Long Phụng Sum Vầy

Chương 40: Tiểu Phụng bị đe doạ




Hiếu với Thắng cùng nhau bảo vệ Tiểu Phụng, xe máy của cô vẫn đang được gửi ở chỗ để xe gần Royal City. Trên xe Hiếu nói:

- Tại sao anh biết chúng tôi bị theo dõi?

- Tay nhiếp ảnh gia kia tôi đang nghi ngờ hắn hoạt động phạm pháp. Cách đây 3 tháng hắn đã đứng trước cổng trường nơi cậu cả Minh Dương và Long Phụng theo học.

- Sao anh không nói cho chúng tôi biết sớm hơn?

- Tôi không có bằng chứng gì, vả lại đại ca của cậu không thích cậu hai Minh Huy thì việc gì chúng tôi phải nói ra? Cậu hai dưới con mắt của đại ca băng Mãnh Long vẫn chỉ là 1 người cho vay với phá hoại hạnh phúc của người khác thôi mà.

Hiếu nghe xong liền thẹn luôn, haizz anh Thắng nói tuy thô nhưng là thật lòng. Hiếu hỏi về tay nhiếp ảnh gia kia xem anh Thắng có thông tin gì về hắn hay không?

- Tới giờ thì chưa có. Chiếc xe máy mà hắn đi được đăng ký tên người khác. Tôi vẫn đang điều tra.

Về tới biệt thự Long Phụng, Thắng nói với Hiếu rằng khi nào có thông tin anh sẽ gọi điện thoại cho. Tiểu Phụng vì đeo tai nghe nên không biết gì về cuộc nói chuyện giữa 2 người con trai, thấy xe dừng lại nên đã mở cửa đi vào từ trước rồi, chỉ còn lại Thắng với Hiếu vẫn còn đang ở ngoài xe. Hiếu nói:

- Cảm ơn anh. Thực lòng chúng tôi chỉ biết làm theo lệnh. Cả băng có đại ca, Thịnh với Đình Quân được 1 tí thì họ đều bận hết cả. Thay mặt cho băng Mãnh Long tôi…

- Tôi giúp cho tiểu thư Tiểu Phụng chứ không giúp cho băng Mãnh Long. Mong anh đừng hiểu nhầm.

Hiếu xuống xe rồi đi vào trong, không quên nhìn ngó ngang dọc xem là có ai bám đuôi không rồi mới đi vào trong nhà, còn Thắng cũng đã quay xe và đi về khách sạn.

- Tôi đây Hiếu.

- Bà chủ ơi. Sáng nay con và cô chủ đi mua đồ bị người ta theo dõi ạ. May mà có anh Thắng ở bên chỗ bà Thảnh cứu giúp. Bà chủ ơi con nghĩ là nên tăng cường vệ sĩ bảo vệ biệt thự Long Phụng ạ.

- Ok. Làm như cậu nói đi.

- Dạ vâng ạ. Con sẽ điều động vệ sĩ. Con chào bà chủ ạ.

Hiếu cúp cuộc này rồi gọi 1 cuộc cho vệ sĩ ở biệt thự Mãnh Long chuẩn bị đồ nghề sang canh gác biệt thự Long Phụng, nhấn mạnh đây là lệnh của bà chủ.

20 người vệ sĩ cùng Thịnh và Đình Quân tới biệt thự Long Phụng, đánh xe vào trong sân, đóng cổng lại rồi đi thẳng lên tầng 4 luôn. Thịnh và Đình Quân đã nghe loáng thoáng Hiếu nói về người theo dõi cô chủ lúc sáng rồi. Đình Quân nói:

- Tao dám chắc hắn ta là người mà mẹ con con Thuỳ Linh thuê tới.

- Em vẫn đang chờ tin của anh Thắng. Trong thời gian này thì chỉ có bà ta mới có thủ đoạn hèn hạ đó thôi.

Một vệ sĩ nói rằng sao không cho cô chủ gặp bố mình, bà Thanh Hương có thể chưa biết tới sự hiện diện của ông Tuấn nên sẽ không làm hại ông Tuấn đâu. Bây giờ cho cô chủ đi chỗ khác, có đầy đủ cả bố lẫn mẹ quan tâm chăm sóc rồi phân phó vệ sĩ bảo vệ 24/24 chẳng phải an toàn hơn là ở đây sao.

