Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 1




Lữ khách chợt nghe tin khuê các

Lần đầu tương kiến gặp giai nhân

* * * * *

Loạn thế nhân duyên nhiều trắc trở

Núi xa sông cả khó tương tư

Bạch minh thân thế thương tâm khổ

Quang ảnh bảo sai kiếm ai chừ?

* * * * *

Tần niên đạp biến thiên nhai lộ

Hiệp cốt nhu tình, yếu hướng y nhân thổ

Hỉ hữu đông phong xuy ám vũ

Nguyệt tà phong định uyên ương khởi

... Điều kỳ điệp luyến hoa...

“Của ta là Long thoa (trâm cài tóc), của nàng là Phụng bối (đồ trang sức), cặp Long Phụng bảo thoa này vốn là một đôi. Ta là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của ta. Danh phận phu thê của chúng ta vừa với sinh đã được định rồi”.

“Ài, nhưng ta làm thế nào mà nói với nàng đây, không thể nào ta mới gặp nàng thì nói, ta là trượng phu của nàng, cho nên giờ ta đến tìm nàng! Không được, không được, lời như vậy ta không nói ra miệng được, nàng nghe xong cũng sẽ mắng ta là cuồng đồ. Ta lại chưa từng thấy nàng, làm sao biết nàng có thích hay không thích ta, muốn hay không muốn trượng phu này? Ài, loại chuyện xấu hổ này thật là khó làm, nhưng đây lại là di mệnh của mẫu thân ta, ta không thể không làm!”

“Nàng có biết chuyện này không? Nếu như nàng đã biết, thì dễ dàng thu xếp rồi, ta sẽ bảo nàng lấy ra phụng bối cùng đối chiếu với long sai của ta, hai bảo vật là một cặp giống nhau. Nhưng sau đó thì nói thế nào? Chà, ta thực ngu ngốc, sau đó còn phải nói rõ gì nữa, không nói nàng cũng minh bạch”.

“Nhưng sau đó thì thế nào nhỉ? Ta không có can đảm nói, chẳng lẽ nàng lại có can đảm nói: Đúng rồi, vậy chúng ta sau này là phu thê? Phu thê thì nhất định phải ở chung một chỗ, từ sáng đến khuya, đều ở cạnh nhau. Tính tình của nàng ra sao? Ta sẽ thích nàng không? Chà, nếu như nàng không biết chuyện này thì phải làm sao? Ta phải mặt dầy nói với nàng về cố sự của cặp long phụng bảo sai. Cố sự nói xong, ta mới nói với nàng, ta chính là nam hài tử trong cố sự đó, nàng là nữ hài tử trong cố sự đó. Nhưng ta vốn là một người xa lạ, nàng có chịu nghe ta nói không? Nghe rồi nàng có tin ta không..., chà, chà, chà... tóm lại, tóm lại là việc rất đau đầu”.

Đoàn Khắc Tà đang cầm một cây ngọc sai, đi tới đi lui trong căn phòng nhỏ của khách điếm. Tâm sự rối bời, thỉnh thoảng chàng lại tự lẩm bẩm một mình.

Chàng năm nay mới vừa mười sáu tuổi, loạn An, Sử, phản phục vài lần, trước sau trải qua tám năm, bây giờ rốt cục cũng được bình định. Hạ di, người đã chăm sóc chàng giống như thân mẫu (thê tử của Nam Tễ Vân là Hạ Lăng Sương) nói chiến loạn đã qua, chàng đã thành niên, cho nên mới khiến chàng lên đường đến Lộ Châu. Nhân vì hôn thê của chàng chính là dưỡng nữ của Lộ Châu tiết độ sứ Tiết Tung. Nghe Hạ di nói, Tiết Tung này rất bá đạo, nghiêm cấm gia nhân tiết lộ thân thế dưỡng nữ, bởi vậy chỉ sợ vị hôn thê của chàng đến giờ này còn chưa có biết thân sinh phụ mẫu của mình là ai.

Cho nên Đoàn Khắc Tà phải đi gặp hôn thê chưa một lần thấy mặt của mình, hơn thế nữa nàng lại không biết gì về thân thế chính mình!

Mười sáu tuổi đúng là tuổi mới bắt đầu hiểu chuyện nam nữ, nhìn thấy người khác giới mặt đã ửng hồng. Hà huống là chàng đơn thân độc mã đến tìm vị hôn thê chưa từng gặp mặt! Cho nên chàng càng đến gần Lộ Châu, trong lòng càng hoảng loạn, xấu hổ, hiếu kỳ, hưng phấn, hy vọng... đủ loại tâm tình, thay nhau trỗi dậy. Thật đúng là “thương thấu não cân”! (đau đầu nhức óc)

Đoàn Khắc Tà đang trong lúc “thương thấu não cân”, đột nhiên ngửi thấy một làn dị hương từ cửa sổ bay vào. Chàng vốn đã có chút nhức đầu, lúc này lại càng thấy trầm muộn, mơ mơ màng màng muốn nhanh ngủ.

Đoàn Khắc Tà chợt kêu thầm:

“Không hay!”

Chỉ trong phút chốc chàng đột nhiên nhớ tới một việc gặp phải lúc ban ngày. Có một hán tử thô hào thấp nhỏ, không biết từ lúc nào, một mực bám theo sau chàng. Lúc đó đang trên đường cái chàng không tiện thi triển khinh công, chàng cố ý thả chậm cước bộ, hán tử kia cũng thả chậm cước bộ, chàng nhanh hơn một chút hắn tử kia cũng nhanh theo.

Đoàn Khắc Tà một thân võ công, mặc dù hoài nghi hán tử kia là người xấu, nhưng cũng chưa từng đặt hắn trong lòng, bất quá chỉ là có chút thấy đáng ghét. Sau đó, đợi đến khi trên đường không còn người qua lại, Đoàn Khắc Tà mới cố ý hiển lộ một chút công phu, một chưởng đánh xuống một gốc cây lớn chừng vài người ôm, dùng để phơi quần áo, hán tử kia liền biến mất.

Đoàn Khắc Tà hiện tại nghĩ: “Chẳng lẽ hán tử kia là một cường đạo, hắn trên đường không động thủ, thế nhưng bây giờ lại dùng muội hương ám toán ta”. Đúng lúc này, “cộp” một tiếng, một viên đá từ ngoài cửa sổ được ném vào.

Đây chính là chiêu “Thạch Đầu Vấn Lộ” chỉ dùng để thử xem trong phòng có người hay không, đồng thời còn dùng để ám hiệu cho đồng đảng. Sư huynh Không Không Nhi của Đoàn Khắc Tà vốn là thiên hạ đệ nhất thần thâu, chàng đương nhiên hiểu được trò này. Trong lòng thầm cười lạnh: “Nguyên lai chỉ là một cường đạo mới nhập lưu. Nếu là kẻ cao minh, căn bản sẽ không cần sử dụng chiêu “Thạch Đầu Vấn Lộ”. Tốt, ta chờ xem ngươi làm thế nào để lấy đồ của ta”.

“Keng” một tiếng, ngọc thoa đã từ trên tay Đoàn Khắc Tà bỏ lại trên bàn, đồng thời Đoàn Khắc Tà cũng gục xuống bàn ngủ.

Cửa phòng khẽ mở ra, một âm thanh vừa kinh dị vừa hào hứng vang lên:

“Ồ, huynh xem, đây, đây là một cây ngọc thoa!”

Kỳ quái, là âm thanh của nữ tử! Hơn nữa cường đạo trộm đồ, vốn luôn cố gắng tránh tiếng vang, nhưng ả lại không giữ miệng la hoảng lên.

Nam tử kia nói:

“Đúng vậy, đích xác là vận may không ngờ tới, ta có quen một thương nhân buôn châu báu, không lo không thể bán thoát, có vài ngàn lượng bạc, chúng ta có thể tìm một nơi hẻo lánh sinh sống, bình yên trong nhà hưởng phúc”.

Nữ nhân kia nói:

“Mậu ca, ta không có ý này”.

Nam nhân kia nói:

“Ơ, không phải ý này vậy nàng định làm gì?”

Nữ nhân nói:

“Trốn trốn núp núp, cuộc sống luôn cẩn thận lo âu, không phải là biện pháp! Huống chi đại suất đã truyền văn thư xuống, trốn cũng vị tất trốn được. Theo ý muội, chi bằng mang bảo vật này tặng cho tiểu thư, bảo vật này cùng với bảo vật của nàng thành một đôi, tiểu thư nhất định sẽ rất thích. Ta sẽ thỉnh nàng cầu tình với đại suất, chẳng những miễn bị truy cứu, huynh còn có thể nhận được chức quan nhỏ, như vậy chẳng phải hay sao!”

Lập tức một âm thanh thô trọc vang lên:

“Đừng làm kinh động tiểu quỷ, nàng bây giờ bội phục nhãn quang của ta chưa? Ta đã sớm nhìn thấy trên người tiểu tử này lộ ra bảo khí, bất quá không nghĩ là bảo bối này, ha, viên dạ minh châu khảm ở trên này cũng phải đáng giá mấy vạn lượng bạc!”

Thanh âm nữ nhân nọ vang lên:

“Giá trị là ở chỗ, muội thấy kỳ quái chính là cây ngọc thoa này, cùng với cây ngọc thoa của tiểu thư chúng ta dường như giống hệt nhau!”

Nam nhân nọ nói:

“Vậy sao, tiểu thư nàng cũng có một cây ngọc thoa như thế này ư?”

Nữ tử đáp:

“Đúng vậy, bất quá hoa văn không giống, trên ngọc thoa của tiểu thư khắc hình một con phượng rực rỡ giương cánh như muốn bay! Ha, Mậu ca, vận khí của huynh đã đến rồi”.

Nam nhân nọ nói:

“Nàng có nắm chắc thỉnh cầu được tiểu thư xin tha cho không?”

Nữ nhân đáp:

“Tiểu thư thích muội nhất, lần này nếu không vì chuyện của huynh, muội còn không nỡ rời xa người. Ta đến cầu xin tha thứ, đến chín phần nàng sẽ đáp ứng, huống chi còn có thêm phần đại lễ này”.

Nam nhân nọ hỏi:

“Nếu như tiểu thư hỏi nàng ngọc thoa này như thế nào mà có, nàng đáp ra sao?”

Nữ nhân ấp úng:

“Cái này, cái này...”

Hiển nhiên ả gặp phải một nan đề khó giải quyết.

Nam nhân nọ nói:

“Không bằng trực tiếp mang dâng cho đại suất, nàng không biết đại suất của chúng ta vốn cũng xuất thân từ lục lâm, chỉ cần được bảo bối, y sẽ không quản là do nàng lấy trộm hay cướp đoạt! Tiểu thư lại bất đồng, chà, bất quá bảo thoa này, ta càng nhìn lại càng thích, nói thật ra, ta còn không nỡ mang dâng cho đại suất!”

