vào?

- Đây là nhà tôi, tôi có quyền cởi chứ? Nghỉ ngơi đi.



Vệ sĩ của Mãnh Long đã đi tìm Thuỳ Linh khắp ngõ ngách rồi nhưng đều không thấy đâu cả. Họ liền đưa ảnh của cô chủ mình ra để đi tìm Thuỳ Linh, với hy vọng rằng có thể tìm cô ta để mang về cho cậu chủ xử lý. Nhưng đã 3 tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà 20 người đều không thể tìm ra tung tích.

- Anh Quân. Bọn em đã tìm khắp nơi nhưng không thấy ạ.

- Bây giờ chia nhau ra tìm khắp các bệnh viện cho tôi. Phải tìm ra nó trong hôm nay.

- DẠ!

Họ lại tiếp tục đi tìm trong khi đó Thuỳ Linh đang chăn ấm nệm êm ở nhà của Anh Hai, và đang suy nghĩ về tương lai mịt mờ của mình. Bây giờ cô ta đã giống Tiểu Phụng lắm rồi, gương mặt chỉ còn vài nốt sẹo thôi và cô ta đang bôi thuốc đây rồi. Mấy hôm nữa trở về Việt Nam, cô ta sẽ có bước chuyển mình thật đáng nhớ luôn.

“Cái người tên Anh Hai đó… có phải là xã hội đen không? Nếu không thì chắc cũng là người có tiền đấy. Khoan khoan… Con khốn kia không thích nhiều tiền. Tại sao nó lại không thích tiền chứ? Mình muốn trả thù thằng Long, mình buộc phải là Tiểu Phụng. Phải là Tiểu Phụng thôi.”

Ở Đà Lạt, hôm nay là ngày thứ 2 rồi 3 mẹ con Tiểu Phụng ở đây. Hôm nay bà Duyên dẫn cô và bà Thương đi thăm cánh đồng hoa và ăn dâu tây mệt nghỉ. Thực lòng cô không muốn về Hà Nội nữa đâu.

- Alo, Phụng à anh đây.

- Mạnh Long ơi. Anh có thể nào…

- Không là không. Đúng 1 tuần thôi em phải trở về với anh. Nếu không anh sẽ lên bế em về, trói chân em lại không cho em đi đâu hết.

Bà Duyên nghe xong cười như phá, bà nửa đùa nửa thật nói rằng bà nghĩ lại rồi, bà muốn cho Phụng và bà Thương ở đây tới khi con dâu bà sinh Long con. Mạnh Long hét ầm lên nói không thể được, Long không thể xa Phụng được đâu, rồi thì là mà Long con phải gần Long bố, cảm nhận hơi ấm từ tay bố áp vào bụng mẹ phượng hoàng nữa. Sao có thể ở trên Đà Lạt được chứ.

- Thằng khỉ. Trêu tí mà đã xù lông nhím lên. Chuyện mẹ con nhà kia sao rồi?

- Mới bắt được mẹ thôi còn con gái thì chưa mẹ ạ.

- Con nhỏ đó trốn đi cơ à?

- Vâng ạ. Các anh ấy vẫn đang đi tìm ạ. Và con báo cho mẹ biết nhé, con đàn bà đó đã phẫu thuật giống Tiểu Phụng tới 96% rồi.

- Con bảo sao?

Tiểu Phụng nghe xong bỗng đứng hình, vậy là trong giấc mơ đó… người con gái giống cô như đúc là sự thật chứ không còn là mơ nữa. Mạnh Long nói rằng ông quản gia đã hỏi bác sĩ rồi, không có sai đâu, thậm chí Thuỳ Linh đã còn sửa mũi nữa để cho sống mũi cao giống với Tiểu Phụng.

- Phải bắt cho kỳ được nó rồi tống nó vào tù tội đe doạ đặt điều vu khống người khác.

- Dạ con biết chứ mẹ. Câc anh ấy vẫn đang đi tìm ạ.

Bà Duyên cúp máy, quay ra giường thì thấy con dâu mình đang đơ như cây cơ, người không rét mà run.

