Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách

Chương 40




Chờ Quý Ôn Phong bị Ngự Hàn đe dọa hát xong một bài chúc mừng sinh nhật, Ngự Hàn mới chịu thả cho lão đi.

Trong quá trình đó Quý Ôn Phong phải chịu biết bao tra tấn, bao gồm cả con dao gọt trái cây được tung bay không giới hạn phạm vi trong tay Ngự Hàn, chỉ cần một điệu hoặc một từ sai sẽ phải lặp đi lặp lại vô số lần, còn có những câu chất vấn lão có biết hát không và giọng hối thúc mất kiên nhẫn.

Đến lúc Quý Ôn Phong hát được bài chúc mừng sinh nhật hoàn chỉnh theo yêu cầu của Ngự Hàn, lão đã mất đi ý chí chiến đấu ban đầu.

Quý Ôn Phong muốn lấy được tin tức hữu dụng từ chỗ Ngự Hàn, cuối cùng không những không đạt được mục đích mà còn bị Ngự Hàn tra tấn một trận.

Loại tra tấn này không phải trên thân thể mà trên tâm lý và ý chí.

Đòn này của Ngự Hàn gọi là tấn công tinh thần.

Quả là đáng sợ!

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, Quý Ôn Phong phải mất nửa đời sau để quên đi.

Ngự Hàn quay video gửi cho Tạ Tư Hành xong, nói với Quý Ôn Phong: “Được rồi, ông có thể đi.”

Quý Ôn Phong sớm đã muốn chạy, nếu không phải Ngự Hàn cứ nắm chặt tay lão không thả, sao lão có thể ở lại đây chịu tra tấn.

Nghe thấy Ngự Hàn chịu thả lão đi, lão vừa quay đầu đã lập tức bỏ chạy.

“Chờ đã.” Ngự Hàn đột nhiên lên tiếng.

Bóng lưng chạy trốn của Quý Ôn Phong cứng đờ.

Ngự Hàn mỉm cười, đi lại gần lão, thả con dao gọt trái cây vào tay: “Chú à, ông bỏ quên đồ này.”

Quý Ôn Phong: “…”

Ngự Hàn mỉm cười: “Lần sau nhớ cất cho kỹ nha.”

Quý Ôn Phong như gặp phải ma: “Vâng… vâng.”

Trả con dao gọt trái cây cho Quý Ôn Phong, Ngự Hàn nhìn theo bóng lưng hốt hoảng chạy trốn biến mất cuối con ngõ, khẽ cười khẩy.

Từ đầu y đã để mắt tới Quý Ôn Phong, chỉ là không biết rốt cuộc lão muốn làm gì nên mới án binh bất động.

Ngự Hàn đã đoán được Quý Ôn Phong sẽ sốt ruột, hôm nay mới chỉ thăm dò, lão đã vội vã đuổi theo.

Ngự Hàn nghĩ một lát, cảm thấy mình ra một đòn đã có thể đánh bay ba Quý Ôn Phong, cho nên nói với hệ thống: “Đây là phần tử nguy hiểm mà cậu nói?”

Trong giọng ngập tràn nghi ngờ.

Hệ thống: […]

Nguy hiểm mà nó nói là cực kỳ nguy hiểm đối với người khác, nhưng lại chẳng có lực sát thương nào đối với Long Ngạo Thiên bạo lực level max như Ngự Hàn!

Hệ thống cẩn thận dò hỏi: [Ký chủ, quà sinh nhật của Tạ Tư Hành chỉ thế thôi à?]

Hát chúc mừng sinh nhật đâu? Bắt Quý Ôn Phong hát, còn Ngự Hàn thì làm gì?

Ngự Hàn chau mày: “Còn muốn sao nữa? Hay để tôi dắt Quý Ôn Phong đi gặp Tạ Tư Hành?”

Hệ thống: [!! Á đừng, vậy là được rồi, món quà của ký chủ rất sáng tạo!]

Lúc này Ngự Hàn mới nở nụ cười thỏa mãn.

Đúng vậy, xã hội pháp trị, y không muốn làm ra chuyện bạo lực.

***

Tạ Tư Hành xem đi xem lại đoạn video này rất nhiều lần.

Không phải vì để xem trò mèo của Quý Ôn Phong mà là vì nghe giọng của Ngự Hàn.

Toàn bộ video Ngự Hàn đều không ra mặt, chỉ chất vấn chỉ đạo Quý Ôn Phong.

Có thể thấy Quý Ôn Phong gần như bị ngôn ngữ sắc bén làm cho tinh thần sụp đổ.