Nữ nhân nói:

“Nếu như huynh đã hiểu rõ tính tình của đại suất, vậy thì mang hiến cho đại suất cầu xin miễn tội. Ừ, muội nhớ ra rồi, mười lăm tháng sau chính là ngày đại hỉ của tiểu thư, vừa nhân cơ hội đó làm lễ vật, chúng ta tặng một món quà hoàn hảo vậy, đại suất còn không cao hứng sao? uy, uy... huynh làm cái gì vậy?”

Nam nhân đáp:

“Tiểu tử này biết võ công, ta một đao chém hắn đề phòng hắn sau này truy cứu, nàng đừng cản ta!”

Nguyên lai, nam nhân nọ đang muốn một đao chém xuống Đoàn Khắc Tà, nhưng nữ nhân kia vội giữ lấy khuỷu tay y. Nữ nhân đó khuyên can:

“Không thể, không thể! Chúng ta không thể vô lương tâm như vậy, đã trộm đồ của hắn rồi thì thôi, có thể nào lại lấy tính mạng hắn? Nghe muội nói, tha cho hắn đi! Nếu như huynh không nghe, sau này muội cũng không dám theo huynh nữa!”

Nam nhân nói:

“Nàng thật mềm lòng, thôi vậy, nghe nàng, nghe nàng! ai bảo ta thích nàng! Được rồi, nàng mang bảo sai cho ta, chúng ta nhanh đi. Ha ha, đích thực là bảo bối”.

Nam nhân nọ vừa mới mở cửa sổ, những muốn nhảy ra, tiếng cười chợt tắt ngấm, đột nhiên thân hình chấn động, trơ cứng như khúc gỗ, không thể di chuyển nửa bước. “Keng” một tiếng, bảo thoa bị rớt xuống. Đúng lúc đó, Đoàn Khắc Tà xoay mình nhảy lên chặn nữ nhân lại!

Nguyên lai, Đoàn Khắc Tà mặc dù mới có mười sáu tuổi, nhưng nội công tạo nghệ của chàng không hề tầm thường, vừa có cảm giác khác thường, liền vận dụng thổ nạp công phu thượng thừa “bế tức hoán khí” nên loại “kê minh ngũ cổ phản hồn hương” mà trên giang hồ mọi người hay dùng làm sao có thể gây mê chàng, chàng vừa rồi bất quá giả vờ hôn mê yên lặng xem xét.

Nữ nhân nọ cả kinh, vội nhào qua lại bị Đoàn Khắc Tà giữ lại. Nam nhân kia vội vàng kêu lên:

“Việc này không liên quan tới nàng ta, ngươi hãy thả nàng đi, muốn giết thì giết ta!”

Nguyên lai, hắn bị Đoàn Khắc Tà dùng công phu cách không điểm huyệt, điểm trúng ma huyệt, toàn thân bất động, nhưng miệng vẫn còn nói được. Cũng là bởi kinh nghiệm giang hồ của Đoàn Khắc Tà chưa đủ, trong lúc xuất thủ vội vàng quên điểm á huyệt của hắn.

Vốn là cường đạo kỵ nhất là lớn tiếng, nhưng bây giờ Đoàn Khắc Tà đang gặng hỏi bọn họ, ngược lại, lại sợ bọn họ lớn tiếng. Đoàn Khắc Tà vội vàng điểm á huyệt hắn, lúc này mới phóng khai nữ nhân nọ, mỉm cười nói:

“Ngươi không phải sợ, ta thấy ngươi vừa rồi cầu xin cho ta, ta sẽ không giết trượng phu của ngươi. Nhưng bảo thoa là vật gia bảo nhà ta, không thể để cho các ngươi lấy đi”.

Nữ nhân ngẩn người, kéo áo thi lễ:

“Đa tạ tướng công khoan hồng đại lượng, chúng tôi nào dám muốn bảo sai của người nữa, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi đi”.

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Muốn đi cũng dễ, chỉ cần ngươi nói thật. Vừa rồi nghe lời ngươi nói, ngươi dường như là nha hoàn của nhà quan, tiểu thư của ngươi là ai? Mau nói cho ta nghe!”

Nữ nhân nọ, khuôn mặt đỏ bừng, chần chừ chốc lát đáp:

“Nói ra thật xấu hổ, tôi vốn là nha hoàn của tiểu thư nhà Lộ Châu tiết độ sứ”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“À, nguyên lai ngươi là nha hoàn của Tiết Hồng Tuyến, nhi nữ của Tiết Tung phải không? đã như vậy, ngươi vì sao lại hợp tác với cường đạo lấy đồ của ta?”

Nữ nhân nghe thấy Đoàn Khắc Tà lần đầu mở miệng đã nhắc đến khuê danh của tiểu thư ả, trong lòng càng kinh nghi bất định, chỉ đành nói:

“Thật không dám giấu, tôi là trốn chủ tư đào. Y, y là hộ vệ của Tiết đại nhân, tôi, tôi, chúng tôi...”

Đoàn Khắc Tà nói:

“À, nguyên lai như vậy, ngươi thích hắn, cho nên cùng hắn bỏ trốn. Phải không?”

Nữ nhân đầu cúi thấp xuống, mặt đỏ đến mang tai. Đoàn Khắc Tà nói:

“Hà, nam nhân này của ngươi cũng không tệ lắm, xem ra hắn thực lòng thích ngươi. Ta sẽ tha cho hắn”.

Nữ nhân đang muốn bái tạ, Đoàn Khắc Tà lại nói:

“Khoan đã, ngươi vừa mới nói muốn lấy bảo sai của ta làm lễ vật tặng tiểu thư, tiểu thư ngươi có hỉ sự gì vậy?”

Nữ nhân nọ đáp:

“Mười lăm tháng sau là ngày tiểu thư xuất giá”.

Đoàn Khắc Tà ngây người hỏi:

“Cái gì? Tiểu thư các ngươi xuất giá?”

Nữ nhân nọ tưởng rằng chàng không hiểu, liền nói:

“Đúng vậy, xuất giá tức là gả cho người, tiểu thư của chúng tôi muốn làm tân nương tử!”

Đoàn Khắc Tà nghe xong lời này, bất giác mặt mày ngơ ngác, từ từ nói:

“Nàng, nàng muốn lập gia đình ư?”

Đúng lúc đó, chợt nghe có tiếng thanh la vang lớn, có người kêu lên:

“Có cường đạo, mau đến bắt trộm!”

Nhất thời tiếng người, tiếng bước chân lẫn lộn thành một. Nguyên lai, đây là một khách điếm có quy mô lớn, cố nhiên có cả phu canh gác ban đêm. Bởi vì có âm thanh làm kinh động, nhưng y một thân không dám tới bắt trộm, cho nên mới hô hoán lên.

Nữ nhân nọ hoa dung thất sắc, khẩn trương thúc giục:

“Cầu xin công tử, công tử, công tử thân phận tôn quý, xin thả, thả y ra!”

Đoàn Khắc Tà cũng hoảng, không hỏi lại nữa, liền vội vàng giải huyệt đạo cho nam nhân. Hai người bọn họ liền nhảy qua cửa sổ ra ngoài trèo lên nóc nhà, vội vàng bỏ trốn. Phu canh nọ nhìn thấy trên nóc nhà có người, sợ hãi nhũn cả người ra, sau đó mới kêu lên:

“Không có việc gì, cường đạo chạy rồi”.

Đoàn Khắc Tà nhặt bảo thoa lên, trùm đầu đi ngủ. Không lâu sau, điếm gia đến gõ cửa tra hỏi, hỏi chàng nơi này có đạo tặc quấy nhiễu không, có bị mất thứ gì không. Đoàn Khắc Tà cố tỏ vẻ kinh ngạc, giả vờ không hiểu. Hành lý của chàng vốn rất đơn giản, chàng lập tức liền kiểm tra một chút, sau đó hồi báo không mất thứ gì. Phu canh nọ dương dương đắc ý nói:

“May mắn là ta phát giác sớm, khiến tặc nhân sợ hãi bỏ chạy”.

Dứt lời, hắn hướng Đoàn Khắc Tà đòi thưởng. Đoàn Khắc Tà thưởng cho hắn ít ngân lượng, lúc này mới đuổi được bọn chúng đi.

Đêm nay, Đoàn Khắc Tà cũng không ngủ yên, không ngừng suy nghĩ, “Nàng muốn lập gia đình, gả cho người nào? đáng tiếc vừa rồi còn chưa kịp hỏi. Đây là chủ ý của Tiết Tung hay là do nàng cam tâm tình nguyện? Ôi, nếu nàng sắp làm tân nương tử, vậy ta có cần đến gặp nàng nói rõ cố sự của cặp bảo sai này hay không? Phụ thân ta và phụ thân nàng, sanh tiền là bát bái chi giao, có thể coi như không vì hôn ước, ta cũng phải nói rõ cho nàng biết thân thế của nàng. Đúng, cứ như vậy đi, gặp nàng ta tạm thời không đề cập tới hôn ước”. Đoàn Khắc Tà đã có chủ ý, trong lòng yên tĩnh trở lại, mơ màng thiếp đi. Sáng sớm ngày thứ hai chàng liền lập tức vẫn hướng đi về phía Lộ Châu.

Đi được một đoạn đường, chợt nghe thấy phía trước mặt có tiếng sát phạt động trời, Đoàn Khắc Tà liền vượt lên xem. Vượt qua một thung lũng, chỉ thấy tại bên ngoài rừng tùng trên quan đạo, có hai nhóm người đang triển khai chém giết.

Nhìn trang phục của bọn họ, thì một bên là quan binh, một bên là nhân mã phục sức rất tạp loạn, không hỏi cũng biết là cường đạo. Trên đường, la liệt một dãy có mười mấy chiếc xe lớn, các xa phu đều cử song đao giơ cao trên đầu ngồi xuống bên cạnh xe. Đây chính là biểu thị thái độ không dám chống lại. Chiếu theo quy củ của hắc đạo thì những người đánh xe và trông xe, chỉ cần không chống cự, sẽ không bị sát hại.

Trong rừng tùng, cường đạo ào ra càng ngày càng đông, quan quân quả bất địch chúng, liền rơi vào thế hạ phong. Lúc này, nhóm cường đạo đang muốn đánh mười mấy xe ngân lượng đi. Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ: “Trên đường này, cường đạo thật nhiều, giữa thanh thiên bạch nhật cũng dám to gan lớn mật, công nhiên trên đường cướp ngân lượng. Hừ, nếu để chúng cướp đi, những binh sĩ chờ lương không phải sẽ bị đói sao?” Phải biết rằng, Đoàn Khắc Tà lúc mười tuổi, từng theo phụ thân trợ giúp Thái thú Tuy Dương Trương Tuấn thủ thành, từng nhìn thấy thảm trạng binh sĩ thiếu lương, ấn tượng rất sâu sắc, đến nay vẫn chưa quên.

