Vạn Nguyên đi chuyến tàu sớm nhất.
“Đã bảo anh nhìn em vào trường anh mới đi mà?” Sau khi trả phòng, hai người tìm một chỗ ăn cơm gần đó, Vạn Nguyên còn muốn kiểm tra giúp Hứa Tấn Vân, xem ký túc xá còn thiếu gì không, nhân lúc hắn đang ở đây sẽ mua đủ luôn cho Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân lại kiên trì đưa Vạn Nguyên đến nhà ga, “Đồ mua đủ rồi, anh còn muốn mang quán đồ ăn vặt đến ký túc xá cho em à? Nếu thiếu gì em sẽ tự đi mua, em cũng không phải trẻ con.”
Mấy câu nói đã khiến Vạn Nguyên á khẩu không trả lời được. Cũng đúng, Hứa Tấn Vân biết thi đại học, còn có việc gì mà y không biết.
Mình biết cậu ấy giỏi, cùng lắm là mượn cớ để có thêm thời gian ở bên cậu ấy thôi. Ngày thường bám dính lấy mình, nhưng lúc này lại bắt đầu “không biết lãng mạn”.
“Em không hiểu hay giả vờ không hiểu?” Vạn Nguyên lườm Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân hiểu chứ, y hiểu hơn ai hết, y thậm chí còn bức thiết hơn Vạn Nguyên, “Em cũng muốn ở bên anh thêm một lúc, nhưng sớm muộn gì anh cũng phải đi. Lần nào đi học cũng là anh nhìn em đi, lần này phải xa nhau lâu như thế, em cũng muốn nhìn anh đi một lần.”
Chia xa là một chuyện rất tàn nhẫn, Hứa Tấn Vân không muốn đối xử tàn nhẫn với Vạn Nguyên, y có thể nhìn Vạn Nguyên rời đi, cũng chờ mong lần gặp nhau tiếp theo của hai người.
Nếu không phải ở đây đông người, với vài câu đâm tim của Hứa Tấn Vân, Vạn Nguyên ước gì có thể ôm đầu y hôn mấy cái. Giở trò lưu manh ngoài đường sẽ bị bắt, hắn chỉ có thể kéo Hứa Tấn Vân vào góc, lại lấy vài tờ trong túi ra.
Đối với hai người họ, tiền bạc không hề thô tục. Đây là tình yêu lặng thầm của Vạn Nguyên dành cho mình, là máu và mồ hôi của Vạn Nguyên, mỗi khoản tiền dùng cho mình đều sâu sắc và nặng nề không gì sánh được.
Hứa Tấn Vân cầm tiền, “Tiền anh cho đủ rồi.”
Vạn Nguyên giữ tay Hứa Tấn Vân lại, không cho hắn từ chối, “Nhà nghèo đường giàu mà.” Đi học xa không thể so với ở nhà, có thêm một khoản tiền trong người không có hại.
Tàu không chỉ đưa Vạn Nguyên đi mà còn mang đi nỗi nhớ của Hứa Tấn Vân. Nơi vốn dĩ y cực kỳ căm ghét, vì sự tồn tại của Vạn Nguyên đã khiến y vô cùng khát khao và hướng về.
Cửa hàng quần áo bận rộn, Vạn Nguyên không thể đến thăm Hứa Tấn Vân mỗi tháng một lần, nhưng bảy giờ tối thứ bảy họ sẽ gọi điện, cũng viết thư chưa từng gián đoạn.
Hứa Tấn Vân đến phòng thư lấy thư như thường lệ, “Chào bác, làm phiền bác tìm thư của Hứa Tấn Vân giúp cháu.”
Trần Bình Bình đi cùng Hứa Tấn Vân. Lúc đăng lý, Trần Bình Bình đến muộn một ngày, lúc đó cũng không gặp Hứa Tấn Vân. Sinh viên nhập học khá bận, cho dù biết người kia học cùng trường cũng chưa từng liên lạc. Đến sau đó học tập và sinh hoạt dần đi vào quỹ đạo, hai người mới liên lạc.
Biết ngày Hứa Tấn Vân đến đăng ký là “bạn gái” của y đi cùng, Trần Bình Bình rất xem thường việc này. Cô xem thường Hứa Tấn Vân, là sinh viên của thời đại mới, việc đăng ký cũng không đủ sức cáng đáng, mình là con gái còn không cần người nhà đưa đi.
Đồng thời Trần Bình Bình cũng cảm thấy bạn gái Hứa Tấn Vân luôn chiều theo sẽ chỉ làm Hứa Tấn Vân buông thả, lười nhác trong tư tưởng là điều rất đáng sợ.
Hứa Tấn Vân lấy được thư, cô liếc nhìn biểu cảm của Hứa Tấn Vân. Hứa Tấn Vân ngày thường xem như khá nghiêm túc, chỉ nghe nghe thấy hoặc là nói đến “bạn gái”, biểu cảm căng thẳng của y mới dịu hơn. Sự đối xử khác biệt này xuất phát từ nội tâm, không tự chủ được.