Ở cuối video, trước khi Ngự Hàn bấm dừng video còn mất kiên nhẫn nói: “Thôi thôi, tới đây thôi, nghe ông hát sắp điếc cả tai rồi.”

Nói xong còn tiện thể bổ sung: “Tạ Tư Hành, chúc anh đại thọ hai mươi tám vui vẻ.”

Có lẽ Ngự Hàn chỉ thuận miệng nói câu này, giọng điệu cũng cực kỳ tùy ý, để lộ vẻ hoàn thành nhiệm vụ qua loa cho có.

Nhưng vì để nghe câu nói kia, Tạ Tư Hành đã kéo thanh phát rất nhiều lần.

Tạ Tư Hành không còn nhớ sinh nhật của mình vào ngày nào, hắn cũng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, lần cuối sinh nhật hắn là lần lúc còn bé ở đời thứ nhất.

Từ đó về sau, hắn không còn chúc mừng cái ngày vô nghĩa này nữa.

Dù sao cũng chỉ là một cuộc đời sống vì người khác, không cần phải chúc mừng.

Tạ Tư Hành xem nhiều lần mới tắt video, tiếp tục xử lý công việc.

Nhưng hắn lại không thể tập trung, trong đầu đều là giọng ra lệnh cho Quý Ôn Phong của Ngự Hàn, có thể nói như ma quỷ.

Sau lần thứ ba cố gắng làm việc thất bại, hắn dứt khoát dừng công việc chồng chất trong tay, nhanh chân đi ra khỏi văn phòng.

Ngồi lên xe, tài xế ghế trước hỏi: “Cậu Tạ, đi đến Phong Đình gần đây nghỉ ngơi à?”

Phong Đình là tài sản gần công ty Tạ Tư Hành, thường ngày nếu bận việc hắn sẽ nghỉ ở đó.

“Không.” Tạ Tư Hành hơi dừng lại, nói: “Về biệt thự.”

Tài xế ứng tiếng, tập trung lái xe.

Trên xe, Tạ Tư Hành lại mở đoạn video kia.

Hắn không hề đeo tai nghe, trong xe lập tức có hai giọng nam vang lên, kéo dài mãi không dứt.

Lái xe nghe một lát, cuối cùng không nhịn được nói: “Cậu Tạ, hôm nay là sinh nhật cậu à?”

Tạ Tư Hành giãn mày, ừ một tiếng.

Lái xe thử thăm dò: “Hình như tôi nghe thấy tiếng phu nhân?”

Ngự Hàn đã từng ngồi xe ông ta nhiều lần, ông ta chắc chắn mình không nghe nhầm.

Thấy Tạ Tư Hành không phản bác, tài xế cười ha ha: “Không ngờ phu nhân có lòng như vậy, còn quay cả video.”

Tạ Tư Hành nhếch mép: “Ông cũng thấy ông ta hát được à?”

Tài xế đã qua tuổi bốn mươi nhất thời tự hỏi xem rốt cuộc là mình có vấn đề hay Tạ Tư Hành có vấn đề.

Cuối cùng ông ta cảm thấy chắc là cậu Tạ đang kiểm tra độ trung thành của mình, do dự một hồi mới nói: “Chắc là, cũng không tệ lắm?”

Tạ Tư Hành mỉm cười, không nói gì nữa.

Tài xế âm thầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ quả nhiên cận thần gần vua không phải là một công việc dễ dàng.

Xe đi vào trang viên, Tạ Tư Hành mở cửa đi xuống, cất bước tiến vào.

Dù hắn chưa từng có thói quen ăn sinh nhật, nhưng vào ngày này kiểu gì chú Vương quản gia cũng sẽ dặn bảo mẫu trong nhà chuẩn bị đồ ăn cực kỳ đa dạng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tạ Tư Hành nghĩ cuối cùng Ngự Hàn cũng biết đường làm nhiệm vụ cảm hóa một lần, chắc chắn đêm nay sẽ chờ ở nhà ăn tối với hắn, vậy y có thể thuận thế…

Nhưng chờ hắn đi vào trong sảnh lại không thấy bóng Ngự Hàn đâu.

Tạ Tư Hành khẽ chau mày hỏi chú Vương: “Em ấy đâu?”

Chú Vương ngập ngừng: “Phu nhân không về.”

“Có nói đi đâu không?”

“Phu nhân nói có buổi xã giao nên không về ăn cơm.”

Tạ Tư Hành chau mày.

Dù tình hình nằm ngoài suy đoán của hắn nhưng cũng không bất ngờ.

Hành vi vừa đấm vừa xoa như Ngự Hàn rất phù hợp với tính cách của y.

