Long Nhi Thánh Nữ

Chương 9




Lúc đó, những người khách từ các bàn khác lần lượt rời bàn, bước đến, vây quanh.

Người nào cũng tỏ vẻ bất bình, dường như cho rằng Doãn Chánh Thanh ăn nói rất quấy.

Nam nhân có hậu thuẫn rồi, trở nên mạnh dạn hơn, cao giọng tiếp :

- Ngươi bất quá là một gã tiêu sư nhỏ mọn, sao dám vu khống lương dân là cường đạo? Ngươi thuộc tiêu cục nào đó?

Niên Canh Nghiêu nhận thấy những kẻ bao quanh Doãn Chánh Thanh đều khả nghi cả, sợ Doãn Chánh Thanh sơ thất, vội bước tới, cất tiếng khuyên :

- Này các vị, có gì cứ bình tĩnh mà nói, đừng gây huyên náo lên. Tứ ca tại hạ cho rằng hai ông bà kia khả nghi, hẳn lời nói đó phải có chứng cứ đàng hoàng, các vị hãy nghe tứ ca tại hạ phân bày. Bởi, đâu có ai muốn vu khống ai cường đạo mà được đâu.

Doãn Chánh Thanh gật đầu :

- Đương nhiên phải có chứng cứ chứ! Bà ấy nhận chiếc khăn tay kia là vật của bà. Sự kiện đó là một chứng cứ.

Nữ nhân gắt :

- Nói bậy! Một chiếc khăn nhỏ mọn mà là chứng cứ cái gì?

Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :

- Chiếc khăn tự nó không là chứng cứ, nhưng vật đựng trong chiếc khăn là chứng cứ cụ thể. Nếu không vậy thì khi nào tại hạ chuốc lụy mua phiền làm chi!

Y cầm chiếc khăn lên.

Chiếc khăn bọc lại, bên trong có mấy hạt minh châu, Doãn Chánh Thanh nghiêng một góc khăn, minh châu lăn ra phơi mình rõ rệt trên mặt bàn.

Châu chiếu sáng, chứng tỏ thuộc loại rất quý.

Mọi người trố mắt nhìn.

Nữ nhân thoáng kinh hãi, song đã nhận khăn là việc của mình, thì tự nhiên châu ngọc trong khăn cũng phải là vật của mình luôn.

Trầm ngâm một chút, bà ta thốt :

- Mấy hạt châu đó, của ta, ta mang từ nhà theo mình đấy.

Doãn Chánh Thanh cười lạnh :

- Vừa rồi, bà nói là không cần lấy lại chiếc khăn kia mà! Chẳng lẽ bà cũng bỏ luôn mấy hạt châu quý giá, ai muốn lấy thì lấy?

Nữ nhân đáp sống sượng :

- Ta không biết trong khăn có châu, cứ tưởng là khăn không, nên chẳng quan tâm, mất hay không không quan hệ gì.

Nam nhân tiếp nói :

- Ta làm nghề mua bán châu ngọc, ta vừa mua được mấy hạt châu đó, bọc trong khăn, mang về nhà. Sợ người ngoài dòm ngó, nên vợ chồng ta phải mặc y phục bình thường như thế này, châu do vợ ta cất giấu trong khăn, ta không ngờ bà ấy đánh rơi. Do đó, ngươi sanh nghi!

Gã đổi giọng thành có lễ độ, tiếp :

- Thật tôi có lỗi với tiêu sư quá! Vì hiểu lầm, lại nóng nảy, nên ăn nói thô lỗ, xin tiêu sư thứ cho nhé!

Gã bảo vợ :

- Bà cất mấy hạt châu đi chứ!

Nữ nhân nhặt mấy hạt châu.

Doãn Chánh Thanh ngăn chận :

- Khoan đã bà! Mấy vật này quả thật là của bà chăng?