- Phụng ơi. Phụng.

- Dạ… dạ mẹ.

- Con có sao không, hả? Có mệt ở đâu hay không con?

- Dạ… con… con không sao ạ mẹ.

“Cô ấy đúng là Thuỳ Linh rồi. Trời ơi… thầy Hiên nói đúng rồi. Giấc mơ này… là điềm báo cho tương lai? Không thể đâu, con của mình với Long không thể bị bắt đi. Còn mình nữa, mình không thể bị cô ấu móc mắt được. Không…”

- Mẹ ơi. Con muốn ở đây. Thực sự muốn ở đây mẹ ơi. Con không cần tiền đâu ạ. Con sẽ ở đây vừa học vừa sinh bảo bảo. Con không về Hà Nội đâu mẹ ơi. Không thể…

Tiểu Phụng oà khóc nức nở ôm lấy 2 mẹ, bà Duyên vẫn 1 mực nói rằng bà chỉ cho cô ở đây đúng 1 tuần thôi. Về Hà Nội đã có bà, ông Cường và cả Mãnh Long nữa, họ sẽ bảo vệ cô, không để cho cô bị tổn hại gì đâu.

- Không mẹ ơi. Con không thể về đó được đâu. Cô ta… Thuỳ Linh… Cô ta sẽ cướp Long con rồi móc mắt con đem vứt đi. Mẹ ơi… con không muốn về Hà Nội đâu.

- Phụng. Phụng à nghe mẹ nói này con. Chỉ cần bắt được con bé đó, con với Long con sẽ không sao hết. Mãnh Long có rất nhiều vệ sĩ, mẹ sẽ nhờ thêm vả vệ sĩ của cô Thảnh nữa, anh Thắng đó. Các anh sẽ bảo vệ con và cháu ngoại mẹ. Còn ông bà ngoại trên trời nữa, họ sẽ dõi theo bảo vệ cho con mà.

Bà Thương dỗ dành cô mới dần dần nín khóc, anh Thắng, anh Lân vệ sĩ của bà Thảnh họ cũng rất giỏi nữa. Cô gật đầu đồng ý về lại Hà Nội. Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 10h tối rồi, bà Duyên về phòng ngủ để cho 2 mẹ con bà Thương ngủ nữa. Đặt Tiểu Phụng xuống giường bà Thương cho cô gối đầu tay mình như lúc cô còn bé tí đó, ầu ơ ru hời 1 chút. Con gái bà đã khổ từ bé rồi, nếu thực sự cơn ác mộng đó thành sự thật, có chết bà cũng phải bảo vệ con gái mình tới cùng. Thuỳ Linh móc mắt con gái bà, cướp cháu ngoại bà á, còn lâu. Đợi mãn kiếp đi.

[…]

3 ngày sau:

“Tiếng chuông ip remix”

- Alo con nghe đây mẹ.

- THẰNG NGHỊCH TỬ KIA! BAO GIỜ THÌ MÀY MỚI VỀ HẢ?

Giọng của bà Thuý cất lên tới nỗi mà Anh Hai tí thủng màng nhĩ, đám vệ sĩ đứng xung quanh còn thiếu mỗi nước bò ra đất mà cười thôi. Anh Hai nói ở đây công việc nhiều hơn anh tưởng tượng nên phải giải quyết cho xong.

- VỀ NGAY CHO TAO!

Anh Hai nghe thấy loáng thoáng có tiếng của Thanh Hằng liền tắt phụt đi, đồng thời bật luôn chế độ máy bay.

- Đại ca…

Anh Hai đưa tay day day trán vài cái rồi sai đàn em tới quán bar đón Thuỳ Linh về.

- Dạ vâng em đi liền ạ.

- Còn mày. Tới chỗ cũ bảo nhân viên lấy giúp tao 2 bộ váy màu trắng 2 dây đẹp nhất của cửa hàng về đây.

- Dạ vâng ạ.



Anh Hai, ngoài là trùm cho vay và bảo kê thì anh có mở thêm 1 chuỗi các cửa hàng bán váy đầm bánh bèo cao cấp nữa.

