Giờ phút này, trái tim Hứa Tấn Vân như rơi vào hầm băng, y không dám tưởng tượng cuộc sống không có Vạn Nguyên, sự lạnh lẽo và bất lực kia còn hơn cả lúc trước hai chân tàn phế bị bố mẹ vứt bỏ trong núi lớn.
Hứa Tấn Vân cúi đầu nhìn thư thông báo trúng tuyển trong tay, sớm biết vậy y đã không thi đại học, thi không đậu Vạn Nguyên sẽ không có lý do chia tay với y.
Nghĩ đến đây, một ngọn lửa không tên tự nhiên sinh ra, Hứa Tấn Vân quyết định sẽ xé nát thư thông báo, lúc này từ bên trong lại vang lên giọng bố Vạn Nguyên.
“Chia tay sớm hay muộn cũng phải chia, tao muốn mày tự nói với nó, để nó cắt đứt suy nghĩ này! Mày cứ lằng nhà lằng nhằng, có thể dứt khoát như một thằng đàn ông được không!”
Giọng Vạn Nguyên không cao, “Bố, con cũng không muốn lừa bố, từ tận đáy lòng con chưa bao giờ muốn chia tay với cậu ấy, con chia tay với cậu ấy không phải con cam tâm tình nguyện mà là không còn cách nào, là tình thế ép buộc, là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đi đến một bước kia. Con chia tay với cậu ấy vì không muốn cản đường cậu ấy, cho dù chia tay con cũng không có dự định kết hôn, bố có thể đừng uổng công suy nghĩ nữa không?”
Trong cửa đột nhiên yên tĩnh, bàn tay cầm thư thông báo của Hứa Tấn Vân cũng dần thả lỏng, y hít sâu một hơi sau đó thở mạnh ra.
Bất luận Vạn Nguyên nghĩ như thế nào, y tuyệt đối sẽ không để Vạn Nguyên rời đi, nhất định.
Sau khi bình tĩnh, Hứa Tấn Vân lại vuốt phẳng thư thông báo trong tay, Vạn Nguyên là của y, cũng nhất định phải học đại học.
Sau khi cất thư thông báo, đầu óc Hứa Tấn Vân cũng khôi phục lý trí, y không thể xảy ra xung đột với chú Vạn trước mặt Vạn Nguyên nên xoay người đi xuống tầng.
“Con thích cậu ấy.”
Thật ra Vạn Nguyên luôn không biết cảm giác thích một người là gì, lúc trước hắn cũng chưa từng thích cô gái nào.
Lúc mới hẹn hò với Hứa Tấn Vân, bản thân hắn cũng không nói được đó là cảm giác gì. Lâu dần hắn mới hiểu được thì ra nhớ một người, muốn đối xử tốt với người ấy, muốn người ấy sống tốt, nghĩ đến người ấy sẽ vui, lúc không thấy sẽ nhớ da diết, đây là thích.
Vạn Phúc An không nghe Vạn Nguyên nói những điều này, “Mày nói nhảm! Mày nghe những lời mày nói xem! Mày có thấy mất mặt không!”
Mất mặt gì, Vạn Nguyên không nghĩ ra, đã là thời đại nào rồi, thích đàn ông còn bị bắt lại nhốt vào lồng heo ngâm xuống nước à?
Thấy Vạn Nguyên nói mãi không thông, Vạn Phúc An đỏ mặt tới mang tai, nóng nảy đến mức nhìn xung quanh, như thể không làm gì được Vạn Nguyên, ông bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Được! Tao sẽ ở lại đây, tao xem thằng họ Hứa kia còn dám mặt dày đến tìm mày không!”
“Bây giờ bố ở huyện chơi thêm mấy ngày hay đi về đều được, những gì cần nói con cũng nói rồi, cửa hàng rất bận, con phải đi xuống.” Vạn Nguyên phản ứng rất hờ hững, nói xong đi xuống tầng.
Đi thẳng xuống tầng, đầu óc Vạn Nguyên trống rỗng, chạy ra khỏi cổng khu dân cư, con đường trước mắt đông người qua lại, hắn hòa mình vào dòng người. Chỉ một cái chớp mắt, hắn không biết phải làm sao, không biết mình nên đi đâu, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cúi đầu đi đến cửa hàng.
Mặc dù cãi nhau tan rã trong không vui với bố, nhưng việc kinh doanh của cửa hàng vẫn bề bộn nhiều việc, Vạn Nguyên ngơ ngác cả buổi chiều, may mà không để lộ quá nhiều.
Sau khi kiểm kê tiền mặt, chuẩn bị đóng cửa hàng, Vạn Nguyên đột nhiên nhận ra Hứa Tấn Vân ra ngoài cả ngày vẫn chưa về.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
“Vạn Nguyên.” Hứa Tấn Vân đi tản bộ một lúc đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tính toán đến giờ Vạn Nguyên đóng cửa mới tìm đến. Lúc này biểu cảm y như thường, còn nở nụ cười tươi với Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên vội vàng tiến lên, “Sao em đi lâu vậy? Thế nào?”
