Long Lâu Yêu Quật

Chương 28




Tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Lâm Nam đã tóm chặt lấy vai tôi, gầm gừ trong miệng: “Hai người mau chạy đi! Bên dưới có thứ gì đó đang kéo chân tôi xuống!” Cáo con ngay lập tức giơ tay ra giữ chặt lấy Lâm Nam, tôi cũng đứng dậy cùng với cô ấy ra sức kéo Lâm Nam ra ngoài, những hạt mưa tuyết bên ngoài quất mạnh vào nửa thân người trên của tôi, cái lạnh thấu xương thật là khó chịu.

Trong khi chúng tôi đang giằng co với lực kéo Lâm Nam thì bên ngoài gió mưa cũng ngớt dần, tôi và Cáo con cố hết sức tóm chặt lấy Lâm Nam, chỉ thấy bàn chân Lâm Nam bị dính chặt vào một cỗ quan tài nhỏ bằng đồng xanh, một nửa thân người đã được kéo ra bên ngoài cái hố, nắp quan tài chợt hơi hé mở, từ bên trong bay ra một luồng khí đen, ngay cả gió tuyết cũng không thổi bay đi được, thật là đáng sợ. Bên trong chắc chắn có một thứ gì ghê gớm lắm đang ẩn náu!

Luồng khí đen ngưng tụ bên trên cỗ quan tài nhỏ bằng đồng xanh, trong gió tuyết mà không hề lay động. Chúng tôi muốn gỡ bỏ nó khỏi chân của Lâm Nam nhưng dù đã cố hết sức mà vẫn không thành công, ngược lại còn lôi nó hoàn toàn ra khỏi miệng hố, cho đến tận lúc Cáo con lấy ra chiếc xẻng đào đất núi, “binh” một tiêng chém vỡ một đường trên nắp quan tài thì Lâm Nam mới có thể thoát ra khỏi cỗ quan tài nhỏ hơi hé mở đó.

Những đợt cuồng phong đã yếu dần, làn mưa lạnh buốt cũng chỉ còn tí tách rơi, những bông tuyết cuộn tròn trên mặt đất giờ chất đống thành một cái bờ hình tròn xung quanh cỗ quan tài nhỏ bằng đồng xanh, bông tuyết cũng bắt đầu bay chầm chậm không mục đích giữa không trung. Chúng tôi chăm chú dán mắt vào luồng khí đen đang ngưng tụ bên trên khe nứt của cỗ quan tài nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để chạy bất kì lúc nào.

Một lúc sau, từ trong quan tài có nhiều luồng khí đen bay ra, chúng bay lượn vòng quanh tôi giống như những sinh vật sống, lúc thử bay đến tìm hiểu bên dưới ngực tôi, có lẽ do gặp phải tấm gương đồng liền vội vàng rút lui như bị sét đánh, men theo sơn cốc bay lên đỉnh núi trốn tránh. Những sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn

của chúng tôi lúc này mới thấy hơi chùng xuống một chút, tất cả dựa vào nhau thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi chưa kịp thở được bao lâu thì lại phát hiện thấy trên nền đất tuyết, những cái xác chết khô vốn ngồi trong hố giờ đã cao lên khỏi mặt đất, lặng yên không gây ra bất kì tiếng động nào, trên những khuôn mặt đánh phấn trắng dầy cộp, có cái thì bị cạo sạch lông mày, đổ đẩy đồng nóng chảy vào đó, có cái thì bị cắt mũi, thay vào đó là mũi bằng đồng, có cái thì bị đổ đồng nóng chảy đầy ngập miệng, những thân thể như của người lùn đều ngồi trên nền đất, hai tay buông thõng, lòng bàn tay ngửa lên đặt trên nền đất tuyết. Đám xác chết này dày đặc như sao trên trời, không biết cả ngọn núi tuyết này rốt cuộc có tổng cộng bao nhiêu xác chết khô như vậy nữa!

