Long Phụng Sum Vầy

Chương 4




- Toản à! Toản! HOÀNG VĂN TOẢN!

Bà Vui chạy theo con trai thứ 2, vừa chạy vừa gọi với theo để giữ con mình lại. Chạy được 1 đoạn rồi, 2 cẳng không lại với xe máy, bà Vui đành bỏ cuộc và quay về nhà, nghĩ thầm trong đầu rằng:” Thằng Toản, hết tiền rồi nó sẽ mò về thôi. Kệ nó.”

Quay trở lại với ông Tuấn bà Thương, ông Tuấn tấy cả chạy tới bệnh viện, hỏi khắp thì được biết bà Thương sinh xong, 3 tiếng sau đã được bà Duyên ông Cường đưa về nhà rồi.

- Cảm... cảm ơn cô.

Ông Tuấn lại bắt xe ôm về ngõ 193 Láng Hạ, chạy nhanh vào trong ngõ và gọi to vợ con mình. Bà Duyên nói rằng bà Thương đang ôm con nằm ở viện cơ mà.

- Cô y tá kia nói vợ chồng cô Duyên đưa Thương với con về đây mà.

- Con Thương nó mới sinh xong, anh Tuấn nghĩ sao mà về sớm vậy? Mà tôi hỏi anh đây anh Tuấn, anh đi đâu cả ngày cả đêm qua hả?

- Tôi.... tôi đi làm mà cô Duyên.

- Ha! Đi làm, đi làm hay đi nhà nghỉ?

Ông Cường đi ra ngoài gọi vợ mình và ông Tuấn vào trong, muốn nói gì thì vào nhà rồi nói, đứng ngoài rồi hàng xóm dị nghị cho.

- Rồi nói đi. Anh đi làm, đi làm mà anh Cường nhà tôi tới tìm thì chủ thầu nói anh đi cùng với 1 cô gái. Anh đi làm hay đi với gái hả anh Hoàng Thanh Tuấn? Nếu không có tôi với anh Cường, chỉ có 1 mình con Thương nó ở bệnh viện, thì ai đỡ đần cho nó đây hả? NÓI!

Giọng bà Duyên lớn quá khiến Mạnh Long sợ hét ầm lên, cậu bé da đen nhẻm khóc oe oe trên tầng 2, thế là bà Duyên chạy vội lên trên dỗ dành con trai mình. Còn ở dưới nhà, bà Duyên đấm rồi thì ông Cường xoa thôi.

Trong lúc ông Cường đang khuyên nhủ ông Tuấn, bà Duyên 1 mực đòi ông Cường đưa mình và con trai tới thăm mẹ con cô. Thế là ông Tuấn tất tả chạy về nhà lấy làn quần áo thì bà Duyên nói rằng bà đã cầm vào viện cho bà Thương vào ngày hôm qua rồi, đợi ông Tuấn về chắc là con gái bà Thương, con dâu bà Duyên chắc cởi truồng.

Để rồi tới khi 3 người với đứa bé trai làn da đen nhẻm tới bệnh viện, vào phòng mà bà Thương nằm cách đây 2 tiếng đồng hồ, không thấy 2 mẹ con họ đâu cả, chỉ có 2 tờ giấy và chiếc bút đặt trên gối. Bà Duyên cầm 2 tờ giấy đó lên đọc, sau đấy bà nói:

- Chồng bế con cho em.

- Kìa Duyên!

- Cô Duyên à! Cô Duyên!

Mạnh Long giật mình sau đó lại khóc oe oe, ông Cường đặt con mình xuống giường cẩn thận rồi nhặt 2 tờ giấy lên đọc. Nội dung đó là bà Thương rời xa Hà Nội, rời xa cái nơi mà bà đã gặp ông Tuấn, yêu, và có mặt con với ông. Bà viết thư cảm ơn vợ chồng bà Duyên ông Cường, 1 lá thư nữa bà viết riêng cho ông Tuấn, nội dung lá thư như sau:

[Tuấn à. Cảm ơn anh trong thời gian vừa qua đã yêu thương chăm sóc cho 2 mẹ con em. Thực lòng em rất yêu anh, nhưng em chẳng thể giúp được gì cho anh cả. Thảnh, chị ấy yêu anh rất nhiều. Và chị ấy cũng đã mang thai con của anh, và nó là con trai anh à. Anh nên có trách nhiệm với mẹ con chị ấy. Chị Thảnh sẽ thay em, yêu thương anh, trao anh 1 tình yêu đúng nghĩa. Em sẵn sàng quên anh rồi, còn anh, cũng hãy quên em đi Tuấn à.]

