Ngự Hàn nhét bức Quan Công về, lại thò tay vào balo lục lọi.
Trong lúc đó Tạ Tư Hành cứ nhìn y chằm chằm, chỉ sợ y sẽ lấy ra món đồ kinh khủng nào đó.
Nhưng Ngự Hàn cất tranh Quan Công rồi lại lấy ra một đống tranh còn đông đủ hơn cả thần minh tụ họp, bày từng cái một trước mặt Tạ Tư Hành.
“… Đây là?” Tạ Tư Hành nhìn lướt qua đống tranh, chau mày bày tỏ nội tâm hoang mang của mình.
Ngự Hàn nhăn mặt: “Sao, khó hiểu lắm à?”
Y lấy tay đập đập lên tranh, nghe giọng như sắp đi choảng nhau: “Cầu hôn!”
Tạ Tư Hành: “…”
Nghe thấy hai chữ “Cầu hôn”, trong mắt Tạ Tư Hành lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng chìm vào một khoảng trầm lặng.
Hắn nhìn Ngự Hàn thật sâu, nuốt hết những lời định nói trở vào, chỉ nói một câu sâu xa: “Thì ra là thế.”
Tạ Tư Hành ngừng lại một lát rồi hỏi: “Sao em lại muốn làm vậy?”
“Không phải hôm đó anh muốn lắm rồi à.” Ngự Hàn hất cằm, lời ít ý nhiều: “Thấy người khác cầu hôn.”
Tạ Tư Hành nhíu mày: “Tôi… muốn?”
Hắn bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc ngày đó hắn đã thể hiện như thế nào mới có thể khiến Ngự Hàn hiểu nhầm mình đang ngưỡng mộ người khác.
Ngự Hàn cưng chiều nói: “Đừng chối nữa, anh không cần che giấu bản thân trước mặt tôi.”
Lúc ấy Tạ Tư Hành nhìn cảnh tượng kia tới xuất thần, Ngự Hàn liếc mắt là nhận ra ngay hắn cũng muốn kiểu cầu hôn trang trọng như vậy.
Ngự Hàn khéo hiểu lòng người, tất nhiên phải thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi của hắn.
Mà ngày đó lấy được chân kinh từ người đi trước, Ngự Hàn đã biết mình nên làm như thế nào.
Lúc nghe thấy câu “Dồn hết tâm huyết, có phong cách riêng, còn phải thật chân thành”, trong lòng Ngự Hàn lập tức lóe lên ý tưởng.
Y đã chuẩn bị thật lâu, sắp xếp nghi thức y cho là đặc biệt nhất cho Tạ Tư Hành, cũng là nghi thức trang trọng nhất, nghiêm túc nhất: Bái lạy trời đất, dâng kính thần minh.
Nhưng vấn đề là Ngự Hàn không biết lúc cầu hôn cần lạy vị thần nào, cho nên để an toàn, cứ mỗi một vị thần y lại mua một bức tranh, đến lúc đó lấy ra bái lạy.
Ngự Hàn còn giải thích lý do chuẩn bị tranh Quan Công: “Lúc chuẩn bị không để ý, tiện tay bỏ vào luôn, không có ý muốn chọc giận anh.”
Chẳng qua dù có liên quan tới thần minh hay không, chỉ cần được y cúi lạy thì đều phải chúc phúc cho y và Tạ Tư Hành.
Ngự Hàn tự tán thưởng suy nghĩ tuyệt diệu này của mình, chắc chắn nghi thức hoàn hảo không chút tì vết như y suy tính là nghi thức đầu tiên từ trước tới nay!
Tạ Tư Hành ừ khẽ: “Tôi biết rồi.”
Có thể để Ngự Hàn tự hạ mình giải thích cho hắn cũng là chuyện khó gặp.
Hắn thoáng dừng lại, nói: “Vì mang những thứ này mà em đeo balo đi cả ngày?”
Ban đầu còn không chịu cho hắn nhìn, làm hắn tưởng bên trong cất giấu báu vật gì.
Vậy mà toàn là mấy bức tranh và những món đồ vặt vãnh kỳ lạ.
Tạ Tư Hành không nén nổi cười, lại không biết nên hình dung tâm trạng phức tạp lúc này của mình như thế nào.
Không ngờ y với Ngự Hàn lại tâm linh tương thông tới thế.
Ngự Hàn hừ một tiếng: “Đã nói là bất ngờ rồi, để cho anh nhìn thì còn ý nghĩa gì.”
“Đừng lề mề nữa.” Ngự Hàn châm b3 que hương nhét vào tay Tạ Tư Hành: “Còn lề mề sẽ bỏ lỡ giờ lành.”
Y vất vả chọn ngày lành tháng tốt, còn đợi đến lúc chập tối cũng chỉ để làm chuyện lớn.
Trong tay Tạ Tư Hành đột nhiên có thêm ba nén nhang, hương khói mờ ảo trắng đục uốn lượn bay lên làm nhòa đi nét mặt hắn, không thấy rõ trên mặt hắn có phải có nụ cười dịu dàng hay không.
Hắn cụp mắt nhìn ba nén nhang dài mỏng trong tay.
Đời này Tạ Tư Hành chưa từng cầu thần bái Phật.
Hắn không phải loại người ký thác toàn bộ hi vọng vào thần Phật, những điều hư vô mờ mịt ấy không phải tín ngưỡng có thể cứu vớt hắn, cũng như một người rơi xuống nước lúc sắp chìm vào đáy biển không muốn nắm chặt sợi dây thừng.
