Nghe Ngự Hàn nhắc đến hệ thống, Tạ Tư Hành không khỏi ngạc nhiên.
Hiểu biết của Tạ Tư Hành đối với cục xuyên sách đều do tự hắn tìm tòi, dù không đầy đủ nhưng cũng biết mỗi một người xuyên sách đều sẽ có một thứ như vậy.
Chỉ là hắn chưa bao giờ gặp được, cho nên không biết hình thức và ý nghĩa tồn tại của nó.
Ngự Hàn giải thích: “Nó dùng để cung cấp thông tin và định hướng nhiệm vụ, nhưng hệ thống của tôi… không nhắc tới cũng được!”
Hệ thống Long Ngạo Thiên của y cũng cơ trí anh minh y như, ngập tràn ánh hào quang của trí tuệ, đứng ở độ cao hệ thống cảm hóa không thể nào với tới, bảo nó trợ giúp mình lấy nhiệm vụ Long Ngạo Thiên thì thôi, chỉ có thể thi thoảng xem như đối tượng giải sầu.
Nhưng Ngự Hàn lờ mờ nhớ trước khi hệ thống bỏ trốn hình như đã nhắc đến ba chữ “cục xuyên sách”.
Chẳng lẽ cục xuyên sách có tin tức gì?
Ngự Hàn muốn gọi hệ thống ra hỏi lại cho cẩn thận, nhưng hệ thống sợ Tạ Tư Hành muốn chết, y không khỏi do dự.
Tạ Tư Hành quan sát mặt y, nhẹ giọng hỏi: “Có vấn đề gì à?”
“Đúng là có vấn đề.” Ngự Hàn nghiêm túc nói: “Hệ thống của tôi hơi sợ anh.”
Tạ Tư Hành nhíu mày: “Sợ tôi?”
Đúng là một kiểu nói mới mẻ.
Ngự Hàn: “Ừ, sợ anh.”
Dù sao cũng là bóng ma do thất bại mười chín lần để lại, hệ thống sợ Tạ Tư Hành là chuyện rất bình thường.
Không cần Ngự Hàn nói, Tạ Tư Hành đã hiểu lý do, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tôi nấp vào tủ quần áo, em thử gọi nó ra xem?”
“…” Ngự Hàn nói: “Anh nghiện nấp rồi đúng không?”
Lần trước ở trong văn phòng Ngự Hàn, Tạ Tư Hành cũng hỏi y có cần hắn nấp xuống gầm bàn không bằng giọng nghiêm túc đàng hoàng như thế, nghe như Ngự Hàn cố ý bắt nạt hắn.
Tạ Tư Hành cười: “Thế thì phải làm sao?”
Ngự Hàn ngồi dậy khỏi giường, nói: “Còn có thể sao được nữa, con dâu dù hư hỏng cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, cho nó ra chào hỏi người của anh đây là vinh hạnh của nó.”
“…”
Tạ Tư Hành khẽ ừ, ý cười trong mắt càng sâu.
Ngự Hàn gọi hệ thống ra: “Đừng trốn nữa, ra đây nói chuyện.”
Hệ thống: […]
Ngự Hàn nhướng mày: “Sợ đến thế à?”
Hệ thống u oán nói: [Vốn không sợ tới thế…]
Chỉ cần nó không muốn, Tạ Tư Hành sẽ không nghe thấy tiếng nó, nó còn chưa sợ đến mức ấy.
Nhưng từ sau khi thấy cảnh làm mờ, nội tâm đơn thuần của hệ thống đã bị đập nát, càng thêm sợ hãi Tạ Tư Hành, đồng thời kính nể Ngự Hàn hơn.
“Cục xuyên sách làm sao.” Ngự Hàn vòng tay quanh ngực, không rảnh nói tào lao với hệ thống.
Hệ thống: [Cục…]
Ngự Hàn: “Mở loa ngoài đi, Tạ Tư Hành biết hết rồi.”
Hệ thống: […]
Nó im lặng mất khoảng mười phút, sau khi tiêu hóa thông tin đáng sợ Ngự Hàn truyền lại thì câm nín.