Ông Tuấn cầm chặt tờ giấy trong tay mình rồi chạy đi, tới quầy thu ngân nơi y tá đang trực, ông Tuấn gọi cho mẹ mình.

- Alo!

- Có phải mẹ hùa vào với Thảnh diễn kịch rồi dụ con tới khách sạn có đúng không?

- Đúng đấy, thì sao? Con Thương nó không đẻ được con trai cho cái nhà này thì con Thảnh nó đẻ. Mày về nhà ngay cho tao.

- Bà... Tại sao tôi lại có 1 người mẹ độc ác như bà chứ? Ông bà gạch tên tôi ra khỏi gia phá dòng họ Hoàng cũng được, còn bảo tôi về đó, không bao giờ!

Ông Tuấn cúp máy như phá xong chạy đi ra ngoài lấy xe máy phóng đi những nơi có thể tìm thấy vợ mình. Bà Duyên chạy vào trong phòng bế con trai mình dỗ dành rồi sau đó hỏi ông Cường rằng ông Tuấn đã đi đâu, thì ông Cường nói:

- Sau khi mà anh Tuấn đọc lá thư thứ 2 kia thì có vẻ điên lắm, chạy ra ngoài gọi điện cho mẹ anh ấy rồi hét ầm lên, xong chạy đi rồi.

- Con điên kia nó vừa mới sinh xong, ai cho nó xuất viện chứ. Lại còn đã đóng hết tiền viện phí.

- Nhưng cô Thương đã lấy hết tiền để đóng phí giường bệnh với mua quần áo cho con bé rồi thì tiền đâu nữa?

Ông Cường nói bà Duyên mới nhớ, và bản thân bà Duyên cũng còn đang cầm tiền của bà Thương gửi nhờ cầm hộ cơ mà. Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề rồi.

- Vợ chồng mình về thôi. Xem tình hình ông Tuấn thế nào.

Ông Cường bà Duyên mang con đi lại mang con về, bây giờ mới là cái chết đây này, bà Duyên ít sữa lắm, mà thằng c.u Mạnh Long nó lại đang uống sữa của bà Duyên cho rồi, giờ ông bà Duyên Cường biết đi đầu mà tìm sữa mẹ cho con mình bú đây.

2 vợ chồng ông Cường về tới ngõ rồi thì thấy ông Tuấn ngồi bệt ở trước cổng nhà của mình và bà Thương.

- Ơ anh Tuấn. Con Thương...



- Cô ấy bỏ tôi mà đi rồi cô Duyên anh Cường ơi.

- Anh bảo sao cơ? Nhưng mà con Thương nó mới sinh mà.

Ông Tuấn nói rằng ông biết 3 4 nơi gì đấy, những nơi đó đều là nhà của bạn làm cùng với bà Thương, tất cả họ đều nói rằng đã từ lâu bà Thương không còn nhờ vả gì họ nữa, tiền nợ cũng đã trả hết. Ông Tuấn về lại nhà để xem bà Thương có về đây lấy quần áo không thì cửa cổng khoá ngoài, ông mới trèo vào và mở cửa nhà ra đi vào trong, thì thấy quần áo với tư trang cá nhân của bà Thương đã không còn ở đó nữa rồi.

- Con đàn bà khốn nạn đó. Nó dám nói với Thương là nó có thai với tôi, lại còn là con trai nữa.

- Con đàn bà nào anh?

- Nó là Thảnh, hồi xưa học cùng cấp 3 với tôi, là người đã tới chỗ làm của tôi, nói với tôi rằng mẹ rôi lên cơn đau tim đang ở trên Hà Nội khám. Sau khi tôi tỉnh dậy thì tôi với nó trần truồng như nhộng.

- Thế là anh bị hại?

- Đúng vậy. Tôi thề là tôi chưa có làm gì nó, giống như là chỉ có cởi quần áo của nhau ra rồi nằm cạnh nhau ở trên giường.

Vậy là chỉ vì những lời nói vô căn cứ, những lời tác động từ mẹ và em gái ông Tuấn nên bà Thương mới suy nghĩ nhiều rồi khóc trong phòng sinh đẻ. Bà Duyên càng nói càng khiến ông Tuấn phát điên, nhưng quan trọng hơn cả là bây giờ phải tìm cho ra vợ con ông Tuấn kìa. Ông Tuấn lại trèo cổng vào nhà, sắp xếp quần áo đồ đạc, lấy hết toàn bộ tiền mà mình có được rồi lại trèo cổng ra. Sang bên nhà bà Duyên, ông Tuấn dặn dò:

- Cô Duyên anh Cường à. Tôi phải đi tìm 2 mẹ con cô ấy thôi. 2 người với Mạnh Long ở nhà, nếu cô ấy về đây thì phải gọi điện báo cho tôi đấy. Nhớ nhé.