Tạ Tư Hành không tin trên đời này có thần có thể cứu vớt người đau khổ, bằng không vì sao hắn lại hãm sâu vào vũng bùn luân hồi vô tận, không mảy may nhìn thấy tia nắng bình minh.
Tạ Tư Hành nhìn Ngự Hàn, y còn đang chờ hắn cùng hoàn thành nghi lễ trang nghiêm.
Ở đường chân trời giáp mặt thành phố, sau bả vai gầy của Ngự Hàn, ánh sáng rọi qua khe hở mây vươn tới, phản chiếu bức tranh đậm màu trên mặt sông, đến cả tim hắn cũng trở nên chậm chạp, muốn khiến thời gian mãi dừng lại ở giây phút này.
Tạ Tư Hành bỗng nhận ra, tia sáng phá tan bóng tối mà hắn muốn thật ra đã sớm ở bên cạnh hắn.
Từ ánh bình minh đến ráng chiều trải xuống đều như một ngọn lửa dập mãi không tắt, ngay cả khi ở trong đêm tối vô tận vẫn cháy phừng phực.
“Còn đứng đó làm gì?” Ngự Hàn nhíu mày hỏi: “Có phải anh không muốn làm lễ không?”
“Không phải.” Tạ Tư Hành hoàn hồn, nói: “Bắt đầu đi.”
Lúc này Ngự Hàn mới hài lòng: “Vậy anh đọc theo tôi, trên có Chư Thiên Thần Phật, Hoàng Thiên Hậu Thổ làm chứng, Ngự Hàn bằng lòng nên duyên bạc đầu với Tạ Tư Hành, sống chết có đôi, may rủi tương trợ, phúc họa bên nhau, giúp nhau lúc hoạn nạn. Kẻ nào phiền đến người của tôi tất sẽ chết!”
“…”
Tạ Tư Hành: “Ngự Hàn?”
Ngự Hàn: “Đứng đó làm gì, đọc đi!”
Tạ Tư Hành im lặng hồi lâu, lẳng lặng nhìn mặt Ngự Hàn.
Cuối cùng dưới sự cố chấp của y, hắn khó hiểu đọc hết lời thề đã bị Ngự Hàn xuyên tạc, còn uống cạn một chén rượu kê cay nồng.
Nhìn Ngự Hàn vui vẻ cắm nhang vào lư hương y mang tới, Tạ Tư Hành nghĩ, chỉ cần Ngự Hàn vui là được, không cần phải để ý tới sống chết của hắn.
“Được rồi.” Ngự Hàn nói: “Kết thúc buổi lễ!”
Y nói xong còn quay lại cười nói với Tạ Tư Hành: “Sao hả, bất ngờ chưa?”
Lúc này Tạ Tư Hành đã thoát khỏi bóng tối, cười nói: “Ừ, đâu chỉ là bất ngờ.”
Còn có thể xưng là chuyến đi mạo hiểm nhất cuộc đời, suốt kiếp không thể nào quên.
Thấy Tạ Tư Hành thích nghi lễ mình chuẩn bị, Ngự Hàn đắc ý cười một tiếng, kiêu ngạo nói: “Tôi từng xem thường quần hùng, từng vung kiếm đấu phá thương khung, lấy máu nhuộm giang sơn, nhưng lại không địch lại nụ cười khuynh thành của anh!”
Khóe miệng Tạ Tư Hành cứng đờ, chần chờ nói: “… Đây cũng là một trong số các nghi thức?”
Ngự Hàn: “Không phải, đây là lời chân thành của tôi.”
Tạ Tư Hành thở phào, suýt nữa còn tưởng mình cũng phải đọc như thế.
Nghi thức Ngự Hàn chuẩn bị đã kết thúc, mặt trời phía xa dần lặn xuống, du thuyền lên đèn không biết từ lúc nào, rọi sáng một khoảng trời nho nhỏ.
Ngự Hàn híp mắt nói: “Tối rồi.”
Tạ Tư Hành khẽ ừ, ngắm cảnh mặt trời lặn một lát cùng Ngự Hàn, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Em thích nơi này không?”
Ngự Hàn: “Anh đang nói du thuyền à? Dù là anh lừa tôi đến nhưng vẫn thích.”
Dù sao cũng do Tạ Tư Hành chăm chút thiết kế cho y, rất vừa ý Ngự Hàn.
Y lười biếng tựa vào lan can, gió sông thổi bay tóc trên trán, để lộ đôi mắt trong veo thấy đáy.
“Nếu có thể đi một vòng đến đại dương bao la thì tốt biết mấy.” Ngự Hàn nhìn ra xa: “Du thuyền do giám đốc Tạ bỏ một khoản tiền khổng lồ không nên chỉ đi vòng trên sông.”
Tạ Tư Hành ừ một tiếng: “Em muốn đi ngắm biển à?”
Ngự Hàn: “Ừ.”
Y ứng tiếng xong lại nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Tạ Tư Hành, thong thả nói: “Nếu anh không muốn thì…”
“Nếu em muốn, tôi sẽ đi với em.” Tạ Tư Hành ngắt lời y, quay đầu nhìn lại.
Ngự Hàn ngắm nghía hắn một lát, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Anh không sợ nữa à?”
Tạ Tư Hành cũng cười: “Hình như em hiểu nhầm tôi hơi nhiều.”