“Thư thông báo trúng tuyển của em đến rồi, phấn khích quá, thấy anh ở cửa hàng bận rộn nên ra ngoài đi dạo một lúc.”
Tâm trạng phiền muộn được thư giãn, Vạn Nguyên mừng như điên, “Thật hả! Anh đã nói em chắc chắn thi đậu, cho anh xem thử.”
Thấy Hứa Tấn Vân lấy một phong bì thư hơi nhăn từ trong túi ra, Vạn Nguyên không đợi được nữa, giành lấy, hắn cẩn thận vuốt phẳng, miệng oán trách.
“Ơ, sao em phũ thế, nếu làm hỏng thư thông báo thì đi đâu kiếm cái thay, nếu trường không nhận, xem em làm thế nào?”
Trong phong bì là một tờ giấy, Vạn Nguyên cầm tờ thư thông báo xem đi xem lại nhiều lần, khóe miệng cong lên làm thế nào cũng không ép xuống được.
“Vui không?” Hứa Tấn Vân khẽ hỏi.
“Vui chứ! Vui lắm!” Vạn Nguyên liếc nhìn y, “Sao em nói câu của anh rồi, phải để anh hỏi em câu này, thi đậu đại học em vui không?”
Hứa Tấn Vân kéo tay Vạn Nguyên, “Anh vui em sẽ vui, những việc anh muốn em làm em sẽ làm. Bây giờ là thi đại học, sau này tìm việc em cũng nghe anh.”
Chuyện xa như thế còn đến lượt mình tham gia không?
Nụ cười trên mặt Vạn Nguyên khựng lại, vẫn phải nói với Hứa Tấn Vân chuyện bố đến, “Bố anh đến, giận điên lên, giờ không chịu đi.”
Hứa Tấn Vân thông cảm như ngày thường, y gật đầu, “Chú Vạn thấy em chắc chắn tức giận, cũng không ở nhà được, em đến nhà chú Viễn Văn ở, dù sao chìa khóa vẫn ở chỗ em, buổi tối còn phải gọi điện cho chú ấy, nói cho chú biết tin em trúng tuyển.”
Một ít thời gian cuối cùng này, mình và Hứa Tấn Vân vẫn không thể yên ổn ở bên nhau, đừng nói là quang minh chính đại, bố đến còn phải đuổi Hứa Tấn Vân đi.
Vạn Nguyên áy náy vỗ mu bàn tay Hứa Tấn Vân, “Bố anh ở lại không lâu, hết giận sẽ đi.”
“Vạn Nguyên…” Hứa Tấn Vân gọi Vạn Nguyên một tiếng sâu xa, “Anh đã hứa sẽ đưa em lên đại học, vậy em học đại học, anh có thể đến thăm em mỗi tháng một lần không?”
Vạn Nguyên há miệng, hắn đâu dám hứa với Hứa Tấn Vân.
Hứa Tấn Vân nói tiếp, “Sau khi tốt nghiệp đại học, tòa nhà bách hóa trong huyện cũng khai trường rồi nhỉ? Vậy sự nghiệp của anh sẽ ở huyện, em cũng muốn tìm công việc trong huyện, thi lên huyện thì sao?”
Cổ họng Vạn Nguyên như mắc nghẹn làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh, hắn ép bản thân lên tiếng, cổ họng như bị thứ gì đó cào mạnh, nuốt nước bọt cũng đau.
Hai người đâu còn tương lai xa xôi như thế, Hứa Tấn Vân không thể chịu thiệt ở cái huyện nhỏ này vì mình được, cậu ấy có lựa chọn tốt, cậu ấy nên tỏa sáng trong lĩnh vực cậu ấy am hiểu.
Hứa Tấn Vân hỏi: “Một tháng gặp một lần là quá xa xỉ, tiền xe rất đắt, phải ngồi tàu rất lâu, cửa hàng bận rộn, anh không thể phân thân. Em nói vậy thôi, anh đừng tưởng thật.”
Vạn Nguyên không thể nghe giọng nói thất vọng của Hứa Tấn Vân, hắn cảm thấy mình rất tàn nhẫn, nên nói hai câu ngon ngọt dỗ Hứa Tấn Vân, ra vẻ thoải mái, “Em thật là, vẫn chưa đi đã bắt đầu nói điều kiện với anh.”
Vì Vạn Nguyên vẫn phải ở nhà, hai người thậm chí không có thời gian cùng ăn tối. Cả hai ở bên nhau một lúc, Hứa Tấn Vân chủ động bảo Vạn Nguyên lên tầng sớm.
“Anh mau về đi, đừng để chú Vạn sốt ruột chờ.”
Vạn Nguyên nhìn Hứa Tấn Vân, hắn đang nghĩ chắc chắn Hứa Tấn Vân bỏ bùa hắn rồi, Hứa Tấn Vân càng nghe lời hắn càng không đành lòng.
“Em không mang gì cả, buổi tối qua đó ở được không?”
Hứa Tấn Vân gật đầu, “Lúc đó vẫn để lại vài bộ quần áo không hay mặc ở nhà chú Viễn Văn, đồ vệ sinh cũng có sẵn, lát nữa đến nhà chỉ quét dọn, trải giường là được.”
