Editor: ࿐?̷?̷?̷?̷?̷?̷â?̷?̷à࿐
Sau khi Dận Nga và Dận Trinh hẹn nhau ngày mai cùng đi đến Càn Thanh Cung, Dận Tự nghĩ lại cảm thấy có chút không yên tâm, mở miệng tỏ vẻ muốn cùng đi với bọn họ.
Dận Nga tự nhiên rất vui khi có thêm người đi cùng, còn quay đầu lại hỏi Dận Đường: "Cửu ca muốn đi cùng không?"
"Không đi." Dận Đường không có việc gì thì cũng không thích xuất hiện trước mặt Khang Hi, miễn cho Hoàng A Mã nhớ tới việc hắn làm buôn bán rồi lại muốn răn dạy hắn. Ngoài ra hắn cảm thấy một đứa trẻ có cái gì đẹp mà xem, bởi vậy lập tức từ chối.
Quan hệ của mấy huynh đệ bọn họ rất tốt, nhưng nếu xét cho kỹ, thì Dận Nga vẫn thân thiết nhất với Dận Đường người chơi chung từ nhỏ với mình.
Nghe thấy Dận Đường từ chối, Dận Nga lại nói một câu: "Cửu ca lại không chuyện gì để làm."
"Ngày mai muốn đi ra ngoài xem việc làm ăn." Việc làm ăn không bắt buộc ngày mai phải đi xem, nhưng đối với Dận Đường mà nói, việc làm ăn thú vị hơn một đứa trẻ chưa biết đi.
Dận Nga nghe thấy lời này cũng không tiếp tục khuyên nữa, mà là quay đầu hẹn ước thời gian cụ thể với hai người còn lại.
Buổi sáng ngày kế, Càn Thanh cung.
Trên ngai vàng ở chính điện, Khang Hi đang phê duyệt tấu chương, nghe thấy mấy người Dận Tự lại đây, cũng không ngẩng đầu lên mà ra lệnh cho bọn họ tiến vào.
Mấy người Dận Nga ở bên ngoài tùy ý như thế nào, thì khi bước vào chính điện cũng đều lập tức nghiêm túc quy củ.
"Nhi thần tham kiến Hoàng A Mã."
Khang Hi bản thân là một người hiếu học, bởi vậy cũng rất coi trọng học vấn của mấy người con trai.
Sau khi hắn kêu đứng dậy rồi mới buông sổ con trong tay xuống và ngẩng đầu lên, ngay sau đó bắt đầu kiểm tra học vấn của họ.
Đối với câu hỏi mà Khang Hi đặt ra, Dận Tự trả lời rất tốt, Dận Trinh cũng có thể trả lời được, chỉ có Dận Nga bị mắng vài câu và kêu hắn không có việc gì thì đọc thêm nhiều sách.
Dận Nga thấy Hoàng A Mã mắng hắn xong rồi lại cầm sổ con lên xem, nên hắn rất cẩn thận duỗi tay chạm vào người Dận Tự.
Không chờ Dận Tự mở miệng, phát hiện Khang Hi phát hiện bọn họ còn chưa đi nên hỏi trước: "Các ngươi còn có chuyện gì?"
"Khởi bẩm Hoàng A Mã, nhóm nhi thần muốn đi nhìn xem Thừa An một cái." Dận Trinh nói.
Khang Hi một lần nữa ngẩng đầu lên, sau khi liếc mắt nhìn bọn họ một cái sau đó ra lệnh cho Lương Cửu Công dẫn bọn họ đi.
"Vài vị a ca xin đi theo nô tài."
Lương Cửu Công vừa dứt lời, đám người Dận Tự hành lễ cáo lui với Khang Hi sau đó đi theo Lương Cửu Công.
Vào mùa đông thường ngủ ngon hơn, Thừa An đang nằm trên giường nệm ở noãn các bên cạnh và mới thức dậy từ một giấc ngủ ngắn.
Mới vừa tỉnh dậy đứa nhỏ có chút mơ hồ, sau khi mở to hai mắt và bò dậy, cái đầu nhỏ vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đám người Dận Tự bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy rất thú vị.
Lần gặp mặt trước vẫn là ở lễ tắm ba ngày, Dận Nga nhìn đứa nhỏ bỗng nhiên cảm thấy Hoàng A Mã nuôi con rất tốt, bộ dáng nhỏ trắng trẻo mềm mại quả thật rất làm người thích.
Hắn nghĩ như vậy và cũng bước mấy bước qua, khi tiểu thái giám đang canh giữ ở bên giường còn chưa kịp phản ứng lại thì không ngờ là Dận Nga đã bế Thừa An lên.
