Hôm nay là ngày kết thúc kỳ thi đại học, Vạn Nguyên thực sự không đi được, cả ngày hôm nay hắn đều nghĩ đến Hứa Tấn Vân. Quay về nhà nghỉ, ngay lập tức gọi điện về cửa hàng, biết được Hứa Tấn Vân đã thi xong trở về từ nhân viên.
Trong nhà lại không có điện thoại, Vạn Nguyên không liên lạc được với Hứa Tấn Vân, sớm biết đã lắp máy bàn ở nhà rồi. Hắn biết chắc chắn Hứa Tấn Vân sẽ gọi lại cho nên hắn luôn canh giữ bên cạnh điện thoại.
Giọng Hứa Tấn Vân như bạn nhỏ chờ bố mẹ tan làm, khoảnh khắc này lồng ngực Vạn Nguyên được nhét đầy, hắn rất muốn gặp Hứa Tấn Vân.
“Hai ngày nữa anh sẽ về.”
Gió đêm thoáng qua, nóng hổi không xua tan được không khí nóng xung quanh. Sau khi thi đại học, Hứa Tấn Vân cũng xem như tạm thời yên tâm một chuyện lớn, lúc này nghe thấy sự gượng gạo của Vạn Nguyên, y cảm thấy hài lòng không giải thích được.
“Anh không ở nhà, một mình em ngồi không yên nên dọn nhà một lượt, lúc làm việc thời gian sẽ trôi nhanh hơn, dọn dẹp xong em mới xuống tầng ăn cơm.”
Thật ra những ngày ở trường Hứa Tấn Vân cũng cảm thấy giày vò, nhưng khi y xem việc mỗi tuần gặp Vạn Nguyên như một phần thưởng của mình, những ngày học tập trôi qua ngắn gọn và phong phú, mấy tháng đó cũng không khó khăn lắm.
Nhưng đến lúc thi xong, gỡ gánh nặng trên vai xuống lại không gặp được người muốn gặp nhất, Hứa Tấn Vân vô cùng khó chịu.
“Ăn cơm muộn thế?”
Điều Vạn Nguyên quan tâm đầu tiên luôn là sức khỏe của mình.
Hứa Tấn Vân hưởng thụ sự quan tâm của Vạn Nguyên, y cố tình hỏi lại, “Sao anh không hỏi thi thế nào?”
“Em chắc chắn không có vấn đề gì, với lại thi xong là thắng, có tốt hay không đều đáng chúc mừng.”
“Vậy nếu không tốt thì phải làm sao?” Dù đã biết câu trả lời của Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân vẫn muốn nghe hắn nói, nghe bao nhiêu lần cũng không chán.
Thi không tốt… Vạn Nguyên ích kỷ nghĩ, thi không tốt thì mình vẫn có thể ở cùng Hứa Tấn Vân một năm nữa. Nhưng thời gian của Hứa Tấn Vân không thể lãng phí, sao mình có thể trông mong Hứa Tấn Vân thi trượt.
“Chắc chắn em thi tốt.” Lần này câu trả lời của Vạn Nguyên quá dứt khoát, ít nhất không phải câu trả lời Hứa Tấn Vân muốn nghe.
Hứa Tấn Vân lẩm bẩm: “Em còn tưởng anh sẽ nói thi không tốt thì học lại một năm, em có thể ở trong huyện một năm nữa.”
“Sao? Không muốn học đại học à?”
Không phải không muốn học đại học, chỉ là không muốn xa anh thôi, Vạn Nguyên ngốc.
Đúng lúc ông chủ quầy chợ đêm bưng cơm rang xong đặt lên tủ thuốc lá, “Cơm rang của cậu.”
Có người quấy rầy, nội dung trò chuyện của hai người cũng nói ra xa.
Hứa Tấn Vân vừa ăn cơm rang vừa gọi điện với Vạn Nguyên, “Khi nào anh quyết định thời gian về thì nói với em, em sẽ đến bến tàu đón anh.”
Lúc không nói chuyện cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, nhưng khi nghe thấy giọng đối phương lại không muốn nói những điều muốn nói nữa. Không có gì để nói nhưng vẫn cầm ống nghe không chịu gác máy, cho đến khi Hứa Tấn Vân ăn cơm rang xong, cuộc điện thoại này mới kết thúc một cách lằng nhằng.
Lúc này, ông chủ luôn chợp mắt bên cạnh tủ thuốc lá đứng dậy khỏi ghế nằm, lau mặt một cái, nói một con số khoa trương với Hứa Tấn Vân.
“Hả?”
Áo ba lỗ của ông chủ bị ông ta kéo lên tận ngực để lộ cái bụng béo tròn, “Hả gì? Cậu tự nhìn xem cậu gọi bao lâu, còn chê đắt, chê đắt thì đừng nói chuyện với người yêu cậu lâu như thế.”