- Được được. Anh Tuấn đi cẩn thận, nếu tìm được mẹ con con Duyên nhớ gọi cho em với anh Cường hay nhé.

Ông Tuấn gật đầu xong vội vã tất tả chạy ra ngoài lấy xe máy phóng đi. “Thương ơi. Mẹ con em đang ở đâu vậy? Chỉ cần 2 mẹ con em bình yên thôi, em muốn anh làm gì anh cũng chấp nhận hết.”

Ông Tuấn vội quá chẳng kịp hỏi bà Duyên là vợ mình đã đặt tên cho con gái mình chưa, nhưng thôi, phải đi tìm thấy người trước đã.

Ở nhà ông Đoàn bà Vui lúc này, bà Thảnh đang trổ tài nữ công gia chánh, haha cũng đúng thôi vì sắp làm dâu chính của dòng họ Hoàng rồi mà. Dù mang thai mới có ở tháng đầu tiên thôi nhưng bà Thảnh cố gắng lắm, làm sao để cho bố mẹ cùng em chồng tương lai không có nghi ngờ. Rào cản lớn của nhà này ngoài ông Tuấn thì con có em trai ông, mà ông Toản đã bỏ nhà ra đi rồi, cho nên bà Thảnh khá ung dung. Bà Thảo nói:

- Ơ nhưng mà làm sao để dụ anh Tuấn về đây làm đám cưới bố mẹ?

- Cái đó thì có gì khó đâu Thảo. Thảnh đã có dự liệu từ trước cho mình rồi.

- Thảnh sắp làm chị dâu của mình rồi cho nên gọi chị em dần đi là vừa chứ.

Cả nhà ông Đoàn phấn khởi lắm, cơm xong rồi ngả bàn đèn ra ăn, quây quần bên mâm cơm do dâu tương lai làm, ai cũng tấm tắc khen ngon rồi cười nói vui vẻ.

3 ngày hôm sau, tức ngày 29/8/1999, nhà bà Vui nhận được tin dữ lắm, đó là ở bệnh viên Bãi Cháy tiếp nhận 1 ca tử vong do tai nạn giao thông, nạn nhân chính là Hoàng Văn Toản, con trai bà Vui.

- Toản ơi. Con ơi! Con! TOẢN ƠI.....

Bà Vui ngất lịm đi khi thấy xác con trai mình, ông Toản hôm qua nghe tin chị dâu và cháu gái mình mới sinh ra chưa được 1 ngày tuổi đã bỏ Hà Nội mà đi, thế là ông Toản cũng đi tìm phụ anh trai mình luôn, vội vàng chân tay cuống cuồng, đi vào làn đường ngược chiều, cho nên không đánh lái kịp, lao đầu vào xe tải đang chạy đúng chiều chết ngay tại chỗ.

Ông Tuấn sau đó 1 ngày (30/8/1999) mới về nhà dự đám tang của em trai mình. Mới có 3 ngày đi tìm vợ và con mình thôi trông ông Tuấn hốc hác quá, râu ria mọc lởm chởm không buồn cạo đi mặc dù trong hành lý tư trang của ông có dao cạo râu:

- Mày. Thằng con bất hiếu. Em mày chết rồi đấy. Vừa lòng hả dạ mày chưa!

- TẤT CẢ LÀ TẠI BÀ VÀ CÔ TA. HAI NGƯỜI NÓI GÌ VỚI THƯƠNG HẢ? Để rồi cô ấy vừa mới sinh con ra chưa được 1 ngày tuổi đã mang con đi. Con trai bà, em trai của tôi, nó biết chuyện đó nên mới đi tìm để rồi xảy ra tai nạn thương tâm. TẤT CẢ LÀ TẠI BÀ HẾT. NGƯỜI MẸ ĐỘC ÁC!

Ông Tuấn thay đồ tang phục rồi đi tới ngồi quỳ vái lạy người em trai đoản mệnh của mình.

- Toản ơi. Em sống khôn chết thiêng, em phù hộ độ trì cho chị dâu em, cháu gái em được bình an, sống khoẻ mạnh.

- Mày im miệng, con dâu của tao... của gia đình này chỉ có 1 mình con Thảnh thôi. Còn cháu của tao, của thằng Toản và của con Thảo là đứa bé nằm trong bụng con Thảnh kìa.