Tạ Tư Hành đen mặt ngồi xuống bàn cơm: “Mang đồ ăn lên đi.”

Nếu Ngự Hàn không ở nhà, vậy hắn ăn một mình cũng được.

Chú Vương sửng sốt: “Cái kia… Vì cậu chủ không hay về nhà, phu nhân dặn sau này nếu cậu ấy không về ăn cơm thì không cần chuẩn bị thức ăn cho cậu, đỡ phí.”

Tạ Tư Hành: “…”

Bây giờ đến cả tư cách về nhà ăn cơm cũng dần mất luôn.

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, chú Vương phía sau ngạc nhiên hỏi: “Cậu chủ đi đâu vậy?”

“Tìm chỗ ăn cơm.”

Tạ Tư Hành bỏ lại câu này rồi rời đi.

***

Đêm nay Ngự Hàn tụ tập ở chỗ Phương Kỷ Minh.

Phương Kỷ Minh có lòng muốn Ngự Hàn gia nhập nhóm bọn họ, mời Ngự Hàn rất nhiều lần, dù Ngự Hàn không có hứng với mấy cậu ấm con ông cháu cha này, thế nhưng thịnh tình không thể chối, cuối cùng y vẫn đồng ý.

Lần tụ họp này là một câu lạc bộ đua xe, Ngự Hàn chưa từng đua xe, Phương Kỷ Minh có lòng thu xếp địa điểm tụ hội ở đây, nói là muốn cho Ngự Hàn cảm nhận cảm giác adrenalin tăng vọt.

Lúc ấy hắn đã thề thốt: “Kiểu vận động cực hạn này rất hợp với cậu, chắc chắn cậu sẽ thích!”

Phương Kỷ Minh ba hoa chích chòe khiến Ngự Hàn khá chờ mong.

Vận động cực hạn? Cực hạn tới mức nào, cực hạn bằng ngự kiếm phi hành không?

Ngự Hàn ôm theo mong chờ đi vào bãi đua xe.

Phương Kỷ Minh vừa thấy y đã vẫy tay, cười nói: “Tôi chờ cậu lâu quá, giám đốc Ngự.”

Chờ đến lúc Ngự Hàn đến gần, Phương Kỷ Minh kéo tay y, bắt đầu giới thiệu bạn bè mình dẫn tới.

“Thì ra anh là Ngự Hàn.” Một nam sinh mặt trẻ con tò mò nhìn y.

Bọn họ đều đã nghe nói về chuyện Lâm Vũ Thành, lúc đầu cũng rất bất ngờ, nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn chính là nhân vật chính còn lại trong vụ này.

Trừ bài báo chấn động kia ra còn có sự tán thưởng Phương Kỷ Minh dành cho Ngự Hàn khiến bọn họ cực kỳ tò mò.

Đây là lần đầu Ngự Hàn đến, cần có người dạy y các mục cần chú ý lúc đua xe, nam sinh mặt trẻ con xung phong nhận việc: “Để tôi để tôi!”

Cậu ta nói với Ngự Hàn: “Tôi tên Kiều Lam, giám đốc Ngự muốn gọi tôi sao cũng được.”

Kiều Lam là kiểu người nhiệt tình, cậu ta kéo Ngự Hàn qua một bên, giới thiệu các loại xe đua cho y, những điều cần chú ý khi bắt đầu thi đấu và các vạch phân chia đường đua.

Cậu ta nói xong lại nói thêm: “Đây là lần đầu giám đốc Ngự tiếp xúc với xe đua, hôm nay tạm thời chạy thử đường đua thẳng đi đã, đừng đi lên góc cua.”

Đường đua cong rất nguy hiểm với người mới, Kiều Lam cũng chỉ nghĩ cho sự an toàn của Ngự Hàn.

Ngự Hàn từ chối nêu ý kiến, Kiều Lam dẫn y đi chọn xe đua để tập.

Nguồn vốn đầu tư cho câu lạc bộ này rất lớn, xe trưng bày cũng nhiều, bọn họ vừa vào, Ngự Hàn đã chọn được một chiếc xe đua đỏ thẫm.

Đường cong xe rất nuột, thân xe dùng sơn đỏ phun thành hình ngọn lửa, khi nằm trên nền đen càng thêm mạnh mẽ, nổi bật hơn hẳn những chiếc xe đua bình thường khác khiến Ngự Hàn chọn trúng nó ngay.

Kiều Lam nhìn thoáng qua, khen: “Quả thật chiếc xe này không tệ, trọng lượng xe khá nhẹ, nhưng tầm mắt không thoáng cho lắm, không hợp với người mới, độ khó sẽ hơi cao.”