Lại đến rồi! Chúng tôi còn chưa kịp nghỉ ngơi, đành phải lo tìm cách đối phó. Lâm Nam có chút lo lắng bèn hỏi tôi: “Sương Nhi, trên ngực cô có thứ gì vậy? Có phải là chiếc gương đồng đó hay không? Là cái mà Cáo con đã đưa cho cô ấy? Tôi thấy luồng khí đen trong cỗ quan tài nhỏ bằng đồng xanh này có yêu khí rất lợi hại, chắc không thể nào dễ dàng bị đuổi đi như vậy đâu.”

Nhìn vào vô số những xác chết người lùn mặt phấn trên núi tuyết vẫn đang ngồi yên lặng trên mặt đất không hề động đậy, tôi bèn thò tay vào trong người lấy ra chiếc gương đồng vốn vẫn cất ở trong ngực, nhìn ngắm một hồi rồi nói với Lâm Nam: “Vẫn là bốn câu đố đó: ‘Vũ hậu không lâm xứ, thu đinh gia thụ bàng, vũ linh trấn yêu tà, vạn thế xa mã tàng’, tôi chỉ nhớ được có từng ấy, đầu óc cứ loạn hết cả lên!”

Tôi cầm chiếc gương đồng đưa cho anh, vắt óc suy nghĩ, rồi chợt ngẩng đầu lên hỏi Lâm Nam: “Hai người có biết Tần Thủy Hoàng chết ở đâu không? Tôi còn nhớ khi đó ông ta chết trên đường đi tuần du, chính là trong hành cung do Triệu Vũ Linh Vương xây dựng! Gọi là gò gì hay là đài gì ấy nhỉ? Hai câu ‘Vũ linh trấn yêu tà, vạn thế xa mã tàng’ đó liệu có phải là để chỉ nơi Tần Thủy Hoàng đã chết không? Liệu có quan hệ gì với Triệu Vũ Linh Vương không?”

Lâm Nam cầm chiếc gương đồng lật đi lật lại, nhìn ngắm một hồi rồi nói: “Đây là đồ cuối thời Tần đầu thời Hán, quyết không thể sai được. Tại sao lại có người đời sau thêm vào những hàng chữ này chứ? Vũ hậu không lâm xứ… Thu đình gia thụ bàng…” Đột nhiên Lâm Nam quay đầu lại lo lắng hỏi Cáo con: “Em mau nhớ lại bản sao của những bức tranh chữ mà anh đã sưu tầm được, trong số đó có một người thời nhà Nguyên tên là Nghê Toán, ông ta đã vẽ những bức tranh nào? Sao tự nhiên anh lại cảm thấy hai câu thơ này rất là quen?”

Cáo con nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu: “Nghê Toán để lại rất nhiều tranh, em… em không thể nhớ nổi có những tên gọi là gì nữa. Anh nói ra một cái tên thì may ra em còn có thể nhớ được đại khái nội dung của bức tranh là gì.” Nghe Lâm Nam nhắc đến nhà danh họa Nghê Toán của thời Nguyên, tôi cũng chợt nhớ ra quả đúng là Nghê Toán đã từng vẽ hai bức tranh có tên gọi là “Vũ hậu không lâm đổ” và “Thu đình gia thụ bàng”. Tôi hào hứng thuật lại phát hiện này cho hai người bọn họ, phân tích rằng: “Xem ra câu đố chính là dùng để chỉ rõ xem vạn thế xa mã của Tần Thủy Hoàng được chôn giấu ở chỗ nào. Hai câu trước chỉ rõ địa điểm, hai câu sau thì là hàm ý!”

Lâm Nam cũng đã hiểu ra vấn đề: “Câu ‘vũ linh trân yêu tà’ này nhất định là muốn nói về lúc Tần Thủy Hoàng xảy ra chuyện. Chắc hẳn trên đường đi tuần du ông ta đã vội vàng có được ảnh châu, lúc đó câu chuyện về ba viên thánh châu ở Trung Hoa vẫn chưa bị thất truyền. Tần Thủy Hoàng trong lúc vội vàng đã không kịp chuẩn bị để gọi tị trần châu đến giúp mình trường sinh bất tử, đến hành cung của Triệu Vũ Linh Vương thì gặp phải một thứ ma quỷ nào đó, chết bất đắc kỳ tử. Đúng rồi, cũng chưa chắc là đã chết, thế nhưng vạn thế xa mã đã làm xong chỉ có thể miễn cưỡng tạm thời đem giấu đi, đợi sau khi khỏe lại rồi mới lại mang ra tung hoành thiên hạ! Ha ha, thì ra ý nghĩa là như thế ”