Đoàn Khắc Tà trù trừ chốc lát, lòng thầm nghĩ, “Ta không giết nhóm cường đạo này, chỉ cần đuổi bọn họ đi là được”. Chủ ý đã định, phi thân lao tới, hô lớn:

“Giữa thanh thiên bạch nhật mà các ngươi dám trên đại lộ đánh cướp quan ngân, mau giải tán hết cho ta!”

Quần đạo dĩ nhiên sặc sụa cười lớn, đời nào để chàng vào tầm mắt, thi nhau quát:

“Ở đâu ra tiểu tử miệng còn hôi sữa, dám rảnh rỗi đến đây quản chuyện? Nhanh trở về nhà bú sữa, coi chừng đao thương của chúng ta không có mắt, ngộ thương nhà ngươi!”

Nhưng tên đầu đảng có chút kiến thức, nhìn thấy thân pháp kỳ khoái của Đoàn Khắc Tà, không ngăn được trong lòng rúng động, nói:

“Tiểu tử này không thể khinh thị!”

Nói chưa dứt lời, Đoàn Khắc Tà đã tựa như cơn gió lốc nhào tới chiến trường.

Đoàn Khắc Tà đối với việc quần đạo giễu cợt cũng không mắng lại, chàng một lời không nói, rút ra bảo kiếm của cha chàng để lại, ở giữa đám quần đạo, tả xung hữu đột, vũ lộng bảo kiếm, chỉ nghe thấy bên tai “đinh đinh, đương đương” không ngớt, quần đạo ầm ĩ kinh hô, dưới đất la liệt những đoạn binh khí bị chém gãy, bất luận là đao thương kiếm kích hễ đụng phải bảo kiếm của chàng đều bị chém đứt một miếng.

Tên đầu đảng đại kinh, ném cặp Lưu Tinh chùy đến, muốn đánh rơi bảo kiếm của chàng. Đoàn Khắc Tà lắc mình một cái, lấy tay tiếp lấy quả Lưu Tinh chùy thứ nhất, ngay lập tức trở tay phóng ra, vừa đúng va vào quả Lưu Tinh chùy thứ hai. Chỉ nghe một tiếng nổ “Oanh” đinh tai nhức óc vang lên, hai quả Lưu Tinh chùy bay tít lên không. Đoàn Khắc Tà một tay tiếp chùy, một tay chấp kiếm, nhưng vẫn không ngừng vũ lộng, chặt gãy thêm bốn cây trường mâu, ba thanh đại đao.

Đoàn Khắc Tà lúc này mới lớn tiếng nói:

“Các ngươi còn không giải tán, ta không muốn đả thương người! Bảo kiếm của ta cũng không có mắt, các ngươi hãy coi chừng, còn không mau bỏ chạy!”

Tên đầu đảng thở ra một làn lãnh khí, gằn giọng nói:

“Được, đa tạ các hạ lưu tình, lục thủy thanh sơn, có ngày lại lãnh giáo!”

Môt tiếng lệnh ban ra, quần đạo giống như thủy triều, đến vốn nhanh, rút đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát đã sạch sẽ không còn một bóng!

Quan quân lãnh đội vội vàng đến nói lời cảm tạ. Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Chỉ là việc nhỏ, không đáng phải nhắc”.

Quan quân nọ nói: “Tiểu anh hùng, ngươi đã lập đại công, không muốn được phú quý sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ta niên kỷ còn nhỏ, không muốn làm quan, ta cũng không thiếu ngân lượng sử dụng, không mong ban thưởng, cáo từ”.

Quan quân nọ ngẩn người ra, giương ngón tay cái khen:

“Quả nhiên là tấm lòng hào kiệt. À, tiểu anh hùng, chậm đã, chậm đã, ta còn chưa có thỉnh giáo tính danh của ngươi, muốn đến nơi đâu?”

Đoàn Khắc Tà tùy tiện đặt ra môt cái cái tên, rồi nói:

“Ta phải đến Lộ Châu, thứ lỗi không thể phụng bồi!”

Viên quan quân kia ha hả cười nói:

“Chúng ta cũng chính là đang phải đến Lộ Châu, thực là xảo ngộ, chúng ta cùng đi chung, ha ha, Đoàn thiếu hiệp, ngươi có biết chúng ta đến Lộ Châu là vì chuyện gì không?”

Đúng lúc nói, đám binh sĩ đưa một mặt của lá cờ ra, chỉ thấy trên đó viết sáu chữ lớn “Ngụy Bác tiết độ sứ Điền”.

Đoàn Khắc Tà cười hỏi: “Ta làm sao hiểu được?”

Quan quân kia chỉ vào mặt bên lá cờ giải thích:

“Thật không dám giấu, chúng ta mang sính lễ của Ngụy Bác tiết độ sứ Điền đại tướng quân gửi đến Lộ Châu”.

Điền đại tướng quân này chính là hộ quân thống lĩnh Điền Thừa Tự của An Lộc Sơn năm xưa. Y cùng với Tiết Tung hai người vốn là hai cánh tay của An Lộc Sơn. Sau khi Tiết Tung đầu hàng Đường triều, y thấy An Lộc Sơn có ý nghi ngờ y, không lâu sau y ngầm theo Tiết Tung đầu hàng Đường triều. Hiện tại, cũng giống như Tiết Tung làm Tiết độ sứ cát cứ một phương. Địa hạt của y tuy nhỏ hơn của Tiết Tung, nhưng hàng năm chiêu binh mãi mã, binh lực so với Tiết Tung còn mạnh hơn.

Đoàn Khắc Tà trong lòng chấn động, hỏi:

“Ồ, các ngươi là hộ tống sính lễ đến Lộ Châu sao? Hai vị Tiết độ sứ muốn kết thành thông gia phải không?”

Quan quân kia đáp:

“Đúng vậy, Đường tướng quân gửi sính lễ vì đại công tử của người! Nhận sính lễ là ái nữ của Lộ Châu tiết độ sứ Tiết Tung. Bọn họ mười lăm tháng sau sẽ thành thân. Hai nhà là bằng hữu lâu năm, nay lại làm quan cùng triều, cho nên hồi môn của nhà gái và sính lễ của nhà trai đều cực kỳ trọng hậu. Hỉ sự của nhà quan, chúng ta là kẻ dưới nên phải chạy tới chạy lui cho bọn họ”.

Viên quan quân lại nói tiếp:

“Chúng ta trên đường đã đánh lui hai đám cường đạo, không nghĩ hôm nay lại đụng độ với một đám cường đạo đặc biệt lợi hại như vậy, may mắn gặp ngươi, ra sức tương trợ, bảo vệ được sính lễ. Bằng không chúng ta tuy có nhiều người, chỉ sợ không ai giữ được cái đầu! Đoàn thiếu hiệp, bây giờ ngươi đã minh bạch rằng ngươi lập đại công với Tiết độ sứ đại nhân của chúng ta chưa, ha ha, nếu ngươi nói muốn phú quý, bất luận quan chức gì, ban thưởng cái gì, chỉ cần ngươi mở miệng, Điền đại tướng quân đều ban cho ngươi”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Thì ra là như vậy, ta lúc đầu còn nghĩ các ngươi áp tải ngân lượng”.

Viên quan quân cười nói:

“Cái này so với ngân lương còn quan trọng hơn, hôm nay ngươi phải đến Lộ Châu, chúng ta cùng một đường, thật là tốt quá!”

Đoàn Khắc Tà trong lòng cười thầm:

“Có ta làm bảo tiêu cho các ngươi, các ngươi đương nhiên là quá tốt rồi, các ngươi làm sao biết ta đây lại là thế người khác mang sính lễ đưa đến cho vị hôn thê của mình!”

Không đợi Đoàn Khắc Tà nói tiếp, quan quân kia đã kêu người mang ngựa đến cho chàng, cùng chàng song cương đồng hành. Đoàn Khắc Tà nhìn lên, một dãy có hơn mười hai xe lừa, trong lòng thầm nghĩ: “Lễ hỏi cưới này không biết tiêu hết bao nhiêu xương máu của nhân dân! Nếu dùng làm quân lương, không biết có thể nuôi được bao nhiêu quân sĩ!”

Đi được một đoạn đường, Đoàn Khắc Tà đang lúc tâm tư bất định, chợt nghe tiếng “ô ô” vang lên, hai mũi tên lệnh từ trong rừng tùng bắn ra. Quan quân nọ có Đoàn Khắc Tà bên cạnh, can đảm hơn rất nhiều, hạ lệnh xếp hàng nghênh địch. Chỉ thấy một đội mã tặc từ trong rừng tùng phi ra. Cầm đầu là một trung niên hán tử, mặt trắng không râu, tướng mạo ôn văn.

Quan quân kia thấy đội cường đạo nhân số không đông, càng thêm cam đảm, “Hanh” lên một tiếng, hướng Đoàn Khắc Tà nói:

“Đám cường đạo chẳng biết sống chết lại đến, Đoàn thiếu hiệp, ta thấy ngươi lần này phải giết gà dọa khỉ mới được, đừng lại hạ thủ lưu tình, tối thiểu cũng phải giết vài tên cường đạo cầm đầu mới được!”

Đoàn Khắc Tà vỗ ngựa đi lên. Trung niên đạo khôi đưa mắt đánh giá chàng, hỏi:

“Vừa rồi bảo giá cho đám nô tài này chính là ngươi?”

Đoàn Khắc Tà đáp và hỏi lại:

“Ta chỉ vừa mới hội ngộ, hai chữ bảo giá thật chưa nói tới, xin hỏi Trại chủ có gì chỉ giáo?”

Đạo khôi nọ nói:

“Thì ra là vậy, ngươi có biết bọn họ áp vận thứ gì không?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Là sính lễ của Ngụy Bác tiết độ sứ Điền Thừa Tư gửi đến Lộ Châu”.

Đạo khôi nói:

“Vậy, ngươi nếu biết, tại sao lại còn vì Điền Thừa Tự bán mạng? Đây là của cải bất nghĩa, người người đều có thể lấy, bọn chúng là nô tài của Điền Thừa Tự, nhận mệnh lệnh của chủ nhân, đồng thời lại muốn thăng quan phát tài, không thể không làm hết chức trách nô tài. Nhìn các hạ, mang thân thủ tuyệt hảo, vốn nên là một thiếu niên anh hùng, vì sao không biết tự ái, mà đi làm nô tài của nô tài?”

Đoàn Khắc Tà nhãn quang lướt qua, nhìn phía sau đạo khôi, có người cầm cây cờ lớn, trên dùng kim tuyến thêu hình một con gà hùng dũng ngẩng đầu giang cánh. Đoàn Khắc Tà trong lòng chấn động, hỏi:

“Các ngươi là hảo hán của Kim Kê lĩnh? Xin hỏi Tân trại chủ có khỏe không? Còn có một vị Thiết đại hiệp, Thiết Ma Lặc, ngươi có biết không?”

Đạo khôi nọ lấy làm kinh hãi, hỏi lại:

“Ngươi là ai? A, bảo kiếm của ngươi từ đâu mà có?”

Nguyên lai đạo khôi này đã nhận ra bảo kiếm này là của Đoàn Khuê Chương sanh tiền sử dụng.