Nghe thì cũng thấy hay ho đấy nhưng Thịnh vẫn chưa có lên tiếng, không có lệnh của bà chủ hay đại ca Mạnh Long thì Thịnh là người quán xuyến.

- Anh Thịnh. Anh đang suy nghĩ điều gì vậy?

- Tôi đang nghĩ tới ông Toán.

- Ông bị chọc 1 mắt. Ông ta làm sao ạ anh?

- Ông ta đã từng quay lưng với bà Thanh Hương phải không?

Thì đúng là có chuyện đó, không lẽ ý anh Thịnh nói ông ta là nội gián do bà Thanh Hương cài vào sao?

- Ông ta hợp tác với bà Thanh Hương vì vài đồng đôla, bị chúng ta phát giác và làm hỏng 1 mắt. Nếu không có chúng ta nhúng tay vào có thể ông ta đã đòi bà Thanh Hương đưa tiền nhiều hơn rồi.

- Anh có ý gì không ạ?

- Tôi sẽ nhận nhiệm vụ điều tra ông Toán, còn lại mọi người đợi tin từ anh Thắng nhé.



Thịnh đứng dậy và rời khỏi phòng họp đó, vệ sĩ càng nghĩ lại càng thấy đúng lắm. Tại sao ông thám tử chột mắt đó lại không là cho Long Phụng mà lại chọn Mãnh Long? Đang từ thám tử kiếm tiền từ việc sục mũi vào chuyện của người khác bây giờ lại làm tài xế, Mạnh Long đi đâu thì đưa tới đó, chẳng phải là bất thường hay sao?

“Tiếng chuông ip”

- Alo tôi nghe đây anh Thắng.

- Có thông tin rồi. Tay nhiếp ảnh gia đó làm chui nhé, cứ ai trả tiền nhiều là hắn làm. Chiếc xe mà hắn đi là của con gái hắn ta, tôi sẽ gửi thông tin chi tiết vào zalo cho cậu.

- Dạ vâng cảm ơn anh. Số zalo tôi dùng là số này luôn nhé, anh kết bạn rồi gửi qua cho tôi.

- Ok.

Chỉ 2’ sau, ting ting tin nhắn đã về, con gái của ông nhiếp ảnh gia hoạt động chui kia cũng xinh xắn lắm, nhưng nếu bắt cóc cô bé thì lại quá hèn hạ rồi. Nhưng không bắt thì không thể làm cho ông nhiếp ảnh gia kia lộ diện.

- Giờ sao?

- Bắt nó về thôi anh. Nó sẽ moi thông tin từ bố nó cho chúng ta.

- Ok lên đường.

20 người vệ sĩ, 5 người lên đường tới trường Đại học Thuỷ Lợi để bắt con gái ông nhiếp ảnh gia kia còn lại canh gác biệt thự Long Phụng.

Tiểu Phụng mở cửa đi xuống nhà lấy nước thì gặp anh Jacob vệ sĩ:

- Chào cô chủ. Cô chủ muốn lấy gì ạ?

- Dạ… em lấy nước uống ạ anh.

- Tôi sẽ làm nước ép lựu cho cô chủ. Cô chủ vào lại phòng đi ạ, chị Mai đang lau nhà rất là trơn.

Phụng vâng dạ rồi vào lại phòng, không quên dặn dò anh vệ sĩ là ép nước đừng cho đường. Học tiếp bài trong phòng, Phụng có vẻ hơi mệt nên đứng dậy vươn vai hít thở 1 chút, mở rèm ra thì thấy dưới sân kia vệ sĩ đang bu vào nhau hàn gắn cái gì đó.

Tiếng chuông ip vang lên, 1 số lạ gọi tới cho Phụng:

- Alo ạ?

- Mày là Phụng à?

- Dạ vâng, đúng Tiểu Phụng rồi ạ. Xin hỏi ai đầu dây vậy ạ?

- Tao là người sẽ cướp đi mọi thứ của mày. Muahahahaha… Tút tút tút…

Nụ cười ghê rợn kia làm cho Tiểu Phụng chết đứng, giọng nói ở đầu dây bên kia… nghe sao như là tiếng máy nói vậy, nam không ra nam nữ không ra nữ.

- Cướp… cướp đi mọi thứ của mình?

Nhớ lại những giấc mơ mà thỉnh thoảng cô vẫn mơ thấy nó, 1 người con gái với hình dáng y hệt cô, cướp lấy con trai cô, rồi còn người nào đó móc mắt cô ra nữa.