Nam nhân đáp thay vợ :

- Tự nhiên là của vợ chồng tôi đó, tiêu sư ạ! Tiêu sư nhặt dưới chiếc bàn của vợ chồng tôi, thì đúng là vật của chúng tôi đánh rơi, chứ còn của ai nữa? Tôi mua năm hạt châu với giá một ngàn lượng đó. Nhất định là tôi phải có cái gì để tạ ơn tiêu sư!

Doãn Chánh Thanh điềm nhiên :

- Các hạ thừa nhận là dễ nói chuyện rồi. Bọn tại hạ nhận hộ tống bốn mươi hạt châu, dọc đường bị người lấy mất mười hạt, hiện tại, tại hạ đang truy tìm cựu vật mất hạ lạc về đâu, ở trong tay ai!

Nam nhân phẫn nộ, văng tục trở lại như cũ :

- Câm ngay! Thế ngươi cho rằng chúng ta trộm của ngươi phải không?

Doãn Chánh Thanh buông gọn :

- Phải. Còn năm hạt nữa, ngươi giấu ở đâu?

Y cũng chẳng cần giữ giọng hòa nhã nữa, bởi đã đến lúc sanh sự thật rồi.

Nam nhân trung niên quát :

- Ngươi đừng có toan giựt mấy hạt châu của ta! Châu là vật tùy thân, ai giữ nó, nó là vật sở hữu của người đó, nó có mang dấu hiệu, lai lịch chi, mà ngươi toan nhìn nhận vu vơ? Làm sao ngươi biết đó là vật bị trộm, bị cướp? Làm sao ngươi biết đó là vật của ngươi? Ngươi bị trộm, thế ngươi có báo với quan trên chưa?

Doãn Chánh Thanh cười lạnh :

- Làm cái nghề bảo tiêu, mất vật lại đi trình quan thì hèn quá! Ta muốn tự ta tìm mà lấy lại thôi. Cho nên, ta âm thầm tra cứu, may mắn hôm nay lại gặp vật cũ. Ngươi lẻo mép cách nào cũng chẳng đoạt được châu báu của ta đâu mà hòng!

Nam nhân trầm gương mặt, hỏi :

- Ta không bằng, ngươi không chứng, dựa vào đâu mà ngươi dám quyết là vật của ngươi?

Doãn Chánh Thanh tiếp :

- Bằng cứ, là ta có bốn mươi hạt, mất mười còn ba mươi, một vị phú gia mua số châu đó, tặng bà vợ kết làm xâu chuỗi, nhân mừng sinh nhật của bà ta.

Y lấy trong mình ra một chiếc túi, đặt nhẹ trên bàn, túi kêu rổn rổn, rồi y mở túi, mấy mươi hạt châu hiện lộ, chiếu sáng ngời.

Y tiếp :

- Châu dùng làm chuỗi, lớn nhỏ bằng nhau, màu sắc đồng nhau, như vậy chưa đủ chứng minh là vật của ta sao?

Nam nhân thấy đã đến lúc hiện lộ chân tướng rồi, bèn rút trong mình ra một thanh chủy thủ cầm tay, đoạn cao giọng thốt :

- Này, gã họ Doãn! Chúng ta thể theo lời yêu cầu của chị em họ Lỗ, đi theo ngươi, báo thù cho Cao lão gia và sáu vị huynh trưởng của họ. Ta vốn có ý chờ ngươi đi đến đoạn đường phía trước kia, sẽ hạ thủ, nhưng ngươi phát hiện ra chúng ta tại đây, thì chúng ta phải thanh toán ngươi tại đây luôn.

Nữ nhân cũng lấy ra một thanh đao hình lỗ tai trâu, ánh đao chớp chớp, tiếp nói :

- Bây giờ thì ngươi không cần giả vờ nữa!

Mụ ta hét lên :

- Bọn ta đâu? Cứ đánh chết tiểu tử đi! Làm được cái việc này, bọn mình sẽ phát tài to!