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Là bảo kiếm gia truyền của phụ thân ta để lại!”

Đạo khôi nọ càng kinh hãi nói:

“Ngươi, ngươi là...”

Đoàn Khắc Tà tiếp lời:

“Không sai, ta là nhi tử của phụ thân ta, ta quyết không đánh mất thanh danh của phụ thân, ngươi yên tâm, xin hỏi Trại chủ ngươi cao tính đại danh?”

Đạo khôi kia đáp:

“Ta đi không đổi tên ngồi không thay họ, ta là Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh. Cha ngươi sanh tiền cùng ta coi như huynh đệ”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Thì ra là thúc thúc, xin nhận tiểu điệt một bái”.

Viên quan quân thấy bọn họ đương tràng nhân thúc, điệt, không khỏi hồn phi phách tán, run giọng kêu lên:

“Đoàn..., Đoàn thiếu hiệp, ngươi nói với chúng ta, nói giúp chúng ta”.

Đỗ Bách Anh nói:

“Hiền điệt không cần đa lễ, chuyện hôm nay nên xử trí thế nào?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Thúc thúc xin hãy tự thủ bàng quan, tiểu điệt thay thúc thúc giải quyết”.

Đoàn Khắc Tà thúc ngựa quay lại, bảo kiếm chỉ ra, hướng quan quân kia nói:

“Điền Thừa Tự đục khoét xương thịt của nhân dân, mang làm sính lễ, ta thấy các ngươi cũng thực sự không đáng vì hắn mà bán mạng. Đỗ thúc thúc ta nói đúng, loại của cải bất nghĩa này, mọi người đều có thể lấy, các ngươi bỏ xuống đi!”

Quan quân kia toàn thân run rẩy, ấp úng :

“Đoàn thiếu hiệp, cái này, cái này... ”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Các ngươi không cần kinh hãi, các ngươi bỏ các thứ xuống, ta sẽ nói giúp cho các ngươi, quyết sẽ không phương hại đến các ngươi một người nào”.

“Đỗ thúc thúc, những người này đều là thân bất do kỷ, xin thúc chuẩn cho lời cầu xin của tiểu điệt”.

Đỗ Bách Anh đáp:

“Tốt, nhìn cách xử sự của ngươi, ta quyết không động vào bọn họ một cọng tóc nào. Thế nào, các ngươi không lĩnh tình, còn muốn động thủ sao? Vì sao còn chưa chịu dang ra?”

Đám quan quân đều đã thấy qua tài nghệ của Đoàn Khắc Tà, huống chi Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh trên giang hồ là một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Bọn họ trong hoàn cảnh này nào còn dám động thủ, quan quân kia run giọng nói :

“Mặc dù hảo hán chịu tha cho tính mạng chúng tôi, nhưng chúng tôi làm mất sính lễ của quan gia, trở về muốn sống cũng không được!”

Đoàn Khắc Tà chấn an:

“Các ngươi không cần sợ hãi, ta dám bảo các ngươi bỏ đồ xuống, thì chắc chắn cũng phải đứng ra thế cho các ngươi. Điền Thừa Tự nếu dám truy cứu việc này. Ta sẽ khiến hắn mất ăn mất ngủ!”

Dừng lại một chút, Đoàn Khắc Tà quay sang nói với Đỗ Bách Anh:

“Làm người tốt thì làm tới cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, Đỗ thúc thúc, tiểu điệt muốn xin người cho họ một chút ngân lượng, làm một chút ân tình”.

Đỗ Bách Anh cười nói:

“Ngược lại là của Điền Thừa Tự, ngươi muốn lấy bao nhiêu, cứ tùy tiện lấy!”

Lập tức sai quân lục lọi các xe, quả nhiên tìm ra một xe chuyên chở kim ngân.

Đoàn Khắc Tà gọi lấy ra mười “giang” ngân tử, để lại trên mặt đất. Nguyên quan khố của Đường triều, ngân khố đều chuyển thành từng giang từng giang một, vừa lợi cho việc cất giữ, lại lợi cho vận chuyển. Vật dùng ở đây là một đoạn gỗ, rỗng ruột, bên trong cất năm mươi khối nguyên bảo, mỗi khối nặng mười lượng. Hai đầu niêm phong lại, gọi là một “giang”. Cho nên một giang tức là năm mươi khối đại nguyên bảo, tương đương với năm trăm lượng bạc ròng.

Đỗ Bách Anh cười lạnh nói:

“Ngươi xem, đều có dấu ấn của ngân khố, Điền Thừa Tự quả nhiên lấy quan khố làm của riêng, dụng quan ngân làm sính lễ”.

Đoàn Khắc Tà gọi lâu binh bổ ngân “giang” ra, nói:

“Ta làm mất công danh của các ngươi, đập vỡ chén cơm của các ngươi, thật sự là có lỗi, vừa rồi ta đếm qua, quan binh các người tổng cộng là một trăm người. Giờ không phân biệt quan hay binh, mỗi người đều nhận lấy năm khối nguyên bảo, tốt xấu cũng là số vốn có thể làm ăn buôn bán nhỏ, muốn trở nên phú quý thì chưa nói, nhưng cũng còn hơn cuộc sống nơm nớp lo sợ đề phòng đại suất của các ngươi”.

Đám binh sĩ ai ai cũng đều hài lòng, trong lòng cũng nghĩ, “Đánh thì không đánh lại người ta, không đáp ứng cũng phải đáp ứng. Có thể thoát được tính mạng coi như là vận khí rồi. Còn việc thiếu niên này nói Điền Thừa Tự sẽ không truy cứu đúng hay không là chuyện sau này, cái chính là phải thoát đi rồi sau mới biết”.

Lập tức, đám quan binh đều mỗi người đến lĩnh bạc, nói lời cảm tạ rồi bỏ đi. Đỗ Bách Anh cười ha hả nói:

“Hiền điệt tuổi còn nhỏ, mà làm việc thật lão luyện, ân uy đều có, thật khiến người mở mắt”.

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Thúc thúc quá khen, vừa rồi tiểu điệt thật quá hồ đồ, nghĩ sính lễ của Điền Thừa Tự là ngân lương, thực sự là quá xấu hổ, đắc tội với bằng hữu lục lâm”.

Đỗ Bách Anh nói:

“Vừa rồi chính là thủ hạ của Ẩm Mã Xuyên Điền Ma Dư, ta tặng cho hắn một phần, thay ngươi giải thích, như vậy cũng được, ngươi không cần nghĩ ngợi”.

Đoàn Khắc Tà cùng với các đầu mục của Kim Kê lĩnh làm lễ tấn kiến, lại hỏi thăm tin tức cả Thiết Ma Lặc. Đỗ Bách Anh nói:

“Có một hỉ sự nói cho tiểu điệt biết, Thiết Ma Lặc sẽ làm Lục lâm Minh chủ”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Thật không? A, tiểu chất nhớ ra rồi, sư huynh tiểu chất từng nói qua phải mang kim ấn và tín phù của Lục lâm Minh chủ do Vương Bá Thông lưu lại đưa đến cho y, nói vậy là sớm đã đưa đến”.

Đỗ Bách Anh lúc ấy mới biết Đoàn Khắc Tà là sư đệ của Không Không Nhi, thầm nghĩ, “Thảo nào võ công của hắn lại cao như vậy”, y liền nói:

“Kim ấn và tín phù, Thiết Ma Lặc đã sớm nhận rồi, bất quá Không Không Nhi cũng nhắn lại một câu nói của phụ thân ngươi, vì câu nói đó mà Thiết Ma Lặc trù chừ không muốn làm Minh chủ lục lâm, cho đến hôm nay vì bị cưỡng bách, không thể không nhận”.

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Thực là vậy sao?”

Đỗ Bách Anh đáp:

“Lệnh tôn năm đó từng nhờ Không Không Nhi trông dùm y, nói là chức Minh chủ lục lâm này làm hay không cũng được, y vốn dĩ quyết tuân theo di mệnh của lệnh tôn, hơn nữa lại không có lòng tranh thắng xưng cường trong giới lục lâm. Nhưng y không làm, người khác cũng không làm, nên vài năm nay, lục lâm đại hào, vì muốn tranh đoạt chức Minh chủ, từng dẫn đến mấy trường tự tàn sát lẫn nhau. Mặt khác, có người muốn y giữ kim phù ấn tín của Lục lâm Minh chủ, nếu như y không nguyện phó thác cho người khác, thì không thể tránh khỏi xảy ra nhiều tranh đấu, thật không tránh khỏi phiền hà. Cho nên bộ hạ cũ của nghĩa phụ y, đã khuyên y rời núi. Y vì cùng chúng ta thương nghị nhiều lần, kết quả là nghe lời khuyên của chúng ta, nguyện ý làm Lục lâm Minh chủ”.

Đoàn Khắc Tà hỏi:

“Mọi người khuyên huynh ấy như thế nào?”

Đỗ Bách Anh thở dài nói:

“Hiền điệt còn chưa biết, đây là chuyện rất nhất thời. Năm đó, ta cùng lệnh tôn tưởng rằng bình An Sử chi loạn, thiên hạ có thể thái bình. Ai ngờ sau khi bình loạn, cắt đất phong quan, mỗi một Tiết độ sứ cát cứ một phương, đều giống như hoàng đế thổ địa, ngược đãi sách nhiễu dân chúng, so với trước càng thậm tệ hơn, bá tánh không còn đường sống, bị bức bách phải đi làm cường đạo ngày càng nhiều. Nếu để cho một kẻ xấu làm Lục lâm Minh chủ, không bằng để cho y làm. Chúng ta thương nghị, do Tân trại chủ ra mặt, thỉnh mời các lộ lục lâm hảo hán, vào Tiết Đoan Ngọ năm nay, tại Kim Kê lĩnh mở hội, đến lúc đó sẽ đưa y lên làm Minh chủ”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Hôm nay là ngày mùng tám tháng hai, đến hội đoan ngọ của mọi người cũng còn chừng ba tháng nữa, có lẽ tiểu điệt có thể đến xem náo nhiệt”.

Đỗ Bách Anh nói:

“Sao vậy, bây giờ ngươi không cùng chúng ta tới Kim Kê lĩnh sao?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Tiểu điệt còn có tiểu sự bên mình, phải đi thu xếp ổn thỏa, mới có thể đến bái kiến các vị thúc bá”.

Đỗ Bách Anh nói:

“À, được rồi, ngươi vừa rồi mới đáp ứng đám quan binh kia, nên đến Ngụy Bác một chuyến, ký đao lưu giản (tặng đao lưu thư) cho Điền Thừa Tự. Bất quá sự việc rất dễ dàng, vì sao phải chờ đến ngày đoan ngọ mới trở lại”.

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Ngoài ra, tiểu điệt còn phải đến Lộ Châu thăm một vị bằng hữu, tóm lại, tiểu điệt sẽ nhanh hết sức trở lại”.