Xem thường thì xem thường, song Trần Bình Bình lại rất xem trọng Hứa Tấn Vân và bạn gái y. Cô vốn cho rằng sau khi llên đại học, Hứa Tấn Vân sẽ chia tay với người bạn gái bước ra xã hội sớm, không ngờ hai người họ gắn bó không thể tách rời, khoảng cách không gian và địa vị xã hội không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
“Ừm… Lại là thư của bạn gái anh à? Ngày nào cũng viết, có gì để viết?” Trần Bình Bình đã cố gắng giả vờ như không tò mò, hỏi bằng giọng tự nhiên hết mức có thể.
Hứa Tấn Vân hơi muốn cười, dù sao Trần Bình Bình thường xuyên nói về tự do và ước mơ, nhưng yêu đương chưa bao giờ là phạm trù suy nghĩ của cô. Mà sự bí ẩn của tình yêu vẫn khiến cô không khỏi tò mò.
“Nếu cô thích ai đó sẽ biết ngay thôi, đừng nói là viết mỗi ngày, dù nói chuyện mỗi ngày cũng chưa chắc có thể nói hết.”
Trần Bình Bình nhún vai, lúc trước chỉ liếc vội một cái, cô đã sắp quên mất bạn gái Hứa Tấn Vân trông như thế nào. Cô rất muốn nhìn “bạn gái” Hứa Tấn Vân một lần nữa, xem cô “bạn gái” này rốt cuộc có sức hút gì có thể khiến Hứa Tấn Vân không mấy quan tâm đến chuyện khác thích đến vậy.
Sau khi ăn cơm trưa, Hứa Tấn Vân và Trần Bình Bình tạm biệt ai về ký túc xá của người đó. Đến ký túc xá, Hứa Tấn Vân vội vàng bóc thư Vạn Nguyên.
Trong thư viết Vạn Nguyên về quê một chuyến, mang rất nhiều đồ về cho chị và cháu gái từ nhà chồng về. Cô bé càng lớn càng giống mẹ, chỉ nhìn cũng thấy dễ thương.
Chú Vạn cũng hỏi thăm Vạn Nguyên về tình hình của mình, Vạn Nguyên cũng kể chi tiết. Hứa Tấn Vân biết chú Vạn hỏi vậy không phải quan tâm mình, cùng lắm là chưa từ bỏ ý định, nghĩ rằng thời gian dài, y và Vạn Nguyên sẽ chia tay vì khoảng cách.
Tiếc rằng y sẽ không làm như mong muốn của chú Vạn. Chú Vạn hận y cũng được, cả đời không đồng ý cho y và Vạn Nguyên cũng được, y sẽ mãi mãi ở bên Vạn Nguyên.
Chưa đọc xong thư thì bạn cùng phòng quay về, đúng lúc nhìn thấy Hứa Tấn Vân đang đọc thư. Chuyện Hứa Tấn Vân có “bạn gái” là bí mật công khai trong ký túc xá.
Thấy Hứa Tấn Vân và Trần Bình Bình thân thiết thư thế, lúc đầu họ còn tưởng bạn gái của Hứa Tấn Vân là Trần Bình Bình. Để không phức tạp hóa mối quan hệ của hai người, Trần Bình Bình giải thích hai người là họ hàng, lúc này mới hóa giải hiểu lầm.
Sau khi ở chung một học kỳ, tuy tính cách Hứa Tấn Vân hơi lạnh nhạt nhưng tính tình không hề quái dị, thành tích lại đứng đầu chuyên ngành, còn có ngoại hình được con gái thích. Thực sự khiến Hứa Tấn Vân trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
Có nhiều sinh viên nữ sẽ nhờ bạn cùng phòng của Hứa Tấn Vân đưa thư tình giúp, Hứa Tấn Vân chưa từng xem lấy một cái đã trả về, làm tổn thương nhiều trái tim thiếu nữ.
“Tấn Vân ơi, có người muốn hẹn cậu thứ bảy đến thư viện, tôi đã chuyển lời rồi, đi hay không tùy cậu. Cô ấy biết cậu có bạn gái, nói chỉ là muốn làm quen với cậu thôi.”
Bạn cùng phòng nhìn Hứa Tấn Vân cẩn thận kẹp thư của “Bạn gái” vào quyển từ điển, không cần đoán, chắc chắn không đùa, Hứa Tấn Vân là kẻ si tình.
“Cậu nói xin lỗi cô ấy giúp tôi, tôi không có thời gian.” Cách từ chối của Hứa Tấn Vân rất máy móc, y thực sự không có thời gian, thứ bảy y còn phải làm gia sư cho học sinh tiểu học.
Làm gia sư, Hứa Tấn Vân cũng có tính toán riêng, nghỉ đông là đến Tết, cả năm dù sao cũng phải mua ít đồ tử tế cho người nhà Vạn Nguyên. Số tiền này không thể để Vạn Nguyên trả giúp, phải tự kiếm.