Tôi lại cảm thấy không hề đơn giản như vậy, thứ nhất là việc Tần Thủy Hoàng ở hành cung của Triệu Vũ Linh Vương rốt cuộc đã gặp phải loại ma quỷ gì? Một vấn đề nữa là nội dung của hai bức tranh sơn thủy này rốt cuộc có gì đặc biệt? Trong đêm trăng rằm hôm nay cơ bản đã xác định được địa điểm lăng mộ của Tẩn Thủy Hoàng không phải là trong lăng nhà Tần ở Li Sơn mà lại ở núi Phượng Hoàng này, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng, cho đến tận lúc này vẫn chưa thoát khỏi cảnh khó khăn! Giờ lại xuất hiện thêm một con ma quỷ chẳng biết tên gọi là gì, vậy thì chúng tôi quả thật không thể nào hiểu nổi! Lại còn người đời sau nào đã khắc chữ lên chiêc gương đồng này nữa, rốt cuộc là có dụng ý gì?

Những điểm nghi ngờ này có quá nhiều nút thắt, trong chốc lát ba người chúng tôi không thể nào hiểu được. Trí nhớ của Cáo con vốn không tồi, ngồi trên nền tuyết lạnh vẽ lại cho hai chúng tôi nội dung bố cục cơ bản của hai bức tranh “Vũ hậu không lâm đồ” và “Thu đình gia thụ bàng”: “Bức ‘Vũ hậu không lâm đồ’ này giờ đã xác định được không phải do Nghê Toán đích thân vẽ, chỉ có câu thơ đề bên trên là bút tích của ông ấy. Còn bức “Thu đình gia thụ bàng” thì càng nhiều nghi vấn hơn, không cách nào xác định được xem có phải là tác phẩm của Nghê Toán hay không. Thế nào? Em vốn không có hoa tay, còn hai người liệu có nhìn ra được điểm nào không?”

Nét vẽ của Cáo con không thật rõ lắm nhưng đại khái bố cục của bức tranh vẫn có thể nhìn ra được. Bố cục của hai bức tranh này hoàn toàn khác nhau, bức “Vũ hậu không lâm đồ” là điển hình cho bố cục một sông hai bờ, phía xa là núi, ở gần là bờ, trong rừng cây có một túp lều nằm bên dòng suối sau cơn mưa. Còn bức ‘Thu đình gia thụ bàng” thì

chủ yếu lại vẽ cận cảnh, đằng xa là một ngọn núi đá thấp, ở giữa là mặt nước rộng mênh mông, còn ở gần là một mái đình cô độc trên bờ cát, cả bức tranh mang đậm một vẻ hoang vu.

Chúng tôi nhìn đến toét cả mắt ra mà vẫn chưa tìm thấy điểm nào bất thường, chỉ là tác phẩm vẽ cảnh sơn thủy của một văn nhân bình thường. Lâm Nam nhìn một lúc rồi ngẩng đầu lên so sánh với ngọn núi tuyết, dường như muốn so sánh nội dung trong bức tranh với cảnh núi non trước mắt mà đã quên mất là chúng tôi chỉ đang ở trong thế giới ảo, vẫn chưa thoát được ra ngoài, đâu đâu cũng thấy những xác chết người lùn mặt phấn ngồi lặng lẽ.

Mãi một lúc lâu sau Lâm Nam mới nói với vẻ kích động: “Cô đừng cười, ngọn núi tuyết trong thế giới ảo này rất giống với bên trong bức tranh, người khắc chữ lên chiếc gương đồng chắc chắn có liên quan với thế giới ảo này, do không có cách nào miêu tả hết được tất cả những điều mình biết về thế giới ảo nên đành dùng bức tranh sơn thủy để chú thích. Nếu không phải bản thân chúng ta đang ở trong thế giới này, cho dù có đoán ra được thì cũng chẳng thể nào phá giải nổi câu đố trong tranh này!”