Những người bao quanh đồng loạt rút vũ khí cầm tay, bao vây luôn Niên Canh Nghiêu chung với Doãn Chánh Thanh.

Một đại hán mang râu ngắn đen mặt, thốt :

- Trần đại tẩu! Nghe nói bọn này là Yên Kinh tam hiệp, bản lĩnh không vừa, chính Cao lão gia cũng táng mạng nơi tay họ đó. Liệu chúng ta có làm nổi cuộc sanh ý này chăng? Hay là, tài thì không phát, mà mạng cũng táng luôn!

Nữ nhân trung niên họ Trần cười lạnh, đáp :

- Thiết Kim Cương có sợ thì cứ tránh qua một bên, khi chia tiền thưởng, đừng hòng có một phần nhỏ nào nhé! Chớ trách sao bọn ta tham ăn, không bố thí cho chút đỉnh gì.

Thiết Kim Cương lạnh lùng :

- Chết hay sống, đâu phải là vấn đề, mà đại tẩu cho rằng tiểu đệ sợ? Bất quá, tiểu đệ muốn sao cho sự việc phải công bình. Tiểu đệ muốn nói, trước khi bắt tay vào việc, thì hai ông bà đã phỗng mất mười hạt minh châu rồi. Dĩ nhiên, khi nào ông bà lại chia cho bọn này số châu đó? Dĩ nhiên, như thế là bất công!

Trần đại tẩu hấp tấp phân trần :

- Ngươi đừng có tin tiểu tử nói vu vơ. Bọn ta chỉ mới gặp hắn tại đây thôi, làm gì có châu có ngọc trước mà cho rằng công bình hay không công bình?

Thiết Kim Cương cười nhẹ :

- Nhưng, trong tay của đại tẩu, ít nhất cũng có năm hạt châu! Điều đó chứng tỏ vợ chồng đại tẩu có phỗng tay trên một mớ rồi!

Nam nhân vội đáp :

- Hắn vu cho bọn ta đấy. Châu của hắn, khăn của hắn, bất quá, hắn phát hiện ra hành tung của bọn ta, nên bịa chuyện để có cớ sanh sự vậy thôi. Giả như vợ chồng ta phỗng tay trên, khi nào chỉ lấy có mấy hạt thôi? Tại sao bọn ta không lấy hết?

Một lão nhân thốt :

- Đúng vậy. Vợ chồng Phi Thiên Dạ Xoa, không hạ thủ thì thôi, chứ đã hạ thủ rồi, thì khi nào lại bỏ sót vật này vật nọ? Lão phu nghĩ như thế này, hai vị đã lấy được một mớ rồi, thì cứ ra sức mà lấy hết, bọn lão phu không mó tay vào đâu. Để cho hai ông bà nuốt trọn!

Phi Thiên Dạ Xoa Trần Đại Trung tiếp :

- Lão Quắc ơi! Chúng ta đồng được chị em họ Lỗ thỉnh cầu, báo thù cho họ, chứ nào phải hành nghề thực sự đâu, mà nói đến chuyện công bình, không công bình. Cứ hành sự, việc thành rồi, là họ Lỗ chiếu công lao chúng ta mà đền đáp xứng đáng, tùy họ liệu định thưởng (...), chứ có phải do chúng ta phân chia đâu? Còn cái số châu kia, thì thực sự chỉ có ba mươi lăm hạt, chúng ta trước hết chia đồng, phần thưởng công thì do chị em họ Lỗ liệu định.

Lão Quắc cau mày :

- Ba mươi lăm hạt, mười chín người, làm cách nào chia đồng đều được?

Trần Đại Trung đáp :

- Mười chín người, trừ hai vợ chồng tại hạ ra, còn lại mười bảy, mỗi người cứ lấy hai hạt, vợ chồng tại hạ chịu lỗ cho vậy, chỉ lấy một hạt thôi. Các vị bằng lòng chưa?

Lão Quắc chớp mắt :

- Hai vị chịu lỗ?