Nó nên hiểu Ngự Hàn không thể ngoan ngoãn làm nhiệm vụ cảm hóa, sở dĩ y làm như vậy chỉ có một lý do, đó là y muốn làm thật!
Không đúng ư, đến cả sự tồn tại của nó cũng nói cho Tạ Tư Hành biết, còn gì mà Ngự Hàn không dám làm.
Hệ thống vừa nghĩ quả nhiên là phong cách làm việc của Ngự Hàn, vừa cảm thấy hai con người này đứng chung với nhau đúng là đáng sợ.
Có lẽ vì đi theo Ngự Hàn nên được nâng cao kiến thức, cũng có lẽ là quá trình ở chung với Ngự Hàn đã đồng hóa tâm trí nó, sau một hồi im lặng, hệ thống lựa chọn thản nhiên tiếp nhận.
Nó mở loa ngoài, xấu hổ chào Tạ Tư Hành: [Hi ~]
Tạ Tư Hành: “…”
Nếu không phải đã sớm biết có thứ như vậy tồn tại, khi không nghe thấy âm thanh này, người bình thường đã bị dọa chết ngất.
Ngự Hàn không cho hệ thống quá nhiều thời gian, chỉ nói: “Nói luôn đi.”
Nói đến chuyện chính, hệ thống nghiêm túc hơn nhiều: [Tổng bộ cục xuyên sách có tin báo!]
Ngự Hàn nghe vậy, sắc mặt đanh lại, quả nhiên y đoán đúng.
Từ lúc Ngự Hàn xuyên đến thế giới này, hệ thống vẫn luôn thử liên lạc với cục xuyên sách nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào, không biết rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng ngay khi Ngự Hàn và Tạ Tư Hành vừa tu thành chính quả, cục xuyên sách lại gửi tin đến, nói không trùng hợp, Ngự Hàn không tin.
Ngự Hàn nhìn Tạ Tư Hành, thản nhiên nói: “Nói thử xem.”
Hệ thống: [Trước đó không lâu cục xuyên sách đã bị một trường năng lượng bí ẩn quấy nhiễu, toàn bộ tổng bộ bị ảnh hưởng, hoán đổi linh hồn ký chủ và một nhân viên cảm hóa vốn phải đến thế giới này]
Nhân viên cảm hóa sắp xuyên vào đi đến thế giới mới, Ngự Hàn lại vì hoàn thành nhiệm vụ sắp rời khỏi thế giới cũ, hai linh hồn cùng lúc trùng một điểm nào đó, lại bị trường năng lượng quấy nhiễu, cho nên mới hoán đổi bọn họ cho nhau.
Ngự Hàn: “… Nếu nói như vậy, tôi đến thế giới này, còn nhân viên phái cảm hóa kia đến mảnh đất Phích Lịch?”
Y ngẫm nghĩ, lúc ấy mình đang một mình trốn khỏi sự truy sát của Ma tộc, nếu nhân viên phái cảm hóa mới đến xuyên nhầm sách như y, thế thì hậu quả khó mà lường được.
Quả nhiên hệ thống u oán nói: [Đúng vậy, nhân viên cảm hóa vừa xuyên tới đã bị một đám Ma tộc vây đánh, còn bị giam trong luyện ngục Vô Vọng chịu tra tấn cực lớn, đúng là thảm án có một không hai!]
Ngự Hàn: “…”
Nếu đem ra so sánh, tình trạng của mình lúc vừa tỉnh lại trong thế giới này khá hơn bên kia nhiều, hơn nữa còn là y đánh mấy vệ sĩ đuổi theo một trận.
Ngự Hàn: “Vậy cơ thể kim cang bất hoại của tôi đâu?”
Ở thế giới trước, y đã sắp đạt đến ngưỡng Thiên Đế, cơ thể đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, mấy mánh khóe của Ma tộc đáng lý ra phải vô hiệu với cơ thể y mới đúng.
Không ngờ hệ thống càng đau đớn hơn: [Cũng vì cơ thể kim cang bất hoại của ký chủ nên nhân viên phái cảm hóa kia bị tra tấn tới đâu vẫn không chết được, ngày qua ngày chịu đựng sự đối xử đầy bất công của Ma tộc, nếu không phải tổng bộ đã sửa bug, phát hiện hai người xuyên nhầm sách, có thể cậu ta sẽ vĩnh viễn mắc kẹt!]