Bà Vui tức điên người đấm và đá ông Tuấn rồi chỉ trích 2 mẹ con bà Thương không ra gì, chửi bà Thương không biết sinh con nối dõi. Hàng xóm nghe chán rồi họ vái lạy di ảnh của ông Toản rồi nhà ai nấy về thôi. Ông Đoàn bà Vui còn mải quát tháo con trai cả và mẹ con bà Thương cho nên không để ý gì tới bát hương của ông Toản đang bốc khói từ chân hương và xông thẳng lên đỉnh hương. Theo như phong thuỷ ấy các bạn thì đây là điềm gở đấy.

Ông Tuấn ở nhà làm đám tang cho em trai mình qua tuần đầu thôi rồi ông lại chuẩn bị công cuộc hành trình đi tìm vợ con của mình. Bà Thảnh nói:

- Anh Tuấn. Em biết cô ta và đứa bé gái đó ở đâu. Anh muốn biết không?

- Tôi không tin cô.

- Tuỳ anh thôi. Chính em đã đưa tiền cho cô ta và nói cô ta về quê ngoại.



“Quê ngoại ư? Thôi đúng rồi sao mình không nghĩ ra kìa.” Nhưng ông Tuấn vẫn còn ngờ vực lắm:

- Làm sao tôi biết con rắn độc cô sẽ không lừa tôi.

- Em sẽ đưa anh đi gặp cô ta và đứa bé gái. Haha nhưng em không dám chắc cô ta sẽ nhìn nhận anh, yêu anh lần nữa. Ngày sinh cận kề mà không có chồng bên cạnh, thật là buồn tủi.

Bà Thảnh nói xong thì nhận ngay phát tát từ bàn tay tát chết lợn (hay mình còn gọi là thô to đấy các bạn) từ ông Tuấn. Ông chỉ thẳng tay vào mặt bà Thảnh như cách mà ông đã chỉ vào mặt bố mẹ mình trước đây rồi chửi thậm tệ bà Thảnh hùa với mẹ ông và em gái bày mưu lập kế.

- Đúng. Em bày mưu lập kế, chia rẽ anh và cô ta. Tất cả cũng chủ vì em yêu anh thôi Tuấn à. Hãy mở lòng ra đón nhận em đi, 1 lần thôi được không Tuấn. Em xin anh mà.

Bà Thảnh kiễng chân lên hôn ông Tuấn nhưng bị ông cự tuyệt, ông đẩy ngã bà Thảnh khi mà bà ta đang mang thai gần sang tháng thứ 3.

- Tôi nói cho cô biết này Thảnh. Tôi ngay từ đầu đã không thích cô rồi và tôi cũng không mang cho cô hy vọng gì về 1 tình yêu và gia đình hạnh phúc, trong lòng tôi chỉ có Hoài Thương và con gái đầu lòng của tôi thôi cô hiểu chưa!

- Tuấn. Anh không yêu và lấy em thì em sẽ gọi cho cô ta nói đi thật xa thành phố này đấy cho anh khỏi tìm.

- Cô đừng có doạ tôi. Chúng tôi đều hướng về nhau, thì dù ở đâu chúng tôi cũng có thể tìm thấy nhau.

Ông Tuấn không thể nào đứng ở trong phòng ngủ nữa nhưng cũng không thể đi về Gôi (Nam Định) ngay bây giờ, bà Thảnh là người phụ nữ nói được làm được. Nội dung trong bức thư mà bà Thương để lại cho ông, rất có thể bà Thảnh đúng là người đưa tiền cho bà Thương bỏ đi khỏi viện. Ông Tuấn mà nhúc nhích thì bà Thảnh sẽ gọi cho bà Thương đi nữa, lúc đó ông Tuấn có mà tìm đằng trời. Ngồi quỳ trước bàn thờ em trai mình, ông Tuấn suy nghĩ về lời đề nghị của bà Thảnh vừa rồi.

“Toản ơi. Anh phải làm sao đây? Chị dâu em, cháu gái em, bây giờ anh không biết họ có đúng là đang ở Nam Định hay không nữa. Đường sá xa xôi, anh không ngại đi từ Bắc vào Nam tìm họ, nhưng anh chỉ sợ họ trốn không muốn gặp mặt anh, người đàn ông đã ngủ với 1 người đàn bà khác phản bội mẹ con bé. Toản ơi. Em chắp thêm sức mạnh cho anh đi, cho anh có sức khoẻ, đủ trí khôn để vượt qua cảnh này đi em ơi.”