Trần Đại Trung gật đầu :

- Đành vậy. Bởi vợ chồng tại hạ đảm nhận việc này, coi như chủ xướng, phần chủ xướng thì phải chịu thiệt. Nếu trong hành lý của tiểu tử có cái chi đáng giá, các vị sẽ nhượng bù cho bọn tại hạ, bằng không thì thôi.

Họ thảo luận thỏa đáng rồi, tất cả cùng vũ lộng vũ khí xông lên.

Doãn Chánh Thanh đưa Mạnh Lệ Ty lên lầu, không tưởng là có biến, nên bỏ luôn thanh Cự Khuyết kiếm trong phòng.

Bây giờ gặp địch, với thanh trường kiếm thường, y không phát huy đúng mức sở học kỳ ảo, cũng may y và Niên Canh Nghiêu có thân pháp linh diệu, võ công cao thâm, trong mình lại có thứ áo giáp nhuyễn mềm hộ thể, nhờ vậy cả hai ngang nhiên nghinh chiến, tung hoành giữa đám địch nhân gồm mười chín người thuộc hạng khá.

Qua một lúc giao phong, cả hai nhận ra, trong đám địch nhân, chỉ có Trần Đại Trung và vợ của gã là nổi bật hơn hết, do đó, họ chuyên tâm hạ vợ chồng họ Trần trước, còn lại bao nhiêu không đáng hại lắm cho họ.

Họ phân công, Doãn Chánh Thanh đánh với chồng, Niên Canh Nghiêu đánh với vợ.

Nhưng, vợ chồng Trần Đại Trung cũng đáo để, biết đối phương muốn hạ chúng trước, nên luôn luôn đề phòng, thành ra bọn Doãn Chánh Thanh không làm sao thu thập được kết quả như ý muốn.

Tuy nhiên, phải nhìn nhận Doãn Chánh Thanh và Niên Canh Nghiêu là hai tay kiếm thượng thặng, bất quá, họ lúng túng trong (...), không muốn sát hại nhiều người, chỉ cần hạ vợ chồng tên chủ xướng là cầm như liễu kết cục diện, vì thế vợ chồng Trần Đại Trung cầm cự được một lúc lâu.

Cuối cùng, Trần đại tẩu bị Niên Canh Nghiêu hạ sát qua một nhát kiếm.

Trần Đại Trung thấy vợ bị giết, mắt bốc lửa, quát tháo ầm lên, đồng thời đưa tay vào mình vốc một nắm cát, sắp sửa tung lên.

Thiết Kim Cương hấp tấp kêu lớn :

- Không được đâu, Trần lão đại! Kim Cương Truy Hồn của lão đại có độc, quanh đây người của chúng ta quá đông, nếu ngươi vung bừa bãi, có hại cho bọn chúng ta nhiều hơn là cho địch.

Trần Đại Trung rít giọng qua hai hàm răng cắn chặt :

- Ta bất chấp, hắn giết vợ ta, ta quyết giết hắn báo thù! Ai trúng độc chết thì ráng chịu!

Gã đưa cao tay, chực vung ra.

Đồng bọn sợ trúng độc, đồng rạp mình sát mặt đất.

Niên Canh Nghiêu đương gần Trần Đại Trung, biết tránh né không kịp, chỉ còn cách chờ cho Kim Cương Truy Hồn Sa sắp đến nơi là lấy áo che đầu.

Trần Đại Trung biết, nếu tung nắm cát độc này ra, mà không hại được Niên Canh Nghiêu, thì nhất định là gã phải chết ở nơi tay đối phương là cái chắc. Do đó, gã hườm sẵn tay rồi, song chưa chịu quăng cát độc ra chờ một cơ hội thuận tiện hơn.

Thành thử, gã và Niên Canh Nghiêu gườm nhau, không ai động thủ.

Doãn Chánh Thanh gọi :

- Nhị đệ, cần phải thanh toán cục diện gấp. Hãy để đó cho ngu ca!