- Không… không lẽ nào là…

Ấn gọi lại số đó thì thuê bao không liên lạc được, Tiểu Phụng run cầm cập đặt tay lên bụng mình vuốt ve đứa con 6 tháng nữa là chào đời. Chuyện gì sắp xảy ra với cô đây?

Cộc cộc cộc

- Dạ… mời mời vào ạ.

- Cô chủ. Nước ép lựu nguyên chất của cô chủ ạ.

- Cảm ơn anh nhé.

Jacob nhìn cô chủ mình bị toát mồ hôi, gương mặt xanh xao vàng vọt quá liền hỏi có phải cô đói rồi hay không.

- Em… em không không sao ạ. Chỉ là hơi nóng thôi ạ.

- Tôi đứng ngoài cửa phòng, cô chủ có cần gì cứ nói đừng ngại nhé.

- Anh ơi hôm nay sao các anh vệ sĩ tới đây nhiều vậy ạ?

- À. Bọn tôi tới đây lắp ghép cây thông Noel đó mà. Hưng khéo khoản hàn lắm cô chủ.

- Dạ hihi.

Năm vệ sĩ, Đình Quân ngồi ô tô làm tài xế taxi còn 4 người kia thì làm xe ôm công nghệ đỗ ở cổng trường đại học Thuỷ Lợi, họ cũng có ảnh của Bùi Ngọc Phương Anh rồi, chỉ cần cô bé xuất hiện là bắt đi thôi.

Tới 10h15’, Phương Anh đi cùng với 1 người con trai nữa, hình như là người yêu hay sao đó.

- Tao thấy nó rồi. Con SH màu đỏ đen biển 30S 206.03. Hành động.

4 người xe ôm công nghệ chạy theo chiếc SH kia còn Đình Quân thì ngồi ô tô cũng chạy theo với tốc độ như các anh taxi chạy xe ẩu như bình thường.

Theo chiếc SH kia tới 1 đoạn đường vắng vẻ, Đình Quân tăng tốc chặn đầu con SH kia, Phương Anh với bạn trai xuống xe để tranh cãi, thì bất chợt bị 4 anh đằng sau vây bắt và ấn đầu vào trong xe ô tô của Đình Quân và cùng nhau đi về biệt thự Mãnh Long, còn chiếc xe của bạn trai Phương Anh thì vệ sĩ gửi vào nhà dân gần đó trả tiền đàng hoàng.

- Các anh là ai, sao lại bắt chúng tôi?

- Về nhà của tôi chúng ta sẽ đối chất. Yên tâm tôi không làm hại 2 người.

Đình Quân gọi điện thoại cho Thịnh nói rằng đã bắt được người rồi, nếu Thịnh rảnh thì về biệt thự Mãnh Long để thẩm tra. Nhưng Thịnh nói đã có công chuyện rồi nên tối mới về được. Phương Anh nói:



- Các anh là Mãnh Long sao? Chúng tôi đâu có tội lỗi gì chứ?

- Thì mới nói là phải về nhà đó. Đừng có gân cổ lên như vậy mất xinh đi.

Chiếc camry 3.5 kia lao vun vút đi về biệt thự Mãnh Long. Đánh xe vào cổng rồi vệ sĩ bên ngoài đi tới mở cửa xe ra rồi áp tải Phương Anh và bạn trai xuống hầm tra khảo.

- Về nhà rồi đấy các anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.

- Chúng tôi không hỏi cậu. Cô có quan hệ gì với ông Bùi Đức Tấn Sang?

- Đó là bố tôi.

- Có biết bố mình làm nghề gì không?

- Tôi thấy bố tôi suốt ngày cầm máy ảnh và ở trong phòng riêng để rửa ảnh. Bố tôi là nhiếp ảnh gia.

- Rất thành thật. Bố cô đang dính vào 1 vụ theo dõi người trái phép, cô biết gì về chuyện này?

Phương Anh không biết gì mấy, chỉ biết rằng bố mình được người ta chuyển khoản 1 số tiền cũng khá lớn.

- Khá lớn là bao nhiêu?

- 500 triệu. Truyện Linh Dị

- Sao cô biết được rõ như thế?

Phương Anh kể rằng mình có xem trộm điện thoại của bố mình lúc ông sạc pin và đi tắm. Nhưng chuyện này… Phương Anh hỏi bố mình theo dõi ai? Mà tại sao lại phải theo dõi?