Ngự Hàn mỉm cười: “Lấy nó đi.”

Trong mắt y không có cái gọi là độ khó cao.

Dù cho khó khăn, y cũng có thể chinh phục một cách nhẹ nhàng.

Kiều Lam gật đầu, không nói thêm gì nữa, dù sao cũng phải để Ngự Hàn tự mình cảm nhận mới hiểu đua xe khó tới mức nào.

Cậu ta bảo nhân viên lái chiếc xe đến đường đua thẳng.

Kiểu xe này vì đảm bảo độ nhẹ nên cũng chỉ thiết kế vừa đủ cho một người, chính là vị trí lái.

Kiều Lam nhìn Ngự Hàn lên xe, đứng cạnh nói cho y phanh thế nào, lực phanh xe và những vấn đề cần chú ý lúc đạp phanh theo tốc độ xe.

Ngự Hàn đã đội mũ bảo hiểm xong, không thấy rõ vẻ mặt, y ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu.

“Tôi bắt đầu được chưa?”

“Được rồi, chẳng qua anh nên lái chậm thôi.” Kiều Lam nói xong lại bổ sung: “Nhưng điều này sẽ hơi khó đối với tân thủ mới đua xe, nhưng mà không sao, chúng ta cứ từ từ…”

Cậu ta định nói từ từ luyện tập, nhưng còn chưa nói xong, Ngự Hàn đã đạp chân ga, bay ra ngoài như mũi tên rời khung, nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh.

Kiều Lam: “?”

Chờ đã, nguy hiểm quá!!

Kiều Lam chơi xe lâu năm, lần đầu ngồi lên xe đua tay chân đều run, không dám chạm lung tung, làm gì vừa ngồi đã bay như Ngự Hàn.

Phương Kỷ Minh và những người khác chạy một vòng quay về, phát hiện không thấy Ngự Hàn đâu bèn hỏi thăm Kiều Lam đang đứng ngẩn bên đường đua.

Kiều Lam đau khổ: “Đừng nhắc nữa, anh ta bay rồi.”

Phương Kỷ Minh: “?? Hả?”

Bọn họ còn chưa hỏi rõ, Ngự Hàn đã quay về.

Đường đua thẳng không dài như đường đua cong, Ngự Hàn chạy vài phút đã kết thúc, còn thuận thế quay đầu lái về, dừng bên cạnh bọn họ.

“Giám đốc Ngự ngầu quá, lái lần đầu đã được như vậy!”

Phương Kỷ Minh biết chắc chắn Ngự Hàn sẽ thích môn thể thao này, nhưng không ngờ Ngự Hàn học nhanh như vậy, thiên phú cỡ ấy có thể tàn sát rất nhiều tay đua xe chuyên nghiệp.

Phương Kỷ Minh càng thấy Ngự Hàn như báu vật, hưng phấn hỏi: “Sao rồi, thấy adrenalin tăng lên chưa?”

“Cũng tạm.” Ngự Hàn tháo mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt bình thản như không: “Kém hơn ngự kiếm phi hành.”

Phương Kỷ Minh sững sờ mấy giây mới hỏi: “… Có phải là ngự kiếm phi hành tôi nghĩ không?”

Đây không phải cảnh chỉ có trong phim truyền hình thôi sao? Còn có thể so được với đua xe?

Ngự Hàn mỉm cười, không giải thích nhiều.

Trước đây y học ngự kiếm cũng chỉ mất vài phút, từ đó về sau lướt qua biển mây, đỉnh núi cao đều mặc sức bay lượn, chẳng qua chỉ là đua xe, thậm chí còn không hề khiến y dao động.

Ngự Hàn nhớ lại cảm giác lúc vừa bắt đầu đua xe, dù không k1ch thích bằng ngự kiếm nhưng cũng có thể thay tạm.

Xã hội bây giờ không thể mong chờ quá nhiều, cái này đã không tệ rồi.

Vừa rồi Ngự Hàn đã nắm chắc kỹ xảo đua xe trên đường đua thẳng, y xuống xe, thuận miệng nói: “Qua đường đua cong đi.”

Y muốn tìm k1ch thích hơn nữa.

Kiều Lam cũng bị thiên phú của Ngự Hàn chấn kinh, mãi không nói thành lời.

Ngự Hàn nói muốn vào đường đua cong, dù Kiều Lam thấy không được lắm nhưng vẫn cảm thấy nếu là Ngự Hàn thì sẽ ổn.

Ngự Hàn có năng lực khiến người ta tin phục.