Đây là một ngôi sao sáng có tiềm năng mới nổi của phái cảm hóa bọn nó, nghe nói từ sau khi ra khỏi thế giới Long Ngạo Thiên thì bị đả kích không nhỏ, mãi tới giờ vẫn chưa thoát khỏi ác mộng.
Ngự Hàn: “…”
Thật không ngờ cơ thể kim cang bất hoại của y lại mang đến đau đớn tột cùng cho người khác như vậy.
Tạ Tư Hành suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Vậy nên cục xuyên sách đã phát hiện ra vấn đề này, đồng thời có thể đưa Ngự Hàn ra khỏi thế giới?”
Ngự Hàn nghe vậy, đắc ý nhìn Tạ Tư Hành như đang nói “Sợ tôi đi tới vậy à”.
Hệ thống: [Nói thì nói thế, nhưng vì ký chủ xuyên nhầm sách do lỗi của cục xuyên sách, đồng thời tổng bộ phát hiện dù ký chủ làm nhiệm vụ Long Ngạo Thiên hay nhiệm vụ cảm hóa đều rất tốt, cho nên quyết định đền bù cho ký chủ]
“…” Chẳng trách lại chọn tới tận giờ mới xuất hiện, hóa ra là đã sớm có mục đích.
Có lẽ bên kia đã phát hiện ra bug từ lâu, lại vì biểu hiện xuất sắc của Ngự Hàn ở thế giới này, trong lúc bàn bạc đã quyết định để Ngự Hàn tiếp tục ở lại đây, thuận tay giải quyết thế giới khiến cả cục xuyên sách đau đầu không thôi.
Ngự Hàn hừ lạnh, không hề bị dao động: “Đền bù thế nào?”
Hệ thống: [Đồng ý một yêu cầu của anh]
Ngự Hàn: “Một? Lừa ai đấy?”
“Bình sinh không biết Ngự Hàn này, xưng anh hùng cũng uổng!” Y lạnh lùng nói: “Đọc tên Ngự Hàn lên, tôi yêu cầu trực tiếp chất vấn tổng bộ, bằng không bọn họ tự đi mà gánh hậu quả!”
Tạ Tư Hành: “…”
Hệ thống: […]
Dù là lúc nào, Long Ngạo Thiên đều phải chiến như vậy.
***
Hệ thống nhanh chóng biến mất tăm, có lẽ là đi gọi cục xuyên sách thật.
Ngự Hàn vươn vai nằm xuống, một cánh tay lập tức bọc tới, khóa chặt cơ thể y.
Tạ Tư Hành trầm giọng hỏi: “Em sẽ đi à?”
“Anh lo?” Ngự Hàn hừ cười: “Yên tâm, địa vị của tôi nằm đâu? Tôi lúc nào cũng đi ngang ở cục xuyên sách cả.”
Có lẽ là tưởng tượng tới hình ảnh kia, Tạ Tư Hành âm thầm mỉm cười.
Ngự Hàn: “Vả lại anh biết vì sao tôi có chấp niệm với thành tựu hoàn mỹ vậy không?”
Tạ Tư Hành: “Vì sao?”
Ngự Hàn: “Truyền thuyết nói gom đủ một trăm thành tựu hoàn mỹ có thể đưa ra một điều kiện với cục xuyên sách, tôi vốn định góp đủ thành tựu sẽ lên làm cục trưởng cục xuyên sách.”
Dù không biết cục xuyên sách đồng ý hay không, nhưng đã làm người thì phải thử, nói không chừng lại thành công.
Tạ Tư Hành cười cười, chẳng trách Ngự Hàn khí thế khiêu chiến cục xuyên sách như thế.
“Vậy chẳng phải em thiệt rồi ư?” Tạ Tư Hành nửa đùa nửa thật: “Vốn có thể làm cục trưởng, lại phải dùng ở một nơi khác.”
Ngự Hàn: “Thiệt? Một trăm thành tựu mà thôi, tôi có được một lần rồi sẽ có lần thứ hai!”