Ở ngõ Láng Hạ, ông Cường bà Duyên lo lắng đứng ngồi không yên, 1 phần vì con trai bà không chịu ti sữa tươi cô gái Hà Lan, 1 phần vì lo lắng cho 2 mẹ con bà Thương. Bởi bà Duyên có gọi về Nam Định hỏi khéo bà Mùi rồi nhưng mẹ con bà Thương không có ở đó.

- Anh ơi. Làm thế nào đây anh? Mẹ con con Thương, sẽ sống thế nào đây anh. Tìm nó ở đâu bây giờ? Mà cái ông Tuấn kia gọi cũng không thấy bắt máy nữa.

- Em yên tâm. Chỉ cần cô Thương không bán sợi dây chuyền phương hoàng đó thì chắc chắn sau này chúng ta sẽ tìm lại 2 người họ thôi mà. Hay có khi nào....

- Anh à. Anh đừng nói điềm gở được không. Em sợ lắm Cường à.

- Không không. Ý anh nói là có khi 2 mẹ con cô Duyên đã vào Nam rồi.

- Vào Nam cái gì mà vào Nam. Tiền đâu ra mà đi tàu xe.

Trong lúc đó, ở bệnh viện sản nhi (vẫn ở Hà Nội), bà Thương đang lo sốt vó lên vì con gái mình sau khi rời khỏi viện phụ sản, tới giờ đã hơn 1 tuần rồi, có biểu hiện rất lạ là không có muốn ti mẹ nữa, thở dốc nặng nề. Bà Thương đang lo là Phụng bị lao hoặc phổi rồi. Tới giờ bác sĩ vẫn đang kiểm tra.

Bà Thương nhớ lại lời bà Thảnh lúc ở viện, rằng nếu yêu ông Tuấn, không muốn ông Tuấn khổ thì bà phải ôm con rời xa ông. Đi đâu cũng được nhưng đừng có về Quảng Ninh, đừng xuất hiện trước mặt ông Tuần nữa. Bác sĩ ra ngoài và hỏi người nhà bệnh nhân Hoàng Tiểu Phụng.

- Dạ là tôi đây bác sĩ ơi. Con gái tôi bị làm sao vậy ạ?

- Con gái chị bị bệnh tim bẩm sinh. Gia đình chị có ai bị mắc căn bệnh này hay không ạ?

- Bác... bác bác sĩ nói sao ạ? Tim... bâ bẩm... bẩm sinh?

Bác sĩ nói bà Thương hãy bình tĩnh, ông bác sĩ muốn hỏi bà Thương 1 vài vấn đề có liên quan tới gia đình bà.

- Chị hãy bình tĩnh nhé. Tim bẩm sinh được phát hiện kịp thời, sẽ kéo dài đuọc tuổi thọ cho cháu bé. Tôi muốn hỏi chị, rằng đó là người nhà chị, với cả người nhà của chồng chị, có ai bị mắc bệnh tim hay không?

- Bố mẹ đẻ của tôi và bên nhà ngoại thì chưa ai mắc bệnh này thưa bác sĩ. Chỉ có uống rượu nhiều nên mắc bệnh gan, và tiểu đường thôi ạ. Còn gia đình anh ấy... thực ra chúng tôi cưới chui.

- Vâng. Tôi đã hiểu rồi. Thực ra căn bệnh tim bẩm sinh này, nếu không bị do di truyền, thì rất dễ để chữa trị thôi chị à. Chị làm thủ tục nhập viện cho cháu bé vài hôm, đích thân tôi sẽ theo dõi tình trạng của cháu.

Bà Thương đưa nốt số tiền còn lại mà mình có cho bác sĩ, cũng phải 1 triệu 8 mấy chục đấy. Nhìn gia cảnh của bà Thương, ông bác sĩ thấy xót xa quá. Cưới chui đã khổ rồi, con gái mình bị bệnh lại không có chồng ở bên cạnh.

- Chị à. Anh nhà chị đâu rồi?

- À. Haha, anh ấy đang đi làm xa bác sĩ ạ.

- Vậy chị có bà con họ hàng ở đây không?

Bà Thương buồn bã gật đầu, nhưng bà nói rằng mình không thể nhờ vả họ thêm nữa.

- Chị à như vậy là quá khó cho chúng tôi. Bởi bệnh tim bẩm sinh này tuy kéo dài được bằng việc uống thuốc và điều trị đúng cách, nhưng chị không có người nhà bên cạnh, côi cút chỉ có 2 mẹ con, tôi nghĩ sẽ vất vả gấp đôi cho chị đấy.

- Không sao đâu bác sĩ à. Tôi trụ được mà.