Đỗ Bách Anh nói:

“Tốt lắm, ngươi đến Lộ Châu, có thể thuận tiện nghe ngóng giúp chúng ta, của hồi môn của nhà Tiết Tung khi nào thì vận chuyển đi, chúng ta sẽ lại phát tài. Lộ Châu cũng có người của chúng ta, ngươi đến Lộ Châu, có thể ở tại nhà của người này nghe ngóng tin tức, cũng có thể nhờ hắn tìm cho”.

Nói xong, Đỗ Bách Anh lấy ra một địa chỉ giao cho Đoàn Khắc Tà, và nói cho chàng nghe ám hiệu liên lạc.

Người của Kim Kê lĩnh được gài ở Lộ Châu, tên gọi là Trương Bá Long, bản thân hắn là Phó bang chủ Lộ Châu Cái bang.

Lập tức, Đoàn Khắc Tà từ biệt Đỗ Bách Anh, vội vã tiến đến Lộ Châu. Đến Lộ Châu, dựa theo địa chỉ tìm được Trương Bá Long, liền trú tại nhà của hắn.

Trương Bá Long rất quen thuộc địa lý nơi đây, hắn dùng một ngày hướng dẫn Đoàn Khắc Tà, giúp chàng nhận biết đường lối, khám xét địa hình vùng phụ cận nha môn Tiết độ sứ. Buổi tối ngày thứ hai, Đoàn Khắc Tà thay y phục dạ hành, đến tiết độ phủ của Tiết Tung. Đương nhiên chàng chỉ nói với Trương Bá Long là đi nghe tin tức khi nào thì của hồi môn được vận chuyển đi, không dám nói là đi thăm vị hôn thê.

Ngay khi Đoàn Khắc Tà lẻn vào Lộ Châu tiết độ phủ, Tiết độ sứ Tiết Tung đang cùng thê tử tại mật thất tranh cãi về hôn sự của nữ nhi y.

Thê tử của Tiết Tung từng được sanh mẫu Lư phu nhân của Tiết Hồng Tuyến trước lúc lâm tử trọng thác, đáp ứng Lư phu nhân hai chuyện, một là chiếu cố nữ nhi của bà, hai là phải thành toàn hôn sự cho nữ nhi với Đoàn gia. Tiết phu nhân luôn luôn sợ hãi trượng phu, mặc dù rất muốn nói cho Tiết Hồng Tuyến minh bạch thân thế, nhưng vẫn không dám. Hiện tại, chuyện trước mắt, nghe nói Điền Thừa Tự đã phái người mang sính trát đến, bà càng thêm lo lắng, lại thêm hối hận, bởi vậy mới có dũng khí cùng trượng phu tranh luận.

Tiết phu nhân nói:

“Chung thân đại sự của Hồng Tuyến sớm được phụ mẫu của nó tác chủ khi mới sanh, hứa gả cho nhi tử của Đoàn Khuê Chương, ông sao có thể mang nó gả cho người khác?”

Tiết Tung nói:

“Phụ mẫu Hồng Tuyến đều không còn trên nhân thế, Khuê Chương cũng sớm đã chết trên chiến trường, chuyện hứa gả cho Đoàn gia, bà không nói thì người nào biết?”

Tiết phu nhân nói:

“Mỗi người đều có lương tâm, Đoàn Khuê Chương năm ấy từng cứu mạng cả nhà lớn nhỏ chúng ta, ông mang tức phụ của người gả cho người khác, có an lòng không? Lại nói, sanh phụ của Hồng Tuyến là Sử Dật Như, đường đường là một tiến sĩ, năm ấy bị An Lộc Sơn hại, chính là do ông và Điền Thừa Tự đến bắt, tuy nói lúc ấy ông thân là thuộc hạ, phục mệnh mà làm, không làm không được, nhưng chung vu đối với Sử gia không đúng...”

Tiết Tung giận dữ nói:

“Bà muốn mang hết chuyện này nói cho Hồng Tuyến, để nó coi ta là cừu nhân phải không?”

Tiết phu nhân đáp:

“Tôi nào có tâm ý này, tôi chỉ muốn...”

Tiết Tung ngắt lời bà, nói:

“Ta cố nhiên có lỗi với Sử Dật Như, nhưng ta đã thu xếp cho vợ con của y, hiện tại lại thay nữ nhi của y tìm một đám tốt, so với Đoàn gia hơn trăm ngàn lần, Sử Dật Như ở dưới cửu tuyền chỉ sợ còn cảm kích không hết nữa!”

Tiết Tung vẫn còn sợ thê tử tiết lộ bí mật, cho nên sau khi giận dữ, lại muốn dùng lý lẽ để thuyết phục, khẩu khí hòa hoãn hơn rất nhiều.

Tiết phu nhân lại nói:

“Không nói như vậy được, Lư phu nhân khuất thân trong nhà ta làm vú nuôi, cho đến ngày bà chết, mẫu tử còn không thể được tương nhận. Nhược bằng chúng ta làm trái lời trọng thác của bà, người chết cũng không nhắm mắt. Lại nói, năm ấy diệt trừ An Lộc Sơn cũng là toàn nhờ người xắp mưu “phiến động nghiêm trang” khiến phụ tử An Lộc Sơn tự tương tàn lẫn nhau. Hôm nay, ông làm được đến Tiết độ sứ, bà ấy cũng có một phần công lao. Đoàn Khuê Chương và Lư phu nhân đối với gia đình ta đều có đại ân, hôm nay chính là lúc ông cần phải báo ân, nghe lời tôi, đừng đồng ý hôn sự với Điền gia!”

Tiết Tung nét mặt lúc hồng lúc xanh, cắn răng nói:

“Bà chỉ biết là báo ân, bà cũng phải biết, nếu không mang Hồng Tuyến gả cho Điền gia, tính mệnh của ta cũng khó giữ!”

Tiết phu nhân kinh hãi hỏi:

“Thế này là sao, Điền tướng quân với ông vốn là hảo bằng hữu, sao có thể vì bị thoái hôn mà giết ông? Ông cũng đâu phải là người tay không tấc sắt đâu!”

Tiết Tung nói:

“Bà là một phụ nhân chỉ biết việc nhà, biết gì đến quốc quân đại sự. Điền Thừa Tự muốn thôn tính Lộ Châu của chúng ta không phải là mới ngày một ngày hai. Hắn mấy năm gần đây mắc phải nhiệt độc phong, càng về mùa hè, càng phát tác dữ dội...”

Tiết phu nhân lấy làm lạ hỏi:

“Điền Thừa Tự nhiễm nhiệt độc phong, cái này có liên quan gì đến quốc quân đại sự?”

Tiết Tung đáp:

“À, phu nhân, bà có điều không biết, bởi vì hắn nhiễm là nhiệt độc phong, đến mùa hè càng phát tác đặc biệt dữ dội, cho nên hắn có ý định thôn tính Lộ Châu của chúng ta. Có người cáo tố với ta, hắn từng nói chuyện với người khác, nói vì Ngụy Châu đại nhiệt, có ý di chuyển đến trấn Sơn Đông có khí lạnh, Sơn Đông lại đúng là địa hạt của tiết độ phủ chúng ta”.

Tiết phu nhân nói:

“Cái này rõ ràng chỉ là lời nói của một kẻ”.

Tiết Tung đáp:

“Không sai, nhưng hắn quả nhiên có tâm ý như vậy, nếu không có miệng kẻ thứ nhất thì cũng sẽ không có lời kẻ thứ hai. Ta đã thám thính rõ ràng, hắn mấy năm gần đây chiêu mộ ba ngàn dũng sĩ gọi là “Ngoại Trạch Nam”, chính là muốn dùng đối phó với chúng ta!”

Tiết phu nhân nói:

“Ồ, cho nên ông mới muốn kết thông gia với y, mang nữ nhi gả làm tức phụ của y, tránh cho y hưng binh đánh mình. Nhưng bằng như hắn quả thực có lòng thôn tính Lộ Châu, thì có kết thông gia, hắn sẽ không đánh sao?”

Tiết Tung cười khổ nói:

“Kết thông gia, hắn còn không quá vui sao? Hơn nữa chúng ta luôn đối đãi với Hồng Tuyến như là nữ nhi, nó đến Điền gia rồi, trong lòng cũng vẫn hoàn toàn hướng về chúng ta, nó tuyệt không phải là một nữ tử tầm thường...”

Tiết phu nhân ngắt lời y:

“Tôi đã hiểu rồi, ông muốn Hồng Tuyến làm nội gián trong Điền gia, trách gì ông lại sợ tôi tiết lộ thân thế của nó, sợ nó biết ông không phải sanh phụ của nó, nó sẽ không hết lòng hết dạ giúp ông”.

Tiết Tung nói:

“Đương nhiên, ta cũng không phải hoàn toàn ỷ vào nha đầu này, mặt khác ta phải cùng Hoạt Châu Tiết độ sứ Lệnh Hồ Chương liên hôn, do ta xuất đầu, lập thành ba trấn kết minh hỗ trợ nhau. Như vậy đều có cố kỵ lẫn nhau, lại không ai dám khinh cử vọng động. Chỉ là nữ nhi của Lệnh Hồ Chương và nhi tử của chúng ta còn nhỏ, hôn sự này chậm lại một bước. Việc tối khẩn yếu vẫn là nhanh chóng mang Hồng Tuyến gả vào Điền gia”.

Tiết phu nhân thở dài nói:

“Ông hiện nay quan cao, lộc lớn, nhưng phải lo mưu tính kế tranh đấu, cuộc sống luôn phải đề phòng nơm nớplo lắng, kỳ thật cũng chẳng có gì hay. Theo tôi không bằng ông hãy cáo lão về quê, Điền Thừa Tự muốn thôn tính Sơn Đông thì để cho hắn. Hôn sự này hãy bãi bỏ đi thôi!”

Tiết Tung cả giận quát:

“Thực là suy nghĩ đàn bà, ta khó khăn lắm mới làm được Tiết độ sứ, bà lại muốn ta chắp tay nhượng cho người. Hừ, hừ! Mất đi quan chức, còn có phú quý không?”

Tiết phu nhân nói:

“Nhưng nếu nhi tử của Đoàn Khuê Chương đến tìm ông hỏi người, ông làm thế nào mà thu xếp đây? Xét cho cùng Đoàn Khuê Chương với ông là có đại ân! Hơn nữa, chuyện này không thể giấu diếm nữ nhi cả đời, nhi tử của Đoàn Khuê Chương đến, cũng sẽ nói cho nó biết. Nó tương lai biết được sẽ trách ông!”

Tiết Tung mặt hầm hầm, sát khí nổi lên, lớn tiếng nói:

“Tiểu tạp chủng của Đoàn gia dám đến hỏi ta đòi người? Hắn dám đến ta sẽ giết hắn!”

Tiết phu nhân đại kinh nói:

“Tướng quân, đây là việc thương thiên hại lý!”

Tiết Tung cả giận nói:

“Cái gì thương thiên hại lý? Đây là ta thực sự vì nữ nhi mà tính toán!”

