Trước cửa đại đội bộ đội đặc chủng Sơn Báo, quản khu 8 ở Lam Tinh.
Từng hàng lính đặc chúng mắt rưng rưng nhìn về phía cửa.
Lúc này một người đàn ông mặc quân phục rằn ri nhưng trên vai không đeo huy chương thẳng lưng tiến tới, chậm rãi bước về phía chiếc xe Jeep quân đội số 1 ớ phía trước.
Kính lễ!
Mấy chục người lính đặc chủng đồng loạt giơ tay phải lên chào người đàn ông mặc trang phục rằn ri.
Người đàn ông hơi khựng lại, cũng giơ tay phải lên.
Nhưng mới giơ được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Khuôn mặt nở nụ cười bất đắc đĩ.
Anh vốn định giơ tay lên chào lại nhưng cuối cùng chỉ khua tay với các chiến hữu, sau đó mau chóng tiến vào xe Jeep.
Anh sợ rằng mình ớ lại lâu thêm một chút nữa
thì sẽ không cầm được nước mắt.
Anh không thể quay đầu được nữa rồi!
Anh tên Tân Vũ.
Đội trưởng đội đột kích Ran Hố Mang thuộc đại đội bộ đội đặc chủng Sơn Báo quân khu 8.
Ba tháng trước, trong một trận chiến vũ trang chống khủng bố, anh bị đạn bán trúng vùng ngực và eo nên cơ thế xảy ra vấn đề lớn.
Anh đã không thể theo kịp cường độ huấn luyện cao của bộ đội đặc chủng cũng như không thể tham gia các nhiệm vụ thực chiến nữa.
Chính xác là hiện tại, anh có kỹ năng chỉ huy chiến đấu của một lính đặc chủng nhưng không có năng lực thực chiến.
Thậm chí, với tình trạng hiện tại của cơ thể, anh còn không bằng một binh nhì bình thường.
Vì vậy, ngoại trừ giải ngũ, anh không còn lựa chọn nào khác!
Mặc dù đại đội trường đã đồng ý sắp xếp cho anh chức vụ hậu cần, đế anh ớ lại Sơn Báo.
Nhung anh vản từ chối.
Anh lựa chọn giải ngũ trong vinh quang.
Lính đặc chủng có sự kiêu ngạo của lính đặc chủng.
Bọn họ đã quen với việc chém giết trẽn chiến trường.
Quen với cuộc sống toàn máu và nước mắt.
Một khi đế bọn họ phụ trách công việc hậu cần, không tham gia vào những nhiệm vụ cấp bách nữa thì bọn họ sẽ cảm thấy mình như lũ vô dụng.
Ăn no chờ chết.
Lãng phí lương thực của quốc gia.
Điều này đối với họ là sự sỉ nhục.
Vì thế phần lớn lính đặc chủng, sau khi bị thương nặng hoặc tuổi đã cao, thân thể không thể theo kịp cuộc sống với cường độ áp lực cao trong quân đội nữa thì đều chọn giái ngũ, trở lại xã hội.
Bởi vì đây là cách duy nhất để bọn họ bảo vệ tự tôn của mình!
Chiếc xe Jeep đã chở Tân Vũ ra khỏi cửa doanh trại nhưng những chiến hữu ớ phía sau vẫn không
hạ tay xuống!
Trong một tòa hành chính chỗ xa.
Đại đội trưởng và đại đội phó đại đội Sơn Báo đều lộ vẻ không nỡ cùng tiếc nuối.
Anh là một người lính tốt!
Đại đội phó xúc động: “Cậu ấy mới 24 tuổi, tiềm năng vô hạn. Nếu không xảy ra sự cố lần này thì cậu ẩy sẽ mạnh hơn bây giờ rất nhiều, chác chán sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén nhất của đại đội Sơn Báo chúng ta!”
Đại đội trướng cũng khẽ thớ dài. Bộ đội đặc chủng bất cứ lúc nào cũng phái đối mặt với rủi ro, đây là số mệnh của bọn họ.
“Chuyện cậu ta chuyển chức vụ đã quyết định chưa?”
Đại đội phó nói: “Quyết định rồi, chức phó trướng ban ban Trinh sát ở quẻ cậu ấy”.
‘Tốt”.
Đại đội trưởng đại đội Sơn Báo gật đầu, nhìn chiếc xe Jeep đã hoàn toàn đi khuất tầm mắt rồi khẽ nói: “Tan Vũ, phải chăm sóc bản thân thật tốt”.
Trên xe lửa, Tân Vũ nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy sự cô đơn cùng không cam lòng.
Anh nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ.
Anh không phải người ở Lam Tinh.