Hứa Tấn Vân liếc nhìn thời gian trên điện thoại bàn, im lặng lấy tiền ra, lại trả đĩa cơm cho ông chủ quầy hàng đêm, lúc này mới rời đi.
Ông chủ quầy thuốc lá nhét tiền vào túi tiền, miệng lẩm bẩm: “Thanh niên bây giờ bám nhau quá.”
Công việc ở xưởng quần áo kết thúc sớm nửa ngày, Vạn Nguyên vốn định thông báo cho Hứa Tấn Vân một tiếng nhưng không liên lạc được. Dù sao về nhà sớm cũng không đến mức khiến Hứa Tấn Vân mất công đi một chuyến.
Vạn Nguyên lên tàu chở khách vào giữa trưa ngày hôm trước, hơn 9 giờ sáng ngày hôm nay đã có thể đến bến tàu ở huyện. Hắn xách vali vẫy một chiếc xe xích lô, báo vị trí chợ đầu mối rồi đi về nhà.
Nếu không phải đi lâu quá, Vạn Nguyên rất muốn về nhà ngay lập tức. Hắn dằn lại sự kích động của mình, đến cửa hàng xem trước, nhân viên cửa hàng vẫn giải quyết được, thấy Vạn Nguyên phong trần mệt mỏi bèn bảo hắn lên tầng rửa mặt, thay quần áo, buổi chiều đến cũng được.
Vạn Nguyên nói tiếng cảm ơn, xoay người lại vòng ra sau cửa hàng. 10 giờ sáng, ánh mặt trời chói chang, cây cối xanh tươi trong khu đất trống của khu dân cư này trông tươi tốt và xanh hơn, để lại một bóng râm rất to.
Mình trở về sớm, mặc dù không bảo Hứa Tấn Vân đón mình nhưng cũng xem như bất ngờ. Vạn Nguyên vội vàng muốn nhìn biểu cảm giật mình của Hứa Tấn Vân.
Nghĩ đến đây, bước chân Vạn Nguyên rộng hơn, nhịp tim tăng tốc khiến máu của hắn cũng chảy nhanh hơn, toàn thân toát mồ hôi, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Rẽ vào góc tường, Vạn Nguyên nhìn số tầng trên tường, đến rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn hành lang, trong hành lang đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy một chút xíu ánh sáng ở cuối hành lang. Hắn cố gắng kiềm chế hơi thở của mình nhưng vẫn nghe thấy nhịp tim như trống của mình.
Vạn Nguyên tiến lên bước đầu tiên, bước thứ hai,… Bước chân ngày càng nhanh. Lúc đi đến trước cửa nhà mình, hắn hít sâu một hơi rồi thở mạnh ra.
Mở cửa!
Vạn Nguyên tìm chìa khóa trong túi, vẫn chưa cắm chìa khóa vào lỗ hắn lại cất chìa khóa vào túi, điều chỉnh nhịp tim đập loạn, hắn gõ cửa.
“Cộc cộc…”
Trong cửa yên tĩnh, Vạn Nguyên kiên nhẫn gõ lần nữa, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang sáng rồi tắt, cuối cùng cũng có tiếng bước chân vang từ trong cửa.
“Ai vậy?” Giọng Hứa Tấn Vân hơi ồm, giống như chưa tỉnh ngủ.
Vạn Nguyên không trả lời y, lại gõ cửa thêm cái nữa. Cái tên này, mình còn tưởng cậu ấy sẽ rất kích động, sẽ chuẩn bị trước để chào đón mình, kết quả ở nhà ngủ chổng vó.
Cửa được mở ra từ bên trong, Hứa Tấn Vân vẫn buồn ngủ, híp mắt nhìn chằm chằm Vạn Nguyên một lúc lâu, vẻ mờ mịt trên mặt dần biến thành khiếp sợ.
“Vạn Nguyên?”
Vạn Nguyên liếc nhìn Hứa Tấn Vân như trên xuống dưới, “Giả đấy, còn nói đi đón anh, kết quả thì sao, ở nhà ngủ.”
“Anh… Không phải buổi chiều anh mới đến à?” Hứa Tấn Vân kích động tới mức nói năng lộn xộn, “Em… Em tưởng buổi chiều anh mới đến… Em… Còn…”
Vạn Nguyên “lắc đầu” thất vọng, “Chậc, anh còn nói sợ em chờ lâu quá nên cố tình về sớm, tim lạnh quá.”
“Em… Tối qua phấn khích quá… Không ngủ được… Sau nửa đêm mới ngủ… Em còn sợ không dậy được nên đặt đồng hồ báo thức…” Hứa Tấn Vân nở nụ cười lấy lòng, sợ mình giải thích không đúng, sợ Vạn Nguyên hiểu lầm, vậy mà bắt đầu nói lắp.