Tiết phu nhân nói:

“Ông muốn giết trượng phu của nó, sao lại là vì nó mà tính toán?”

Tiết Tung cười lạnh đáp:

“Bà chỉ biết Đoàn Khuê Chương là người tốt, nhưng lại không ngẫm lại thân phận của hắn?”

Tiết phu nhân nói:

“Y sanh tiền, được người người đều gọi là Đoàn đại hiệp!”

Tiết Tung nói: “Đại hiệp thì có nhiều ít bao cân lượng? Huống chi đại hiệp, tiểu hiệp thứ vớ vẩn ấy, không phải là những nhân vật trên giang hồ tâng bốc lẫn nhau mà ra ư? Kỳ thật chẳng có gì là chánh thức cả, phiêu lãng giang hồ chỉ là thảo mãng thất phu mà thôi!”

Tiết phu nhân vặc lại:

“Ông không thể hủy thanh danh của Đoàn đại hiệp như vậy, cho dù ông quên đại ơn của người, cũng nên phải nhớ đại hiệp từng trợ giúp Tuy Dương Trương tuần phủ, là người có công với nước!”

Tiết Tung dương dương đắc ý lại nói tiếp:

“Cho dù Đoàn Khuê Chương là trung dũng song toàn, thực sự là đại hiệp. “Đại hiệp” thì có thể so sánh với thân phận Tiết độ sứ của Điền Thừa Tự ư? Huống chi hắn sớm đã chết, nhi tử của hắn không cha mẹ quản giáo, chỉ sợ đã biến thành một tiểu lưu manh! Ha, ha, nữ nhi của chúng ta không gả cho nơi môn đăng hộ đối là công tử của Tiết độ sứ, chẳng lẽ muốn gả cho tiểu lưu manh sao? ha, ha, hắn nếu dám đến, ta sẽ vì nữ nhi mà tính toán, tất nhiên sẽ giết hắn!”

Tiết phu nhân vừa tức giận vừa sợ, nhưng vốn quen chịu dưới uy của chồng, bà cũng không dám phản bác lại trượng phu mình, chỉ rầu rầu nói:

“Tướng quân, ông chỉ biết phú quý, xem thường người tốt, cũng không xem tâm ý của nữ nhi có giống ông không!”

Tiết Tung ha hả cười nói:

“Nha đầu coi ta là cha ruột, đối với lời của ta đều không có không theo, sao lại không có cùng tâm ý như ta? Không tin, ta gọi nó đến, cho bà nghe chính miệng nó mắng chửi Đoàn Khuê Chương!”

Tiết Tung nằm mơ cũng không ngờ tên tiểu lưu manh Đoàn Khắc Tà nhi tử của Đoàn Khuê Chương đang phục bên ngoài cửa sổ.

Nhưng Đoàn Khắc Tà cũng không nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của phu phụ Tiết Tung, chàng đến chậm một khắc, chỉ nghe được nửa phần sau, lại xảo hợp đúng lúc Tiết Tung đang nhục mạ phụ tử chàng!

Đoàn Khắc Tà nhịn không được, lửa giận vô hình bừng bừng trỗi dậy, tựa hồ muốn lao vào cho một kiếm giết hắn. Nhưng lập tức thầm nghĩ, “Ta giết hắn cũng không cần gấp, dù sao hắn cũng là dưỡng phụ của Sử Nhược Mai, dựa vào điểm phân tình này, ta tạm thời tha cho hắn một mạng, xem hắn sau này sẽ thế nào? Trong thiên hạ, người làm quan lớn, nói chung đều có tâm địa tiểu nhân, ta có thể giết được bao nhiêu? Phụ thân ta, sanh tiền cũng không có nghĩ thù xưa, cứu toàn gia lớn nhỏ nhà hắn, ta muốn học làm người như phụ thân, lại không có lòng khoan dung độ lượng sao?” Nghĩ đến đây, nộ khí cũng từ từ hạ xuống.

Nhưng chàng lập tức lại nghĩ, “Hắn nói Sử Nhược Mai cùng với hắn có tâm địa giống nhau, không biết là thật hay giả? Ai chà, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, chỉ sợ cũng thật sự xem thường tiểu lưu manh ta đây! Không sai, hiện tại thân phận nàng là tiểu thư Tiết độ sứ, muốn nói môn đăng hộ đối, đương nhiên phải ứng gả cho thiếu gia Tiết độ sứ!”

Nghĩ đến đoạn này, Đoàn Khắc Tà càng thêm tư lự, “Ta trải bao nhiêu khó nhọc đến tìm nàng, nhưng nàng lại ngoảnh mặt bĩu môi, bộ dạng xem thường ta, chửi mắng ta một trận, như vậy không phải trò cười sao!” Chàng hồ tư loạn tưởng, tưởng tượng ra phong thái cao ngạo của vị hôn thê xuất hiện trước mắt chỉ chàng mà mắng: “Phi, tiểu lưu manh từ đâu đến? Dám ngang nhiên dựng chuyện xưa, mạo nhận là thế giao của bổn tiểu thư, hừ, vậy còn được, lại còn dám tự xưng là hôn phu của ta nữa, hừ, bằng vào tiểu lưu manh nhà ngươi mà cũng xứng sao?”

Dòng suy nghĩ của Đoàn Khắc Tà bị tiếng hô của Tiết phu nhân cắt dứt, nguyên là bà đang gọi một nha hoàn lại, phân phó y đi mời tiểu thơ đến. Đoàn Khắc Tà trong lòng thầm nghĩ: “Ta đang rầu vì không có người đẫn đường, vừa lúc cùng nha hoàn này đi gặp nàng, xem xem nàng rốt cục là người như thế nào? Chà, nếu nàng thật sự chịu ảnh hưởng trở nên giống như dưỡng phụ nàng, ta cũng sẽ dứt khoát không để ý tới nàng, tốt, cứ như vậy đi!”

Khinh công của Đoàn Khắc Tà tuy còn chưa xuất thần nhập hóa như sư huynh, những cũng đạt cảnh giới lai khứ vô tung, phi hành tuyệt tích. Chàng nhẹ nhàng bám theo nha hoàn nọ, ả cũng không hề phát giác ra chút nào.

Nha hoàn kia dừng lại bên ngoài một căn phòng trang nhã, trong phòng ánh nến hắt ra, trên rèm cửa sổ xuất hiện một bóng thiếu nữ. Đoàn Khắc Tà trong lòng nhảy loạn, đây là lần đầu tiên chàng thấy vị hôn thê của mình.

Đoàn Khắc Tà dùng tuyệt đỉnh khinh công, chớp mình lên vọt đến phía sau rèm cửa sổ, nấp trong một bụi hoa, rèm cửa khép có một nửa, chàng phóng mắt rình coi, chỉ thấy bên trong có một cô nương thân mình yểu điệu, dong dỏng cao rất diễm lệ, quả nhiên dung nhan thập phần xinh đẹp, thế nhưng trên mặt phủ nhẹ một lớp u sầu.

Chỉ thấy trên tay nàng cầm một cây ngọc thoa, quả nhiên giống ngọc thoa của chàng như đúc. Đoàn Khắc Tà không khỏi tim lại đập rộn, “Nàng vì sao mà lại nhìn cây ngọc thoa trầm tư như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng biết lai lịch của cây ngọc thoa hay sao?”

Chỉ nghe thiếu nữ đó tự nói một mình:

“Chà, kỳ quái, mẫu thân ta vì sao muốn ta phải lấy ngọc thoa này ra, muốn ta sau này đều phải mang nó, không được ly khai. Người còn nhìn ngọc thoa mà rơi lệ. Chẳng lẽ người cũng bởi vì nhớ tới Lư ma ma, Lư ma ma thực là khiến cho người ta nhớ mãi. Nhưng bà vốn chỉ là hạ nhân, mẫu thân ta vì sao đối với vật bà chuyển cho lại coi trọng đến như vậy?”

Âm thanh của nàng rất là khẽ, nhưng Đoàn Khắc Tà đã nghe thấy. Trong lòng không nhịn được nghĩ thầm, “Quả nhiên là một bộ dạng tiểu thư, xem thường hạ nhân”. Nào đâu biết Tiết Hồng Tuyến chỉ là căn cứ vào lẽ thường mà luận việc, kỳ thật nàng đối với vú nuôi luôn luôn yêu kính như đối với chính mẫu thân, mặc dù nàng không biết vú nuôi cũng chính là mẫu thân.

Đúng lúc này, có tiếng nha hoàn gõ cửa, Tiết Hồng Tuyến hỏi:

“Là Xuân Mai à? Trễ thế này em đến có chuyện gì?”

Nha hoàn kia vào phòng nói:

“Tiểu thư, người thật là trọng tình nghĩa, Lư ma ma đã mất nhiều năm mà chị vẫn còn nhớ đến bà. Tiểu thư thấy ngọc thoa lại thương tâm? Tiểu thơ đừng thương tâm nữa, em đến báo cho người một tin vui”.

Nha hoàn kia khuyên tiểu thư khỏi thương tâm, đột nhiên cũng tự mình thấy thương tâm, thở dài một hơi rồi nói tiếp:

“Ôi, nếu như Lư ma ma còn sống, người không biết sẽ cao hứng thế nào”.

Tiết Hồng Tuyến ngẩn người hỏi:

“Nha đầu kia nói lung tung gì thế, ta có việc gì vui mừng?”

Nha hoàn kia cười đáp:

“Tiểu thư còn chưa có biết, sính lễ của người ta đang trên đường đưa tới”.

Tiết Hồng Tuyến lại hỏi:

“Sính lễ gì?”

Nha hoàn đáp:

“Ngụy Bác tiết độ sứ Điền tướng quân sai người mang sính lễ đến, lão gia đã hứa gả tiểu thư cho đại công tử nhà họ, nghe nói mười lăm tháng sau sẽ là ngày đại hỉ của tiểu thư”.

Tiết Hồng Tuyết cúi đầu, hai má đỏ hồng, trong lòng thầm nghĩ, “Thảo nào phụ thân gần đây thường nói với ta về công tử của Điền tướng quân, nói y là hậu thế danh gia, thiếu niên anh tuấn, võ nghệ bất phàm, chỉ là không biết thật hay giả?”

Nha hoàn kia cười nói tiếp:

“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, huống chi lại môn đăng hộ đối, đúng là bích hợp châu liên, tiểu thư, chị không cần phải thẹn thùng. Nhanh nhanh cùng em đi, phu nhân đang chờ chị!”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Mẫu thân gọi ta?”

Nha hoàn kia đáp:

“Đúng vậy, em xem là phu nhân sẽ nói với tiểu thư về hôn sự đó, tiểu thư, em là người đầu tiên báo tin vui cho chị, em có thể xin chị ban thưởng không!”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Thưởng cái gì, thưởng ngươi ấy, thật miệng lưỡi!”

Nha hoàn khanh khách cười nói:

“Ai nha, vậy là không được phải không! Chị thưởng phạt bất minh, em sẽ đến nói với phu nhân!”