"Thập đệ!" Đứa nhỏ không chịu được kinh sợ, thấy Dận Nga hành động lỗ mãng như vậy Dận Tự nhanh chóng nhắc nhở một tiếng.
Đột nhiên bị bế lên tới Thừa An quả thật hơi bị hoảng sợ, cơn buồn ngủ còn lại cũng biến mất trong nháy mắt. Tuy nhiên khi nhìn đến người đang ôm chính mình, thì Thừa An nhíu mày nhỏ lại sau đó đột nhiên nhớ lại người này hình như là —— ca ca!
Chỉ có thể nói trí nhớ của Thừa An xác thật rất tốt, Dận Nga chỉ ôm y một lúc ở trên lễ tắm ba ngày thì đã bị nhớ kỹ rồi.
"Ca ca!" Sau khi nhận ra Dận Nga, Thừa An lập tức vui vẻ kêu lên.
Lần đó Dận Nga ở trên lễ tắm ba ngày bởi vì không có kinh nghiệm nên khi bế Thừa An từ trong chậu nước lên và sau đó lập tức trở nên cứng đờ. Tuy rằng không có ai nói gì về hắn nhưng sau khi hồi phủ hắn nghĩ lại thì cảm thấy có chút mất mặt.
Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, thậm chí còn gọi con trai của mình qua để luyện tập ôm.
Hai đứa con trai của Dận Nga, đứa nhỏ nhất cũng đã bảy tuổi ngày thường cũng không thân thiết lắm với hắn, cho nên khi bị Dận Nga bế lên bị dọa đến mức hoảng sợ thiếu chút nữa là khóc lên rồi.
Con trai có khóc hay không khóc thì hắn cũng mặc kệ, dù sao nghĩ rằng mình có thể ôm được đứa nhỏ sau khi luyện tập, cảm thấy có kinh nghiệm nên hắn lập tức ôm lấy Thừa An.
Động tác ôm đứa nhỏ lúc này của Dận Nga xác thật rất vững, tuy nhiên khi nghe được giọng nói truyền ra từ trong lòng ngực, vẫn không có tiền đồ mà tiếp tục cứng đờ nữa.
Cũng không thể trách Dận Nga được, thật sự là hắn cũng không nghĩ tới Thừa An vẫn còn nhớ rõ chính mình, hơn nữa còn nhỏ như vậy mà biết gọi người rồi.
Đương nhiên còn có một bộ phận nguyên nhân là, đây vẫn là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu ngây thơ non nớt kêu hắn là "Ca ca", sau khi nghe thấy trái tim hắn mềm mại hơn vài phần.
"Bát ca, Thập Tứ, hai người có nghe được không? Thừa An kêu ta là ca ca!" Sau khi lấy lại tinh thần, Dận Nga lập tức quay đầu lại và khoe ra.
Dận Tự, Dận Trinh hơi kinh ngạc và cùng nhau bước tới vài bước và nhìn đệ đệ trog lòng ngực của Dận Nga.
Đứa nhỏ cười rất vui vẻ khi nhìn thấy thêm một ca ca khác, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tươi cười, trông vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
"Nhỏ như vậy mà biết gọi người rồi." Dận Tự nói xong, mỉm cười ôn hòa nhìn về phía người đệ đệ này, "Ta là Bát ca."
Vốn dĩ tất cả sự chú ý của Thừa An đều ở trên người Dận Nga, nghe thấy Dận Tự nói xong thì phát hiện lại có thêm một người ca ca, hai mắt đen lúng liếng sáng hơn vài phần: "Ca ca!"
"Ừ." Dận Tự lên tiếng, khi nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt và thân thiết của Thừa An, trong lòng sinh ra một chút cảm giác yêu thích.
Dận Trinh thấy vậy, không cam lòng lạc hậu cũng tự giới thiệu: "Còn có ta, ta là Thập Tứ ca của đệ."
Nghe thấy lại có thêm một cái ca ca, Thừa An "Oa" một tiếng sau đó kêu lên: "Ca ca!"
"Tên nhóc này cũng thông minh đó." Thấy hắn vừa nói xong thì gọi ca ca ngay, Dận Trinh duỗi tay muốn xoa bóp khuôn mặt trông rất mềm mại của Thừa An, lại bị Dận Nga ôm người tránh đi, cho nên hắn phải ngẩng đầu lên, "Thập ca, đây cũng không phải là đệ đệ của một mình ca!"