“Chắc hẳn Tần Thủy Hoàng trước khi xây mộ, do lo sợ bị người khác đào trộm nên mới sớm quyết định xây một ngôi mộ giả ở Li Sơn, sau khi thống nhất sáu nước xong, trên đường đi tuần du đã nghỉ lại ở hành cung của Vũ Linh Vương, đột nhiên có được ảnh châu, trong lúc đang thử tận hưởng hiệu quả trường sinh bất lão thì xảy ra vấn đề, bị trúng tà độc biến thành một người sống mà như đã chết, đành phải ngăn cấm mọi người không cho phát tang, trên thực tế sau khi về đến Hàm Dương chắc hẳn ngay lập tức cho sửa sang lăng mộ của mình ở núi Phượng Hoàng, đem ảnh châu và cơ thể sống dở chết dở của mình giấu kín trong quần thể điêu khắc giống như tiên cảnh này, chuyên tâm đợi đến ngày sau sống lại! Lúc đó chắc hẳn có một người biết rõ sự tình đã thoát khỏi đại nạn, ở trong thế giới ảo đó đã nhìn ra được câu chuyện của vạn thế xa mã tàng, sau khi trở về thế giới thực thì bị giày vò hết mức, bởi vậy tuy đã truyền từ đời này sang đời khác nhưng vẫn chưa giải được bí ẩn lăng mộ thật sự của Tần vương, cho đến thời Nguyên vì sợ bị thất truyền nên mới đành phải vẽ thành tranh rổi mạo nhận là tác phẩm của Nghê Toán, những dòng chữ trên chiếc gương đồng này chính là do con cháu của người nắm rõ sự tình đó khắc nên!”

Lâm Nam phân tích rất có lý, Cáo con cũng vui mừng nói: “Nếu đã có người đã từng từ trong thế giới ảo này thoát khỏi đại nạn thì xem ra chúng ta cũng có thể thoát thân an toàn rồi, tiện thể còn có thể mang theo bảo bối của lão yêu quái nhà Tần nữa. Món quà này của em quả thật không hề đơn giản, thật không ngờ mặt sau của nó lại chứa đựng bí mật to lớn đến như vậy! À đúng rồi, bộ thủ của hai chữ Nghê Toán chính là chữ nhân vương. Ha ha, một ám hiệu rõ ràng như vậy lại do em nhìn ra trước tiên!”

Sự hoài nghi trong lòng tôi đã giảm đi quá nửa, tâm trạng cũng đã tốt hơn rất nhiều, nhìn dáng vẻ đắc ý của Cáo con mà tôi thấy rất buồn cười: “Đừng có vui mừng quá sớm, ảnh châu rốt cuộc đã bay đi đâu chẳng ai trong chúng ta có thể biết được, nhưng ảnh châu đã bầu bạn với lão yêu quái nhà Tần này mấy nghìn năm rồi, khó có thể đảm bảo rằng nó đã không bay đi cứu sống lão già đó, lúc ấy thì còn chưa biết là ai sờ vào bảo bối của ai đâu! Ha ha, xem ra chắc hẳn là Cáo con em rồi, ba lô chứa đầy đồ thế kia, đảm bảo lão già Tần Thủy Hoàng sẽ chọn đúng em cho mà xem!”

Lâm Nam nhìn lên đinh núi tuyết phủ, buồn bực lẩm bẩm một mình: “Khí đen trong quan tài nhỏ bằng đồng xanh? Vô số những xác người lùn chết khô? Ảnh châu bay đi đâu rồi? Quan quách của Tần vương rốt cuộc liệu có ở trong thế giới ảo hay không? Chúng ta phải thoát ra ngoài bằng cách nào? Thế giới ảo này rốt cuộc là thật hay chi là ảo tưởng? Sao mà chúng ta còn nhiều vấn đề cần giải quyết thế này nữa không biết!”