“Lên đường đua cong? Giám đốc Ngự đừng mạnh miệng.”

Người nói là một thanh niên nhuộm tóc đỏ, gã tỏ vẻ khinh thường, hiển nhiên rất ngứa mắt hành vi tự cao tự đại đòi lên đường đua cong của Ngự Hàn.

“Tưởng chạy được một chuyến trên đường đua thẳng là có thiên phú thật à? Độ khó giữa đường đua thẳng và đường đua cao không phải chỉ chênh nhau một bậc, anh cứ luyện thêm đi, lỡ đến lúc lên đường đua cong lật xe lại trách đường đua nhà tôi không phẳng.”

“Phó Xán Nham, cậu đừng nói chướng tai như thế.” Phương Kỷ Minh cau mày: “Không nói chuyện tử tế được à?”

Phó Xán Nham cười lạnh: “Tôi nói chuyện chướng tai? Cậu Phương, anh cần gì nịnh bợ người ta thế, không phải là vì mối quan hệ giữa Ngự Hàn và Tạ Tư Hành làm anh phải phí công lấy lòng anh ta đấy chứ?”

Gã nghiêng người nhìn Ngự Hàn, trong mắt ngập tràn khinh bỉ: “Cậy mình là người nhà Tạ Tư Hành để nghe người ta ton hót, Phó Xán Nham này nhìn không nổi. Giám đốc Ngự thấy tôi nói đúng không?”

Phương Kỷ Minh tức đỏ cả mặt, trên trán nổi gân xanh, nếu không phải đám Kiều Lam kịp thời giữ chặt, hắn đã xông lên tẩn Phó Xán Nham một trận.

Quản lý trường đua vừa theo Tạ Tư Hành tới đã nghe thấy câu mỉa mai không hề nể mặt của Phó Xán Nham dành cho Ngự Hàn.

Quản lý Nghiêm đổ mồ hôi lạnh: “Cậu Tạ cần tôi ngăn lại không?”

Sở dĩ nguồn vốn câu lạc bộ bọn họ lớn như vậy là vì sau lưng có tập đoàn họ Tạ đầu tư, vừa rồi khi bọn họ biết nhà đầu tư lớn nhất đến, quản lý Nghiêm chưa kịp uống trà đã vội vã chạy ra đón tiếp.

Không ngờ đến nơi lại gặp phải tình cảnh lúng túng như thế, quản lý Nghiêm không biết nói thế nào với Tạ Tư Hành, chỉ mong màn kịch này nhanh chóng kết thúc.

Tạ Tư Hành cũng nghe rõ lời vừa rồi của Phó Xán Nham, chỉ hơi nhíu mày, nói: “Không cần.”

Quản lý Nghiêm: “Nhưng…”

“Không sao.”

Ánh mắt Tạ Tư Hành lướt qua đám người, rơi vào thanh niên dáng người thẳng tắp đứng phía cuối.

Ngự Hàn luôn là tiêu điểm cái nhìn, dù đứng trong bầu không khí giương cung bạt kiếm vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn không hề chau mày.

Tạ Tư Hành biết nếu hắn xuất hiện bây giờ sẽ chỉ chứng thực lời đồn Ngự Hàn đang dựa vào hắn.

So với điều này, Tạ Tư Hành càng muốn biết Ngự Hàn sẽ chứng tỏ bản thân như thế nào.

Phía bên kia, Phương Kỷ Minh vẫn đang mắng vốn: “Đệt mẹ! Phó Xán Nham, đồ mắt chó coi thường người khác, tao công nhận quả thật trước kia Phương Kỷ Minh này không ra gì, nhưng bây giờ tao thật lòng xem Ngự Hàn là bạn, mày sỉ nhục bạn tao là đang sỉ nhục tao, về sau ra ngoài đừng nhận quen tao nữa!”

Phó Xán Nham nhún vai: “Ok.”

Phương Kỷ Minh bị thái độ thờ ơ của gã chọc tức hộc máu, hắn giận dữ đang định nói gì đó, lại được một bàn tay khẽ d3 xu0ng.

Bàn tay kia đặt trên vai hắn không dùng nhiều sức, lại khiến Phương Kỷ Minh bình tĩnh một cách thần kỳ.

Giọng Ngự Hàn từ phía sau vọng đến, cực kỳ ung dung: “Ngại quá, tôi thấy cậu nói sai rồi.”

Âm thanh của y trong trẻo lạnh lùng, từng chữ lại cực kỳ chắc chắn: “Ngự Hàn này từng dốc sức trấn áp ngàn quân, nếu cậu không phục, vậy chiến một trận là được!”