Dận Trinh thân thiết được mấy vị a ca đều là huynh trưởng của hắn, quan hệ của hắn với mấy người đệ đệ ở phía dưới đều rất bình thường. Đây vẫn là lầ đầu có một đệ đệ ngoan ngoãn kêu hắn như vậy, cảm giác rất mới lạ. "Muốn nói chuyện thì nói lời nói, đừng động tay." Dận Nga nghĩ đến cái người đệ đệ này thế nhưng vẫn luôn nhớ rõ và có cảm giác thân thiết với chính mình, cho nên muốn che chở đứa nhỏ này.
"Đệ là ca ca của Thừa An, sờ sờ một chút thì có chuyện gì." Dận Trinh nói xong càng muốn lại lần nữa duỗi tay ra.
Lúc này Dận Nga cũng chưa kịp né, Dận Trinh cũng không nhéo đến mặt, ngược lại bị Thừa An bắt lấy ngón tay.
Lập tức xuất hiện ba cái ca ca, lúc này Thừa An rất vui, một tay ôm cổ Dận Nga, một cái tay khác bắt lấy ngón tay đang duỗi lại đây Dận Trinh, tầm mắt thay phiên xoay chuyển ở trên người mấy cái ca ca, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ vô cùng xán lạn.
Trên ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại không thể tưởng tượng được, Dận Trinh nhìn cái tay kia còn không lớn bằng một nửa tay hắn, trong nháy mắt cũng không dám cử động.
"Thập ca, ca mau làm đứa nhỏ này buông tay của đệ ra." Niết mặt không thành công ngược lại còn nắm lấy nên hắn mở miệng nói.
Dận Nga quét mắt nhìn cái tay bị nắm lấy của Dận Trinh, rất có cảm giác không nói nên lời: "Sức lực của Thừa An lớn được bao nhiêu, đệ trực tiếp rút tay ra là được rồi."
"Đệ sợ sức lực của mình quá lớn rồi làm gãy tay của đứa nhỏ." Dận Trinh nói ra băn khoăn của mình.
Hắn vừa dứt lời, Dận Tự giơ hai tay ra với Thừa An: "Bát ca ôm một chút được không?"
Thừa An thích tất cả các ca ca của mình, nghe thấy lời của Dận Tự đương nhiên y sẽ không từ chối, lập tức buông Dận Nga và Dận Trinh ra, giơ hai tay về phía Dận Tự.
Nhìn thấy thân hình nhỏ bé không chút do dự nào giơ hai tay về phía mình, Dận Tự cẩn thận đem y ôm vào trong lòng ngực.
Dận Trinh nhẹ nhàng thở ra khi thấy điều này, Dận Nga lại có chút luyến tiếc, vì vậy nói: "Bát ca biết ôm trẻ con sao? Hay vẫn để đệ ôm đi."
Dận Tự tự nhiên là sẽ biết ôm, dưới gối của hắn cũng chỉ có một đứa con trai mong đợi rất lâu, bởi trong lén lút hắn cũng không có chú ý đến cái quy củ ôm tôn không ôm tử gì đó, động tác của hắn thoạt nhìn thuần thục hơn một ít so với Dận Nga. (ôm tôn không ôm tử: om cháu không ôm con)
Sau khi hắn ôm Thừa An thì không có tiếp tục đứng nữa, mà là ngồi xuống ở trên giường.
Thừa An ngồi dựa vào trong lòng ngực của hắn, nhìn a cái ca ca đang đứng trước mặt nên có chút kích động, vỗ vỗ tay nhỏ và kêu lên lần nữa: "Ca ca......"
"Ơi!" Sau khi Dận Nga nhiệt tình lên tiếng, rồi ngồi xuống bên cạnh Dận Tự.
Sau khi Dận Trinh ngồi xuống ở bên còn lại rồi nói: "Trả lời nhanh như vậy làm gì, lại không nhất định là gọi ca."
"Tại sao không phải kêu ta, Thừa An đang kêu ta có đúng không." Dận Nga sau khi nói một câu rồi nhìn Thừa An nói.
Thừa An đáp lại một tiếng: "Ca ca......"
Dận Trinh cũng thò lại gần sau đó nghe giọng điệu ngây thơ non nớt kêu "Ca ca" rồi mới lười mà so đo với Dận Nga, ngược lại cẩn thận chạm vào tay nhỏ của Thừa An, trong lòng cảm thấy tay rất nhỏ.