“Anh nhớ cửa hàng tạp hóa gần nhà chủ nhiệm Trần mở đến khuya đúng không? Anh còn nhớ số điện thoại quán đó, chín giờ anh gọi cho em.”
Bố Vạn Nguyên giỏi chịu đựng hơn Vạn Nguyên nghĩ, buổi sáng dậy sớm hơn Vạn Nguyên, giận con thì giận con nhưng bữa sáng vẫn nấu mì cho Vạn Nguyên. Nguyên liệu nấu ăn trong nhà có hạn, bố Vạn Nguyên không quen huyện nên không ra ngoài đi dạo, chỉ có thể chờ Vạn Nguyên mua cơm hộp về mang lên cho ông. Ở nhà xem TV cả ngày đến mức eo mỏi lưng đau, buổi tối lại chờ Vạn Nguyên đóng cửa quán về nhà ăn cơm.
Ông không cho Hứa Tấn Vân cơ hội để tới đây, nhưng ông biết mỗi khi trời tối Vạn Nguyên xuống tầng, nói là đến cửa hàng kiểm tra, chắc chắn là đi liên lạc với thằng nhóc kia.
Chờ thêm mấy ngày nữa, thực sự không quen ở trong thành phố, Vạn Phúc An có phần ngồi không yên. Ông biết mình không nói được Vạn Nguyên, chỉ có thể đích thân đi tìm Hứa Tấn Vân.
Tối hôm đó, Vạn Nguyên như thường lệ, gần chín giờ thì đi xuống tầng, Vạn Phúc An lặng lẽ đi theo.
Sau khi xuống tầng, không thấy bóng dáng Hứa Tấn Vân đâu, Vạn Nguyên đến cửa hàng thật, nhìn cánh cửa cuốn bị kéo xuống một nửa, Vạn Phúc An trốn ở ngoài cửa.
Ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, cửa cuốn không hề cách âm, Vạn Phúc An nghe rõ Vạn Nguyên đang nói chuyện điện thoại ở bên trong.
“Ở thành phố đã quen chưa?”
Mấy ngày trước, sau khi Trần Viễn Văn biết Hứa Tấn Vân đậu đại học đã mời Hứa Tấn Vân vào thành phố một chuyến, liên lạc nhiều với Trần Viễn Văn, chắc chắn chủ nhiệm Trần có thể giúp được Hứa Tấn Vân.
Mặc dù không biết tại sao lại nhắc đến thành phố, nhưng Vạn Phúc An có thể xác định Vạn Nguyên đang gọi điện với Hứa Tấn Vân. Cái thằng họ Hứa này vào thành phố rồi?
Không biết trong điện thoại nói gì, lại nghe Vạn Nguyên nói, “Trưa ngày kia đến à? Anh đi đón em.”
Chắc là thằng họ Hứa từ chối không cho Vạn Nguyên đi đón, Vạn Nguyên lại nói: “Vậy được, em tự về, lúc nào về đến nhà thì gọi cho anh, đi đường chú ý an toàn.”
Vạn Nguyên không đón thì ông đi đón! Ông muốn nói rõ ràng với thằng họ Hứa này thay Vạn Nguyên. Họ Hứa biết khó mà lui, ông không tin Vạn Nguyên vẫn nhiệt tình!
Trưa ngày thứ ba, Vạn Nguyên ra ngoài mua cơm đúng giờ như ngày thường, hôm nay cửa hàng đắt khách, hắn tới muộn, quán cơm hộp bên đường đã hết, hắn chỉ có thể đi xuống dưới đến quán khác xa hơn để mua.
Hắn vừa rời khỏi cửa hàng thì bố hắn đến, nghiêng đầu nhìn quanh trước cửa.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng Vạn Phúc An sẽ đến cửa hàng vài lần, nhân viên cũng nhớ ông là bố Vạn Nguyên.
“Cháu chào chú, anh chủ đi mua cơm cho chú rồi.”
Vạn Phúc An suy đi nghĩ lại, muốn kéo Vạn Nguyên đi cùng, chuyện này nói rõ ràng ngay trước mặt, sau này ai đi đường người đó. Nếu Vạn Nguyên không ở đây thì thôi, ông tự đi.
“Nó không ở đây thì thôi, cô nói với nó đừng đưa cơm cho tôi, tôi đến bến tàu đón thằng họ Hứa.”
“Dạ?” Trước khi nhân viên nói chuyện, Vạn Phúc An đã xoay người rời đi, “Làm gì vậy trời?”
Một lúc sau, Vạn Nguyên xách theo cơm hộp quay về, lấy một hộp ra đưa cho nhân viên, đang định lên tầng thì nhân viên gọi hắn lại.
“Anh chủ ơi, vừa rồi chú có đến bảo anh đừng mang cơm lên nữa, chú đến bến tàu tìm… Họ Hứa…”
Vạn Nguyên ngẩn người, đặt túi nhựa xuống rồi co cẳng chạy ra ngoài.