Tôi nghe thấy điều nghi ngờ cuối cùng của Lâm Nam là thế giới ảo này liệu có phải là thật hay không, đột nhiên nhớ lại trước đây mình từng đọc trong một cuốn tiểu thuyết có một tình tiết tương tự như vậy, bèn vừa cố gắng hết sức nhớ lại cách mà nhân vật chính trong câu chuyện đó đã dùng để thoát khỏi thế giới ảo, vừa nhìn theo ánh mắt của Lâm Nam hướng về phía ngọn núi tuyết, miệng nói rằng: “Đúng vậy, nếu đây không phải là thế giới ảo thì cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa! Có vẻ như trong tiểu thuyết đã từng có một tiền lệ tương tự như vậy, cuối cùng mới phát hiện ra thế giới ảo chỉ là giả, chỉ nhằm mục đích khiến cho người ta phải phát điên. Nhưng chúng ta ở đây không phải là tiểu thuyết mà thực tế là tự bản thân chúng ta nhất quyết mò xuống đây để tìm bảo bôi! Có chút không tương đồng! Sao mà núi tuyết lại nghiêng đi thế này, nhìn xuống dưới chân chúng ta đứng có nghiêng đâu! Mau, hai người mau nhìn ngọn núi tuyết kia xem, có phải nó đã bị nghiêng đi rồi không?”

Lâm Nam vẫn chưa trả lời thì Cáo con đã nhanh nhảu nói chen vào: “Em biết vì sao núi tuyết lại nghiêng đi rồi, ha ha, là do thiết đầu công của bản cô nương đây. Hai người quên rồi sao, trước lúc chúng ta bị hôn mê, không phải em đã cộc đầu một cái vào đỉnh núi tuyết hay sao? Sau đó chúng ta mới phát hiện ra thế giới ảo này đây chứ!”

Đúng thế, tôi cũng nhớ ra rồi, khi đó chúng tôi đều tưởng rằng Cáo con bị va đầu vào một bức tường rỗng cơ mà? Thật không ngờ trong thế giới ảo này, cả đỉnh núi đều bị nghiêng sang một bên rồi!

Lâm Nam đột nhiên kêu to: “Không ổn rổi! Đỉnh núi tuyết này chuẩn bị lở đến nơi rồi, hai người nhìn xem càng ngày càng nghiêng, đã có một lượng tuyết rất lón đang lăn xuống phía dưới rồi! Tuyết lở đến nơi rồi! Mau, mau tìm chỗ trốn thôi!”

Giữa những trận cuồng phong này lấy đâu ra chỗ trốn bây giờ? Vô số xác người lùn chết khô kia đành phó mặc bản thân cho ngọn núi tuyết, lắc la lắc lư rời khỏi mặt đất, rồi lần lượt từng người giống như những con diều đứt dây bay vèo vèo qua chỗ chúng tôi. Chúng tôi bèn ra sức nằm rạp xuống mặt đất, nhìn thấy trong đám xác người lùn chết khô ây có người bám chặt vào vách đá, miệng phát ra những tiêng kêu thê thảm, cuối cùng cũng vẫn bị cơn cuồng phong thổi đứt cả hai tay, càng bay bay càng xa.

Đỉnh núi tuyết ầm ầm đổ xuống, những cơn gió càng thổi điên cuồng hơn nữa cuộn tròn thành từng đám lớn gồm bông tuyết, tảng băng và cả những hòn đá lớn trôi theo một khe nứt lớn sâu hoăm hoắm từ trên đỉnh núi kéo thẳng xuống sơn cốc dưới chân chúng tôi, phát ra những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.

Tốc độ nứt vỡ của núi tuyết ngày càng nhanh, đã nứt ra thành một miệng hố lớn sâu thăm thẳm, ba người chúng tôi cơ bản là không có chốn nào dung thân. Từng đợt gió lớn mang theo một lượng tuyết khổng lồ ầm ầm đổ xuống cuốn theo cả chúng tôi rơi vào khe băng nứt.

Bên dưới ngọn núi tuyết này vốn có một dòng sông băng rất dày che phủ, giờ núi bị nứt ra trên mặt băng đã đông cứng cả ngàn năm, men theo bờ khe nứt trượt xuống sông băng, hai bên sườn núi là vách sông băng dựng đứng, liên tục từng mảng tuyết lớn rơi từ trên đỉnh núi xuống.