Sau khi Dận Tự liếc mắt nhìn thấy một món đồ chơi có ánh vàng rực rỡ ở trên giường, thì một tay vòng qua và ôm chắc bụng của Thừa An, một cái tay khác thì cầm lấy đồ vật đó.
Sau khi phát hiện là một cái cửu liên hoàn, hắn cười khen nói: "Thừa An còn nhỏ như vậy mà đã chơi cửu liên hoàn, thật sự rất thông minh."
Thừa An vẫn luôn ngẩng đầu nhỏ nhìn mấy cái ca ca, thường thường kêu một tiếng, lúc này nhìn thấy cửu liên hoàn y vươn tay cầm lấy rồi bỗng nhiên đưa cho Dận Nga: "Ca ca......"
"Đây là tặng cho ta?" Dận Nga lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, càng xem hắn càng thích, tuy nhiên hắn khẳng định là không thể lấy đồ vật của đệ đệ, bởi vậy nói, "Thập ca không cần, đệ giữ lấy chính mình chơi đi, ngày khác Thập ca lại mang cho đệ mấy món đồ chơi khác."
Thấy ca ca không cầm, Thừa An lại tiếp tục đưa tới trước mặt Dận Nga: "Ca ca ê a......"
Thấy Thừa An kiên trì đưa cho mình, lúc này Dận Nga mới nhận lấy, trên mặt mang theo vẻ đắc ý nhìn hai người huynh đệ khác nói: "Xem ra Thừa An vẫn là thân nhất với Thập ca là ta."
"Tại sao đệ lại cảm thấy Thừa An muốn cho ca giải cửu liên hoàn?" Phát hiện Thừa An đưa cửu liên hoàn cho Dận Nga xong thì vẫn luôn nhìn chằm chằm, cho nên Dận Trinh mở miệng nói.
Hắn nói xong nhìn bộ dáng đắc ý kia của Dận Nga rồi nói: "Thập ca cũng đừng làm cho Thừa An thất vọng."
Không thể nào?
Dận Nga nhìn về phía Thừa An, phát hiện đứa nhỏ giống y như lời Dận Trinh nói, lập tức cảm thấy có chút đau đầu.
Loại đồ chơi kiểu này cần dùng đầu óc, từ trước đến nay thứ này không phải là thứ hắn yêu thích, ngoài ra cũng không có kiên nhẫn.
Thừa An thấy Dận Nga nhìn qua, vừa lộ ra gương mặt tươi cười vừa "Y nha y nha" nói loại ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu.
Y đưa cửu liên hoàn đưa cho Dận Nga là muốn ca ca giải, từ sau khi Dận Chân đưa cho y cửu liên hoàn, tuy rằng y không học được cách giải nhưng lại rất thích xem người khác giải cửu liên hoàn, gần đây y rất thích đem cửu liên hoàn đưa vào trong tay của Khang Hi.
"Cửu liên hoàn không khó, thập đệ có thể thử xem." Dận Tự dứt lời thì lại nói đơn giản cách giải cửu liên hoàn.
Thấy Thừa An nghiêng đầu nhỏ nhìn mình, có thể nói trên mặt còn mang theo vài phần nghi hoặc giống như lạ thật tại sao ca ca còn không giải, cho nên Dận Nga chỉ có thể cố gắng giải thử một lần.
Vòng thứ nhất rất dễ giải, căn cứ cách của Dận Tự, Dận Nga cởi xuống rất nhanh.
"Ca ca!" Nhìn thấy hắn cởi xuống được một vòng, ông vua nhỏ cổ vũ Thừa An vừa kêu vừa vỗ tay bạch bạch.
Vốn dĩ không gì to tát lắm, nhìn thấy bộ dáng nhỏ hưng phấn này của Thừa An, Dận Nga lập tức vui vẻ: "Chờ Thập ca lại cho đệ xem!"
Thừa An đang xem ca ca giải cửu liên hoàn, Dận Tự và Dận Trinh lại đang nhìn Thừa An, trong lòng đều cảm thấy cái người đệ đệ này thật sự có chút thú vị.
Càn Thanh cung rốt cuộc không phải nơi bọn họ có thể ở lâu, mấy người bọn họ ở lại thêm một lúc rồi phải chuẩn bị rời đi.
Cửu liên hoàn càng giải thì mặt sau thì càng phí thời gian, bởi vậy trước khi rời đi Dận Nga cũng không có giải hết toàn bộ.
Tuy nhiên khi phát hiện bọn họ sắp rời đi, Thừa An lại không rảnh lo đến cửu liên hoàn, mà là không ngừng kêu lên: "Ca ca ca ca......"