Bọn họ hai người chủ tớ ở bên trong cười đùa. Phía bên ngoài, Đoàn Khắc Tà trong lòng mơ hồ thấy đau đớn, âm thầm nghĩ, “Nghe như vậy, đối với việc hôn sự nàng cũng tựa hồ không có phản đối!” Kỳ thật Đoàn Khắc Tà không có nghĩ sâu xa một chút, đương thời thì hôn sự của nhi nữ đều là theo mệnh lệnh của phụ mẫu, nói sao nghe vậy. Tiết Hồng Tuyến căn bản không biết nhi tử của Điền Thừa Tự là kẻ xấu, càng không biết bản thân mình mới sinh đã có hôn phu, nên đối với hôn sự này, đương nhiên không thể không theo.

Tiết Hồng tuyến chợt hỏi:

“A, ngươi cùng ai đến vậy, y vì sao không vào?”

Nguyên lai, Đoàn Khắc Tà vì tâm tình xao động, làm rung động nhánh hoa, phát ra âm thanh nhẹ.

Nha hoàn kia rất kỳ quái hỏi:

“Chỉ có mình em, còn có ai nữa?”

Lời còn chưa dứt, Tiết Hồng Tuyến liền đẩy song cửa sổ ra, không có chờ thêm chút nào, men theo song cửa nhảy ra ngoài. Giọng oanh cất lên :

“Ai đó, nấp nấp ló ló, trốn ở chỗ nào?”

Đoàn Khắc Tà từ trong bụi hoa bước ra, lạnh lùng nói:

“Cung hỉ tiểu thư, đã lấy được hảo nhân, nhưng chỉ sợ sanh phụ mẫu của nàng dưới cửu tuyền phải đau lòng!”

Tiết Hồng Tuyến bỗng nhiên thấy một nam nhân xa lạ đứng ngay trước mặt, không khỏi chấn động, vội vàng rút bội kiếm ra quát:

“Ngươi nói cái gì? Ngươi là ai? Tại sao canh ba nửa đêm lại vào trộm nhà người ta? Ta xem ngươi không phải là người tốt, không phải gian cũng là tặc!”

Đoàn Khắc Tà ngửa mặt lên trời cười lớn:

“Ta không phải là người tốt? Ta không gian cũng là tặc? Ha ha, tùy ngươi cao hứng mà muốn chửi thế nào thì chửi sao! Ta nói ngươi hay, ta là nhi tử của Đoàn Khuê Chương!”

Tiết Hồng Tuyến đôi mày liễu nhíu lại, mắng:

“Quả nhiên không phải người tốt, tiểu tặc, xem kiếm!”

Thực là:

Phu thê gặp mặt không quen biết

Cũng vì thân thế chẳng phân minh.

Muốn biết chuyện sau thế nào? Xin xem hồi sau sẽ rõ.

Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ:

“Tốt! gọi ta là tiểu tặc, tiểu tặc so với tiểu lưu manh còn tệ hại hơn nhiều”.

Chàng tránh khỏi ba kiếm liên hoàn của Tiết Hồng Tuyến liền hậm hực hỏi:

“Đại tiểu thư, ngươi dựa vào điều gì mà nói ta không phải người tốt?”

Tiết Hồng Tuyến cười lạnh nói:

“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhi tử của cường đạo sẽ là loài trộm cướp!”

Đoàn Khắc Tà đại nộ:

“Ngươi vũ nhục ta còn được, ngươi còn dám mục vô tôn trưởng, nhục mạ... ngươi, hừ, nhục mạ phụ thân ta!”

Chàng cơ hồ suýt buột miệng nói “nhục mạ công công ngươi”, song lời vừa đến cửa miệng lại nghĩ không ổn nên mới sửa lại.

Tiết Hồng Tuyến cũng giận dữ, nghĩ thầm:

“Tiểu tặc này thực không phải cái thứ tốt đẹp gì, vừa mới mở miệng đã muốn chiếm tiện nghi, mang tên tử quỷ cường đạo, phụ thân cha hắn làm tôn trưởng của ta”.

Lập tức nàng nói càng lớn hơn:

“Loạn thần tặc tử, không cần chửi bới, ta nhục mạ cường đạo phụ thân của ngươi, ngươi làm thế nào?”

Đoàn Khắc Tà nào có biết, Tiết Hồng Tuyến nhục mạ phụ thân chàng là cường đạo, mắng chàng là “tặc chủng” cũng đều không phải không có nguyên do. Nguyên do là Tiết Tung vốn sợ Đoàn gia có người đến đề cập hôn sự, hắn chẳng những giấu giếm sự tình, mà còn cố ý trước mặt nữ nhi đổi trắng thay đen, hắn thường giảng giải cho nữ nhi về các biến cố của giang hồ đại đạo, mang Đoàn Khuê Chương nói thành một tên cường đạo việc không ác không làm.

Sau đó bị quan quân truy kích giết chết. Tiết phu nhân vì sợ trượng phu, cho đến bây giờ vẫn không dám nói ba từ “Đoàn Khuê Chương” với nữ nhi, những điều biết được của Tiết Hồng Tuyến về Đoàn Khuê Chương đều là nghe từ Tiết Tung mà ra. Nàng đối với lời của “phụ thân” đương nhiên là tin tưởng không nghi ngờ.

Đoàn Khắc Tà tức giận đến thất khiếu phun khói, chàng quát lớn:

“Ngươi còn dám mắng, ta đánh vỡ miệng ngươi!”

Đột nhiên chàng sử dụng thân pháp mau lẹ vô luân trực diện sáp vào, chuẩn bị cho nàng một tát. Tiết Hồng Tuyến đại kinh, thu kiếm về ngăn cản, nhưng đã không còn kịp.

Đoàn Khắc Tà đang định tát xuống, trong lòng hốt nhiên thầm nghĩ:

“Không được, nàng và ta tuy chưa thành thân, nhưng rốt cục cũng có danh phận phu thê, hôn ước còn chưa giải trừ, theo lễ không thể đánh nàng, huống chi dù nàng có muôn vàn điều không phải, ta cũng cần nhớ đến mối giao tình thâm sâu của hai nhà Sử, Đoàn”.

Tiết Hồng Tuyến cũng không phải kẻ yếu kém, Đoàn Khắc Tà hơi lưỡng lự, nàng đã huơ kiếm trở lại, nếu không phải Đoàn Khắc Tà nhanh nhẹn thu tay về thì đầu ngón tay đã bị nàng chém đứt.

Tiết Hồng Tuyến thấy Đoàn Khắc Tà hai tay trống không, lúc đầu cũng không muốn làm thương tổn tánh mạng chàng, chỉ nghĩ bắt chàng giao cho phụ thân phát lạc. Nhưng thiếu chút nữa bị chàng tát trúng miệng, sau khi đại kinh, lại vừa thẹn vừa tức, nghĩ thầm:

“Nhi tử của đại đạo, quả nhiên lợi hại! Ta thực hồ đồ, đối với cường đạo sao lại hạ thủ lưu tình? Bằng như ta không đả thương hắn, để cho hắn chạm phải một chút, thì sẽ là mối sỉ nhục cả đời, rửa cũng không rửa sạch!”

Kiếm pháp của Tiết Hồng Tuyến vốn là chân truyền của Diệu Tuệ thần ni, lúc này lửa giận bốc lên, từng chiêu từng chiêu đều hướng đến chỗ yếu hại của Đoàn Khắc Tà. Khinh công của Đoàn Khắc Tà cực kỳ cao cường, tuy chàng nhiều lần thi triển công phu “Không thủ nhập bạch nhận” nhưng cũng vô phương đoạt được cương kiếm trong tay Tiết Hồng Tuyến, chỉ có thể bảo trụ thân mình không bị trúng thương.

Chàng vốn có ngàn vạn lời muốn nói (bao gồm cả việc giải trừ hôn ước), nhưng chàng dẫu có muốn nói, cũng không thể một hai lời mà nói rõ ràng được, hơn nữa dưới sự tấn công gấp gáp của Tiết Hồng Tuyến, lấy đâu ra cơ hội để nói rõ? Giữa lúc kịch chiến, Đoàn Khắc Tà chợt xoay người, phất tay áo ra. Tiết Hồng Tuyến vận kình chém tới, cắt đứt một mảnh tay áo của Đoàn Khắc Tà, thế nhưng bội kiếm của nàng cũng bị ống tay áo cuốn lấy, không thể thoát ra, nhất thời không sao đả thương người được.

Đoàn Khắc Tà thở ra môt hơi, ha hả cười nói:

“Tiểu thư, nàng sai rồi!”

Tiết Hồng Tuyến chỉ sợ chàng thừa cơ phản kích, nhưng lại thấy chàng đột nhiên dừng lại nói chuyện, bất giác ngẩn người ra hỏi:

“Ta sai cái gì?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Ngươi nói cha mẹ thế nào sẽ sinh ra con cái như vậy, lời này căn bản không đúng. Bản thân ngươi là một ví dụ tốt nhất!”

Tiết Hồng Tuyến càng cảm thấy kỳ quái, không nhịn được hỏi:

“Lời này của ngươi nghĩa là gì?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Sanh phụ nàng vốn là người bụng đầy thi thơ, thông hiểu đại nghĩa, khí tiết thanh cao, coi thường vương tước, đứng ngoài thế tục. Thực là một đại trượng phu, phú quý không động lòng, nghèo túng không thay đổi, uy vũ không khuất phục! Nàng là nữ nhi của người, nhưng lại không có một điểm gì của người?”

Tiết Tung thủ phong phiên trấn, trọng quyền trong tay, kẻ siểm nịnh hắn không biết bao nhiêu mà kể. Những lời nịnh nọt vừa tai, Tiết Hồng Tuyến cũng đã sớm nghe qua, nhưng nàng chưa bao giờ nghe có người tán tụng phụ thân mình quá như vậy, trong lòng thầm nghĩ:

“Phụ thân ta là người học võ, đọc sách rất ít, ta thuở nhỏ đọc sách là do Lư ma ma dạy. Người thân là Tiết độ sứ đại quan, mỗi ngày ồn ào, vào ra bao nhiêu người, cũng không thể nói tới hai chữ thanh cao. Ngươi lại nói ngược như vậy, dùng để xưng tán một cao sĩ ẩn cư đạm bạc không màng danh lợi còn khả dĩ, chứ dùng để xưng tán phụ thân ta thì không phù hợp với thân phận chút nào”.

Đồng thời cũng ngấm ngầm kinh ngạc, tiểu tặc này cách nói năng quả không tầm thường, lòng hiếu kỳ nổi lên, không nhịn được liền hỏi:

“Ngươi nói ta không giống phụ thân ta, vậy trong mắt ngươi ta là hạng người nào?”

Đoàn Khắc Tà lạnh lùng:

“Ngươi ư? Ngươi do Tiết Tung giáo huấn, theo ta thấy, ngươi cũng là tiểu nhân không kém y bao nhiêu, bằng không ngươi đã không chờ làm Tiết độ sứ thiếu nãi nãi, cũng sẽ không gọi ta là tiểu tặc!”