Tạ Tư Hành khẽ giật mình, buồn cười không thôi.
Suýt nữa thì quên đây mới là Ngự Hàn.
Sau khi cười xong, Tạ Tư Hành nhịn không được nói với Ngự Hàn: “Nhưng lỡ…”
Ngự Hàn ngắt lời hắn: “Không có lỡ.”
Y nói: “Mà dù lỡ, tôi cũng không sợ.”
Tạ Tư Hành cười nói: “Thật?”
“Tất nhiên.” Ngự Hàn cao giọng nói: “Long Ngạo Thiên vốn nghịch thiên mà đi!”
Thiên Đạo bất công, tự có y thu phục!
Tạ Tư Hành im lặng một lát, có lẽ bị khí phách của y chấn động, mãi một hồi sau mới nói: “Ừ, tôi cũng vậy.”
Dưới ánh mắt ngơ ngẩn của Ngự Hàn, hắn dịu giọng nói: “Thân là người của em, chẳng phải nên như vậy ư?”
Dù phía trước là hiểm nguy ra sao, hắn cũng sẽ không còn cô độc nữa.
Ngự Hàn ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Đúng vậy!”
Là người của y, hẳn phải nên như vậy.
Y tán thưởng: “Không ngờ anh có thể suy một ra ba.”
“Có giám đốc Ngự dạy bảo, đương nhiên một ngày tôi đi được cả ngàn dặm.” Tạ Tư Hành cười nói: “Dù em rời đi thật, tôi…”
Ngự Hàn nhíu mày: “Anh định làm sao?”
Tạ Tư Hành nghiêng người, cắn lên môi y: “Tôi cũng sẽ tìm cách giữ em lại.”
Cơ thể nóng rực phủ lên, Ngự Hàn bị hắn hôn đến khó thở, lại cực kỳ hưởng thụ.
Một lát sau, Tạ Tư Hành mới buông y ra.
Ngự Hàn thở hồng hộc: “Còn muốn nghe những ngày tháng thăng trầm của anh đây không.”
Tạ Tư Hành mỉm cười: “Nghe.”
Ngự Hàn ăn ít đồ, hồi phục chút sức lực, cứ vậy nằm trên giường kể chuyện cả ngày cho Tạ Tư Hành không sợ người khác làm phiền, tựa như muốn bù đắp tất cả những thời gian bị hai người bỏ lỡ.
Tạ Tư Hành nghe Ngự Hàn kể hết quá khứ huy hoàng của mình, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt.
Dù hắn không hiểu rõ Ngự Hàn, những nơi hắn không nhìn thấy vẫn tỏa sáng khiến hắn không nhịn được chìm vào đó, tưởng tượng ra từng dáng vẻ của Ngự Hàn.
Nhất định cũng tự tin, không hề sợ hãi, có năng lực lấy được lòng tin của người khác như bây giờ, khiến người khác phải dõi mắt nhìn theo.
Thế gian nhiều người như vậy, duy chỉ có Ngự Hàn mới là nơi để hướng tới.
Phía trong chăn, Tạ Tư Hành lặng lẽ nắm chặt tay Ngự Hàn, mười ngón đan xen với y.
Ngự Hàn đang nói tới hớn hở, vào lúc Tạ Tư Hành đột nhiên nắm tay, y mới cảm thấy trên tay cấn cấn.
“Cái quái gì vậy?” Ngự Hàn giơ tay lên nhìn lướt qua, phát hiện trên tay mình có thêm chiếc nhẫn từ bao giờ, vừa rồi va phải nhẫn trên tay Tạ Tư Hành nên mới có cảm giác cấn.
Tạ Tư Hành buồn cười: “Mới phát hiện?”
Ngự Hàn: “… Anh đeo vào từ bao giờ?”
Vừa rồi lúc ăn cơm nhìn Tạ Tư Hành, y không hề phát hiện trên tay có thêm một món đồ.
“Tối hôm qua, sau khi em ngủ.” Tạ Tư Hành cười nói: “Cố ý ra nước ngoài tìm nhà thiết kế trang sức tạo ra, thích không?”