- Hừ. Thanh Hằng ơi là Thanh Hằng, cô sẽ phải há hốc mồm ra thôi. Không có cô tôi cũng còn đầy đàn bà.

Quán bar của Anh Hai cũng nằm ngay quận Gangnam đó, đàn em tới nói Thuỳ Linh dừng quét đi, về lại nhà đại ca có việc cần dặn dò.

- Dạ vâng ạ.

Vệ sĩ của Mãnh Long đi ngang qua đó, là Đình Quân. Thuỳ Linh nhận ra ngay anh ta nhưng cô ta đang đeo khẩu trang kín mít và mũ len, đố mà nhìn ra được.

- 안녕하세요. 이봐, 내가 당신에게 질문을 할 수 있습니까?( Chào anh ạ. Anh gì ơi cho tôi hỏi 1 chút…)

- Đang bận. Hỏi *** gì mà hỏi.

Thật không ngờ Thuỳ Linh ngay trước mũi anh mà anh không biết. Thuỳ Linh trốn thoát được 1 cách ngoạn mục, Đình Quân, cánh tay trái đắc lực của Mạnh Long đang ở đây thì chắc hẳn mẹ của cô ta cũng vẫn còn ở đây.

- Anh ơi. Anh có thể cho tôi biết đại ca tìm tôi làm gì hay không?

- Tao chỉ biết đại ca sẽ về Việt Nam thôi. Còn khi nào thì chịu.

“Hứ. Đúng là xã hội đen, mặt lạnh như tiền, lúc nào cũng mày mày tao tao.” Xe về tới nhà thì anh vệ sĩ kia cũng đã cầm 2 túi giấy đi về rồi.

- Dạ chào anh… à đại ca ạ. Chào anh đại ca.

- Lêm phòng cô tắm rửa đi, sạch sẽ thơm tho, bôi thuốc liền sẹo lên mặt rồi xuống phòng tôi. Tôi nhờ cô chút việc.

- Dạ vâng thưa đại ca.

1 tiếng đồng hồ sau vẫn chưa thấy Thuỳ Linh xuống, Anh Hai sốt ruột đứng ngồi không yên, chạy lên tầng 4 để xem có phải Thuỳ Linh cô ta bị làm sao không? Hay có khi ngủ quên trong phòng tắm cũng nên.

- Đại ca. Anh tìm tôi?

- Hả? À… à ừ. Tôi nghĩ cô chết trong nhà tắm rồi.

- Có chuyện gì mà anh tìm tôi vậy? Tôi còn đang quét dở bar.

- Tối ngày mai tôi, cô và tất cả mọi người sẽ về Việt Nam. Tôi muốn cô giả làm bạn gái tôi.

Thuỳ Linh há hốc mồm mắt trợn tròn lên nhìn Anh Hai. Giả làm bạn gái sao? Chuyện Tiểu Phụng xuất hiện ở bữa tiệc sinh nhật của Mạnh Long kia mọi người đều biết hết rồi, sao cô ta có thể giả làm bạn gái của tên Anh Hai này chứ.

- Này cô! Phụng! Phụng!

- Dạ… tôi… tôi không thể nào giả làm bạn gái của anh được đâu.

- Tại sao thế?

- Vì tôi đã có bạn trai rồi.

- Ồ. Chỉ là giả vờ thôi, 1 buổi tối thôi. Cô chẳng phải muốn về Việt Nam à? Đây là cơ hội cho cô đấy. Cô đồng ý thì tôi sẽ bao cô vé máy bay, cô không cần phải vay tiền đâu. Tắm xong rồi đúng không?

Thuỳ Linh gật đầu, Anh Hai liền kéo tay cô ta chạy rầm rầm xuống dưới tầng 3 phòng ngủ của anh.

- Vệ sinh trong kia. Cô đi vào mặc cho tôi lần lượt 2 chiếc váy này.

- Nhưng mà tôi thực sự không thể làm được mà.

- Cô phải làm. Chỉ có cô mới giúp được tôi thôi. Nhanh đi thay.