Tân Vũ vui mừng.
Chí cần huấn luyện cho người mới tiến bộ là đã có thường rồi.
Còn gì vui hơn nữa chứ?
Hai tiếng sau.
Chiếc xe tiến vào tòa nhà hành chính của tổng bộ trong quân khu tính.
Triệu Đào dẵn Tân Vũ đến trước phòng làm việc số 1.
Anh ta kêu lên: “Báo cáo” rồi đấy cửa tiến vào.
‘Thủ trưởng, Tân Vũ đến rồi!”
Tân Vũ theo vào thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi đang ngồi trước bàn làm
việc.
“Xin chào thủ trưởng!”, Tân Vũ chào dõng dạc. “Haha, tốt lắm!”
Long Vệ Quốc cười đứng lên: “Nào, đồng chí
Tân Vũ, ngồi xuống đã rồi nói”.
‘Vâng!”
Tân Vũ ngồi xuống bên chiếc bàn cạnh đó.
“Đồng chí Tân Vũ, tôi vô cùng tiếc nuối cho chuyện của cậu. Quân khu 13 chúng tôi đã tìm hiếu về cậu. Tổng bộ chúng tôi nhất trí cho rằng trước mắt cậu là người thích hợp nhất để đảm nhiệm chức vụ tống giáo quan của đội Long Nha”.
Long Vệ Quốc cũng biết tính cách của Tân Vũ nên không vòng vo mà nói thẳng.
Tân Vũ gật đầu: ‘Tôi có thế làm tống giáo quan nhưng tôi không dám đảm bảo có thế thực sự thành công”.
“Dù sao lúc trước tỏi từng huấn luyện lính nhưng chỉ là đội đột kích mà thôi. Còn Long Nha thì là cả một hệ thống quân đội lính đặc chủng, khác nhau hoàn toàn”.
Long Vệ Quốc nói: “Không có gì là tuyệt đối cả. Quân khu 13 chúng tôi cũng chỉ biết sơ sơ về bộ độỉ đặc chủng thôi. Chí cần cậu cố gắng hết sức là được, chúng tôi tin tưởng cậu!”
Tân Vũ nói: “Ngoài ra, tôi còn có vài yêu cầu”.
“Cậu cứ nói, chỉ cần làm được thì chúng tôi nhất định sẽ đồng ý”.
Long Vệ Quốc nói.
‘Thứ nhất, một khi tôi trở thành tống giáo quan thì quân khu không được xen vào việc tuyến chọn của tôi, phải phối hợp với phương thức tuyển chọn của tôi vô điều kiện”.
“Không vấn đề gì”, Long Vệ Quốc không thèm suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Mặc dù ông ta không phải bộ đội đặc chủng nhưng ông ta từng trông thấy quá trình tuyển chọn, huấn luyện lính đặc chủng. Mức độ thậm chí còn tàn khốc hơn cả so với bộ đội dã chiến.
Mà lúc này, quyền uy của giáo quan là vô cùng quan trọng.
Nếu bọn họ tự ý xen vào thì không những khiến tuyến thú nghi ngờ quyền lực cúa giáo quan mà còn làm ảnh hường đến các bước huấn luyện của Tân Vũ.
Mất nhiều hơn được!
Nếu đã chọn Tân Vũ làm tổng giáo quan huấn luyện thì nhất định phải tin tưởng anh vô điều kiện!
Tân Vũ tiếp tục nói: “Thứ 2, tôi cần vài giáo quan trợ giảng. Tôi có vài người bạn đã xuất ngũ, hai người ở tính ta, có người thì ở tỉnh khác nhung đều đang công tác tại đội cảnh sát hình sự hoặc công an”.
“Mặc dù bọn họ chưa từng làm giáo quan nhưng kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. Nếu không một mình tôi cũng không kham hết được việc, dù sao tỉnh chúng ta không có một bộ đội đặc chủng nào cả”.
Long Vệ Quốc nói: “Lát nữa cậu đưa danh sách cho tôi, tôi sẽ cố gắng điều người đến đây cho cậu”.
Tân Vũ gật đầu.
‘Thứ ba, lần tuyển chọn này tôi không dám đảm báo sẽ không có thương vong hay thương tật. Bới vì khi tuyển chọn, tôi sẽ sử dụng đạn súng cùng lựu đạn hàng thật giá thật”.
“Nhưng cách này sẽ không tránh được trường hợp ngoài ý muốn, vì thế tôi cần danh sách có 3 chỗ trống cho người bị thương vong và 5 cho thương tật”.
Nhiều như vậy?