Ngự Hàn im lặng một lát, bỗng tỉnh ngộ: “Chẳng trách hồi trước anh lại ra nước ngoài một chuyến!”
Lúc ấy y còn tưởng Tạ Tư Hành đi làm việc, sáng vừa đi tối đã về, ai mà ngờ lại ra nước ngoài để thiết kế một cặp nhẫn riêng.
Ngự Hàn híp mắt, phân tích qua con mắt chuyên nghiệp: “Được lắm, màu sắc tươi sáng, tay nghề tinh xảo, có lẽ giá trị không nhỏ… Sao anh biết kích cỡ của tôi?”
“Nhân lúc em ngủ lấy tay đo thử.”
“… Anh không bao giờ ngủ đàng hoàng cả.”
Mắng thì mắng thế, Ngự Hàn vẫn rất thích, ít nhất y chưa từng nghĩ sẽ đeo nhẫn cặp với Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn xuýt xoa xong, Tạ Tư Hành cười nói: “Không sao, nghi thức cầu hôn em chuẩn bị cho tôi cũng rất khác thường.”
Ít nhất người bình thường sẽ không nghĩ tới kiểu cầu hôn như vậy.
Tạ Tư Hành lại lặng lẽ nắm tay Ngự Hàn.
Ngự Hàn đắc ý nói: “Tất nhiên rồi, Ngự Hàn này đâu phải hạng phàm phu tục tử!”
Y đã muốn làm thì phải làm cho khác, khiến mọi người ngạc nhiên!
“Ừ, thế đến lúc đó chúng ta bổ sung thêm lễ kết hôn, chắc hẳn giám đốc Ngự sẽ có rất nhiều ý tưởng nhỉ?” Tạ Tư Hành cười, hôn khẽ lên vành tai y.
Ngự Hàn ngẩn ra: “Còn định bổ sung thêm nghi thức à?”
Tạ Tư Hành cụp mí nhìn y, híp mắt lại: “Tất nhiên rồi, em không muốn à?”
“Cũng không phải.” Ngự Hàn thầm nghĩ quả nhiên mình đoán không sai, Tạ Tư Hành rất cố chấp với nghi lễ trang trọng, chỉ với lễ cầu hôn vẫn không thể thỏa mãn được hắn.
Nếu đã vậy, chiều theo ý hắn cũng không có gì… Nhưng xét thấy Ngự Hàn vừa bị cướp mất vị trí nằm trên nên y cực kỳ bất mãn, không đồng ý ngay: “Chờ lúc nào tôi vui thì nói sau.”
Về phần khi nào y tâm trạng tốt thì phải để lúc khác.
***
Tất tần tật những gì liên quan tới mình, Ngự Hàn nói ba ngày ba đêm vẫn không hết.
Các thế giới lớn nhỏ y từng đến khoảng chừng chín mươi chín thế giới, thành tựu hoàn hảo có được tất nhiên cũng là chín mươi chín lần, là người giữ kỷ lục cao nhất cục xuyên sách, cũng là người đàn ông đứng trên đỉnh cao nhất.
Vì Tạ Tư Hành tò mò về cuộc đời của y, Ngự Hàn lại đang được khen tới thích thú, cho nên hào phóng ngỏ ý có thể chia sẻ từng điều một cho hắn.
Hai người chơi trên du thuyền mấy ngày, sau đó Ngự Hàn kể hết những chuyện mình đã trải qua, từ lúc y gia nhập cục xuyên sách tới thế giới đầu tiên, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, nói ròng rã mấy ngày chưa xong.
Ngự Hàn kể xong một thế giới còn đắc ý đá Tạ Tư Hành: “Có phải mạnh hơn anh nhiều không hả?”
Tạ Tư Hành cười: “Ừ.”
Ngự Hàn hừ một tiếng: “Về mặt kia… anh mạnh hơn tôi một chút xíu.”
Nếu không phải Tạ Tư Hành có ưu thế sân nhà, y sẽ không thua hắn.
“Chỉ một chút xíu thôi à?” Tạ Tư Hành cực kỳ bất mãn với câu này.
Ngự Hàn thoáng im lặng, gượng gạo nói: “Hai chút xíu.”