- Người mà bố cô theo dõi là cô chủ của chúng tôi. Cô chủ của tôi bị bệnh tim và đang mang thai, và tại sao lại theo dõi thì tôi nghĩ cô nên hỏi bố mình.

- Thực ra tôi… à không em. Thực ra em và bố không mấy thân thiết lắm ạ.

- Không mấy thân thiết mà sáng nay bố cô lấy xe máy của cô để theo dõi cô chủ tôi sao? Chiếc Janus màu đen mang biển số 24M 084.72 là của cô mà.

Đình Quân bình thường không có nhỏ nhẹ như thế này, nhưng người trước mặt anh ta là 1 cô gái, haizz thật tình.

- Bố cô là người biết rõ người chuyển khoản số tiền 500 triệu kia là ai. Và tôi cũng như toàn bộ Mãnh Long cần cô làm cầu nối.

- Em nói thật đó anh, bình thường em và bố không có thân thiết hay ngồi nói chuyện gì cả anh à.

- Bố cô bình thường có để điện thoại ở ngoài để đi tắm không?

- Dạ hiếm lắm anh. Chỉ có khi nào hết pin thì mới để bên ngoài cắm sạc ạ.

- Bố cô có mấy cái điện thoại?

- Dạ bố em có 2 cái và có tới 4 số điện thoại ạ.

- Sim rác?

- Có 2 số là sim rác ạ.

Đình Quân nói Phương Anh cho mình xin cả 4 số điện thoại đó của ông Tấn Sang. Phương Anh hỏi Đình Quân rằng bố cô có phải làm ăn phi pháp hay không thì Đình Quân gật đầu, nhiếp ảnh gia hoạt động chui, chỉ cần có tiền thì chuyện gì cũng dám làm.

- Anh ơi… cô chủ của anh…

- Bị bệnh tim bẩm sinh từ nhỏ, từ khi sinh ra không biết mặt bố mình là ai. Trước khi bà chủ chúng tôi tìm lại được 2 mẹ con thì họ kiếm sống bằng nghề nướng ngô ban đêm. Cũng cơ cực lắm, mắc bệnh tim kiêng khem đủ thứ, người như chiếc lá úa chỉ cần 1 cơn gió thổi nhẹ là bay mất.

Phải nói thống thiết như vậy thì mới mong lấy được sự cảm thông từ Phương Anh, và Đình Quân đã thành công rồi, Phương Anh nói rằng sẽ giúp tìm ra kẻ đã chuyển tiền cho bố cô, giúp cho Tiểu Phụng cũng là giúp cho Phương Anh, vì hồi nhỏ mẹ Phương Anh có nói rằng làm việc tốt giúp người cũng là tích đức cho mình về sau.

Đình Quân tìm ở zalo cả 4 số điện thoại kia nhưng không có hiện tên nick zalo. Muốn theo dõi được điện thoại của người khác thì cần phải cài virus cơ.

Ting ting. Có tin nhắn tới điện thoại của Jacob:

[Tôi muốn mượn thiết bị nghe lén điện thoại của anh.]

[Ok Đình Quân, cắm nó vào chỗ sạc pin điện thoại 30s rồi tháo ra nhé.]

[Cảm ơn anh.]

Đình Quân đóng cửa tầng hầm và lên phòng đeo mặt nạ da người, găm thêm 2 con dao dắt 2 bên quần, thay đồ khác rồi đi xuống tầng. Vì đeo mặt nạ nên Phương Anh và bạn trai không nhận ra, hỏi Đình Quân:

- Anh ơi. Cái anh hồi nãy đâu rồi ạ?

- Anh nào? (Khụ khụ)

- Cái anh đi con xe màu đen ạ.

- À là thằng Quân. Nó đã đi công chuyện rồi. Nó có nói với tôi là đưa cô bé với bạn trai về lấy xe.

Đình Quân đưa Phương Anh và bạn trai ra con bmw màu trắng của Thịnh, đưa họ tới nhà dân kia lấy xe và theo họ về nhà của Phương Anh. So địa chỉ mà anh Thắng đưa cho thì đây đúng là nhà của Phương Anh và bố cô bé rồi.

- Anh vào nhà ngồi chơi ạ.

- Ừ. Bố em có về buổi trưa không?



- Dạ đa phần là không ạ anh. Thậm chí em có người yêu lúc nào bố em cũng không có biết nữa mà.

Có người bố vô tâm như vậy haizz thật là cũng mệt mỏi quá.