Tuyết Hồng Tuyến mặt đỏ như gấc, đại nộ hét:

“Ngươi quả thực miệng lưỡi vô luân, vừa rồi còn xưng tán phụ thân ta, bây giờ lại trở giọng nhục mạ người!”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Không sai, người ta xưng tán là sinh phụ ngươi, mắng chửi là Tiết Tung! Ngươi vừa rồi không phải là nhục mạ phụ thân ta sao? Ngươi nói người là loạn thần tặc tử, kỳ thật hai câu này mang cho Tiết Tung rất hợp! Hắn từng là nô tài của An Lộc Sơn, đồng thời cũng là xuất thân từ đạo tặc lục lâm!”

Tiết Hồng Tuyến không kìm được cơn giận, không chờ chàng nói hết, liền mắng lớn:

“Toàn là vớ vẩn, ngươi không phải bị điên chứ, hay là cố tình nhục mạ cha con ta. Xem kiếm!”

Nàng vận sức rút trường kiếm ra khỏi ống tay áo của Đoàn Khắc Tà, tiếp đó lại đâm lên. Đoàn Khắc Tà lắc mình né tránh, cao giọng nói:

“Ngươi còn chưa minh bạch sao? Ngươi nhận giặc làm cha, ngươi vẫn còn hồ đồ như vậy, phụ mẫu ngươi chết cũng không nhắm mắt!”

Đây là lần thứ hai Đoàn Khắc Tà đề cập đến phụ mẫu đã qua đời với nàng. Lần thứ nhất là khi vừa mới gặp mặt, khi đó, nàng chợt thấy một nam tử xa lạ, liền lập tức vội vàng hoảng hốt rút kiếm ra, đối với những gì chàng nói, căn bản không để ý. Nhưng lúc này nàng nghe rất rõ ràng, trong lòng không khỏi chấn động, vừa giật mình, vừa phẫn nộ, một kiếm đâm tới, liền mắng:

“Lố bịch, ngươi dám nguyền rủa phụ mẫu ta!”

Đoàn Khắc Tà cười lạnh nói:

“Ngươi nhận giặc làm cha!”

Tiết Hồng Tuyến đâu có chịu tin lời chàng, dưới cơn tức giận, kiếm chiêu như cuồng phong bạo vũ. Đoàn Khắc Tà vội vàng ứng phó, không thể cùng nàng nói tỉ mỉ.

Chợt nghe có tiếng Tiết Tung quát lớn:

“Là ai? Dám to gan lớn mật lẻn vào Tiết độ phủ của ta?”

Nguyên lai Tiết Tung chờ lâu, không thấy nữ nhi đến, liền chạy qua xem. Hắn thấy Tiết Hồng Tuyến tay mang binh khí, chỉ thấy có chiêu công, không khỏi giật mình kinh hãi.

Tiết Hồng Tuyến gọi lớn:

“Cha, người mau lại đây! Đây là một gã điên, hắn tự nhận hắn là nhi tử của Đoàn Khuê Chương!”

Tiết Tung cả kinh, đây càng không phải chuyện nhỏ, hắn vốn cũng là một hảo kiếm thủ, nhưng mấy năm nay địa vị cao quý, công phu cũng trồi sụt không ít. Lúc này, nghe nói nhi tử của Đoàn Khuê Chương đến trong lòng tự nhiên hoảng hốt, hắn luống cuống rút bảo kiếm ra, nhưng nào dám chạy đến nghênh địch, chỉ vừa hô vừa gọi:

“Người đâu, mau đến đây!”

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Không cần gấp gáp, tới đây, tới đây!”.

Chàng chợt chuyển thân hướng phía Tiết Tung phóng tới, Tiết Hồng Tuyến cấp tốc bám theo, phóng liền ba kiếm, nhưng đều không trúng. Thân pháp của Đoàn Khắc Tà nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã bỏ Tiết Hồng Tuyến lại phía sau!

Tiết Tung chém ngang một kiếm, thân lui về phía sau, muốn vừa chiến vừa lui. Kỳ thật nếu hắn có dũng khí giao chiến, tối thiểu cũng có thể chống đỡ được tám, mười chiêu, rồi chờ nữ nhi đến. Nhưng hôm nay, hắn mới thấy giao chiến đã khiếp sợ, kiếm pháp lộ ra sơ hở lớn, muốn chạy nhưng làm sao chạy thoát khỏi Đoàn Khắc Tà. Hắn một kiếm vừa mới chém ra, đã bị Đoàn Khắc Tà tóm được khuỷu tay. Chàng dùng lực bóp mạnh, lạnh lùng nói:

“Tiết đại tướng quân, ngươi không phải muốn giết ta sao? Sao còn không động thủ?”

Tiết Tung bị chàng sử dụng thủ pháp phân thân thác cốt khiến nửa người tê cứng, hắn run giọng cầu xin:

“Là ta không đúng, Đoàn công tử, ngươi, ngươi tha mạng cho ta!”

Đoàn Khắc Tà vươn tay đoạt trường kiếm của hắn. Nhổ cho hắn một bãi nước miếng, chàng mắng:

“Ngươi là cái thứ vong ân bội nghĩa, không bằng chó lợn, giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta!”, tay chàng vung lên, “bốp bốp”, trái, phải tặng cho hắn vài bạt tai.

Tiết Hồng Tuyến chứng kiến phụ thân thụ nhục, bừng bừng giận dữ, đôi chân phát lực, lao tới tựa như mũi tên, hét lớn :

“Tiểu tặc, ta đấu với ngươi!”

Đoàn Khắc Tà đánh Tiết Tung mấy bạt tai, nộ khí tiêu dần, lại bị Tiết Hồng Tuyến gọi là tiểu tặc, tức thời cơn giận trỗi dậy, quay lại mắng:

“Tốt, ta mặc cho ngươi nhận giặc làm cha, ta là tiểu tặc, ngươi là tiểu thư, sau này ngươi đừng có lý tới ta, ta cũng không lý tới ngươi!”

Chàng quăng trường kiếm của Tiết Tung đi, thân hình bốc lên tựa như đại bàng giương cánh nhanh chóng vượt qua thành tường!

Nhìn thanh trường kiếm cắm trên phiến đá lớn, chuôi kiếm vẫn còn rung không ngớt, Tiết Hồng Tuyến kinh hãi vô cùng, vội vàng cuống quít chạy như bay lại, hỏi:

“Phụ thân, người thế nào?”

Chỉ nghe Tiết Tung kêu lên một tiếng lớn, phủ phục ngã trên mặt đất!

Tiết Hồng Tuyến cúi xuống nâng Tiết Tung dậy, thấy hai má của hắn sưng húp, hơi thở thô nặng như trâu, nhưng đã mất đi tri giác. Tiết Hồng Tuyến cố nhiên rất tức giận, nhưng cũng đã yên tâm. Nguyên lai, nàng không thông thạo y lý, nhưng nhìn thấy phụ thân mình tịnh không bị thụ thương, mặt tuy bị tát sưng đỏ, nhưng chỉ là phồng ngoài da, không có gì đáng ngại. Nguyên do hắn bình thường được người nịnh bợ quá nhiều, hôm nay đột nhiên bị một tiểu tặc bạt cho mấy bạt tai, chịu nhục không nổi, khẩu khí đọng lại yết hầu không đi xuống, nên mới bị ngất đi.

Người nhà Tiết gia nghe tiếng hô kéo tới, người hô bắt trộm, người xúm lại ân cần nâng Tiết Tung dậy, kẻ lại khóc lóc thảm thiết. Tiết Hồng Tuyến cả giận mắng:

“Tặc nhân sớm đã đi xa, các ngươi còn ầm ĩ cái gì, nhanh đi kêu đại phu lại đây!”

Sau đó, Tiết phu nhân cũng đến, bà nghe có tiếng khóc, sợ đến mặt không còn chút máu, lật đật cuống quýt chen vào, hoảng hốt kêu lên:

“Chuyện gì vậy? Trời ơi, lão gia bị sao vậy?”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Mẹ, người đừng gấp, cha chỉ bị ngất đi thôi, đã cho người đi gọi đại phu đến”.

Tiết phu nhân xem xét mũi hắn, phát giác vẫn chưa đoạn khí, lúc này mới tạm yên tâm, liền hỏi:

“Tại sao lại bị té ngất như vậy?”

Đám gia nhân mồm năm miệng mười nói:

“Vừa rồi có tặc nhân, bị tiểu thư cản lại, lão gia cùng tặc nhân giao chiến một trận, chỉ sợ rằng do dùng sức quá độ”.

Tiết phu nhân lại vừa sợ vừa giận, mắng:

“Các ngươi thật ăn hại, cường đạo tiến đến, các ngươi đều không hay, để kinh động đến tiểu thư và lão gia!”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Mẹ à, cái này cũng không thể trách bọn họ, tặc nhân này thật sự quá lợi hại!”

Tiết phu nhân nói:

“Loại tặc nhân nào mà lớn mật vậy, con còn nhớ được diện mạo hắn không, gọi một họa sư giỏi đến, vẽ một bộ chân dung truy nã!”

Tiết Hồng Tuyến nói:

“Tiểu tặc là nhi tử của Đoàn Khuê Chương, võ nghệ cao cường, lai khứ vô tung, vẽ hình truy nã cũng vô dụng!”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Tiết phu nhân tựa như người nhiễm lạnh, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, run giọng nói:

“Hắn, hắn quả nhiên đã tới, đúng là báo ứng, báo ứng!”

Tiết Hồng Tuyến vội vàng đỡ Tiết phu nhân, lòng không khỏi kinh hãi hỏi:

“Mẫu thân, người nói gì thế?”

Tiết phu nhân lấy lại bình tĩnh, mới biết vừa rồi kinh hoảng nên đã lỡ lời, thầm nghĩ: “Chuyện này không thể để cho đám gia nhân biết”.

Bà liền nói:

“Không có gì, là ta nhất thời hoảng sợ mà hồ đồ. Phụ thân con mấy năm nay tay nắm binh phù, giết cũng nhiều người, ta sợ có oan quỷ bám theo báo ứng. Mau mang phụ thân con trở về cứu chữa”.

Trong Tiết độ phủ có nuôi một y sanh (thầy thuốc) để phục vụ, vừa gọi là đến, y sanh chẩn mạch rồi nói:

“Đây là nhất thời hỏa khí công tâm, không cần lo lắng, nhưng phải để cho đại nhân tĩnh dưỡng”.

Sau đó lập tức bốc một phương thuốc an thần. Tiết phu nhân nghe đại phu nói giống như là Hồng Tuyến nói, càng thêm yên tâm, liền giải tán gia nhân, chỉ để lại một nha hoàn lanh lợi phục vụ Tiết Tung. Sau đó bà quay qua nói với Hồng Tuyến:

“Con vào nội phòng, ta có chuyện muốn nói với con”.