Tan học, Mạnh Long nhanh chóng phóng về biệt thự Long Phụng để ăn cơm và chăm sóc cho Tiểu Phụng. Vừa phóng xe vào trong sân thì thấy Jacob hớt hải chạy ra nói rằng cô chủ Tiểu Phụng bị ngất xỉu, đang nằm ở bệnh viện Bạch Mai. Mạnh Long nghe xong nhanh chóng lên xe và nổ máy thì Jacob nói 2 bà chủ đã ở đó rồi.

- Cậu chủ ơi có chuyện khác cần cậu chủ giải quyết đây ạ.

- Lên tầng 4 đã anh.

Jacob nói rằng rất có thể bà Thanh Hương thuê ông nhiếp ảnh gia tên Tấn Sang để theo dõi cô chủ, cũng may là có anh Thắng vệ sĩ của bà Thảnh cứu nguy.

- Các anh đã làm gì ông nhiếp ảnh đó rồi ạ?

- Chúng tôi có bắt con gái hắn và tra khảo, thì được biết rằng ông Sang đó có nhận được số tiền 500 triệu từ 1 người ạ.

- Con nhỏ đó đâu rồi anh?

- Dạ Đình Quân đang xử lý rồi ạ. Cậu chủ à, cô chủ của mình chưa có được gặp bố mình, chúng tôi có đề xuất với anh Thịnh rồi là nên đưa cô chủ tới gặp ông Tuấn, sau đó để cho gia đình 3 người họ tới 1 nơi an toàn có vệ sĩ bảo vệ ạ.

Ở bệnh viện 2 bà đang chăm sóc cho Tiểu Phụng, cô đang ngủ thì chợt nhớ tới cuộc điện thoại kia, nụ cười man rợ đó nghe thật hãi hùng quá thể.

[Tao là người sẽ cướp đi mọi thứ của mày. Muahahahaha…]

- Không… không! Đừng mà… đừng. Nó là con tôi, là con tôi…

- Phụng ơi, Phụng. Là mẹ đây con. Phụng!

Ở bãi đất trống cỏ mọc um tùm đó, người con gái giống cô y như đúc kia, vẫn nụ cười man rợ đó ném cho cô cục tiền rồi bế con của cô đi.

- Trả con cho tôi. Nó là con của tôi.

- Tao cho mày tiền rồi. Con nghèo kiết xác như mày có mang tên phượng hoàng thì vẫn chỉ là con vịt xấu xí mà thôi. Đồ con đ* đào mỏ.

- Tôi không có đào mỏ mà. Trả con lại cho tôi đi mà.

Tiểu Phụng bung chăn ra, đôi chân mảnh khảnh vùng vẫy. Trong giấc mơ cô vùng dậy chạy theo người con gái đó, mới chạy được vài bước thôi thì bị vệ sĩ giữ lại.

- Làm cho tốt vào.

- Dạ!

- Không. Con của tôi… trả con lại cho tôi. AAAAA…

Tiểu Phụng choàng tỉnh đưa tay ôm lấy 2 mắt của mình, bà Thương đang rất lo lắng đặt tay lên vai con gái mình, cô theo bản năng né đi, nước mắt mặn chát của cô rơi xuống mu bàn tay bà Thương.

- Phụng ơi mẹ đây con. Là mẹ đây.

Phụng quay ra nhìn bà Thương bằng đôi mắt ngập nước, xung quanh là bệnh viện, thì ra là cô gặp ác mộng. Phụng lần ra gần bà Thương ôm chặt lấy mẹ mình rồi khóc thảm thương:

- Mẹ ơi, mình đi khỏi đây được không ạ. Con không muốn ở đây nữa đâu. Cô ta… cô ta cướp con của con, móc mắt của con nữa ạ, nói con đào mỏ nữa. Mẹ ơi con sợ lắm, chúng ta đừng dựa dẫm vào Mạnh Long nữa được không ạ?

Cô ta ở đây là ai, Tiểu Phụng do bà Thương sinh ra và bà Duyên đỡ đầu, là người đeo sợi dây chuyền phượng hoàng gia truyền, ai dám nói con gái bà đào mỏ chứ. Bà Thương hỏi cho ra nhẽ:

- Nói cho mẹ nghe, cô ta mà con nói là ai?

- Cô ta có gương mặt giống con, cũng đeo sợi dây chuyền phượng hoàng giống con nữa. Chúng ta về lại Nam Định đi mẹ, nha. Con không muốn ở đây nữa đâu.