Vạn Nguyên chỉ trêu Hứa Tấn Vân thôi, nghe Hứa Tấn Vân giải thích, hắn vẫn rất vui, “Thật không?”
“Thật mà.” Hứa Tấn Vân ước gì có thể móc tim ra cho Vạn Nguyên xem rốt cuộc có bao nhiêu là thật, y vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, ngoài cười ngây ngô ra thì không biết làm thế nào.
Trong hành lang không có ai ngoài hai ngoài hai người, Vạn Nguyên dang hai tay ra với Hứa Tấn Vân, y nhíu mày một cái rồi lao thẳng về phía hắn, ôm chặt lấy Vạn Nguyên.
“Anh làm rối kế hoạch của em rồi.” Hứa Tấn Vân ghé vào cổ Vạn Nguyên tham lam ngửi mùi thuộc về Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên vỗ nhẹ sau lưng Hứa Tấn Vân, “Kế hoạch gì, nói nghe thử xem.”
Hứa Tấn Vân không mở cổ họng, giọng cũng chậm, “Em vốn nghĩ em đón anh về nhà, sau đó hai chúng ta ở nhà nấu ít đồ ăn, ăn xong anh lại theo em đến trường lấy ít đồ còn thừa, đi dạo trong trường, buổi tối lại xuống tầng tản bộ.”
“Em xếp lịch kín thế này, nếu chiều anh mới về thì có kịp không?”
Hình như không kịp, Hứa Tấn Vân đâu nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng sắp xếp hết những chuyện muốn làm cho Vạn Nguyên, y không quan tâm có kịp hay không, cho dù không kịp có Vạn Nguyên ở bên là đủ rồi.
“Không kịp, em chỉ muốn ở cạnh anh.”
Một yêu cầu đơn giản thế này, Vạn Nguyên nghe xong trái tim mềm nhũn, hắn siết chặt cánh tay ôm Hứa Tấn Vân lùi lại một bước, sau lưng đụng nhẹ vào tường.
Đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang đã tắt từ lâu, Hứa Tấn Vân cọ môi lên mặt Vạn Nguyên. Vạn Nguyên không từ chối, y hôn má Vạn Nguyên, lại hôn môi Vạn Nguyên.
“Bây giờ không có ai.” Hứa Tấn Vân hôn không sâu, chỉ cọ nhẹ môi vào môi Vạn Nguyên, còn nhỏ giọng ám chỉ Vạn Nguyên.
Không có ai, hai người họ không cần để ý đến ánh mắt của người khác.
Vạn Nguyên cũng dứt khoát to gan hơn, ngửa cằm lên đáp lại Hứa Tấn Vân. Bờ môi cọ xát đơn giản dần trở nên thô bạo, ngậm lấy cánh môi đối phương, mút đầu lưỡi, tiếng nước chụt chụt và tiếng hít thở nặng nề vang khắp hành lang. Bàn tay to tùy ý di chuyển sau lưng đối phương, nhiệt độ cơ thể qua bàn tay vẫn chân thật như xưa.
“Vạn Nguyên…” hai người đều hôn tới mức hơi mệt nhưng bờ môi vẫn lưu luyến, Hứa Tấn Vân tì lên trán Vạn Nguyên, khẽ gọi tên hắn.
Vạn Nguyên vừa định trả lời Hứa Tấn Vân thì một tiếng hít hoảng sợ vô cùng đột ngột trong hành lang, hai người cùng nhìn về phía đầu hành lang.
Có người.
Đây là suy nghĩ xuất hiện đầu tiên trong đầu Vạn Nguyên, như có người đập một gậy vào sau đầu hắn ngay lúc này, phải làm sao đây? Sớm biết đã vào trong nhà, rõ ràng nhà ở ngay trước mắt, nóng vội hỏng việc.
Đến khi Vạn Nguyên hoàn toàn nhìn rõ người ở đầu hành lang, trái tim hắn chùng xuống, là Tần Dung Dung.
Vạn Nguyên đẩy bàn tay Hứa Tấn Vân đang bưng má hắn ra, ho nhẹ một tiếng, há miệng, giọng khàn, “Dung Dung…”
“Hai người…” Tần Dung Dung sợ đến mức im bặt, hôm nay cô nghỉ, vốn muốn ra ngoài đi dạo lại quay về lấy túi tiền, không ngờ nhìn thấy cửa phòng Vạn Nguyên mở toang, có hai người ôm nhau trước cửa. Cô định tiến lên nhìn cho rõ, nhìn dáng người vậy mà là hai người đàn ông, cô càng không ngờ một người trong đó lại là Vạn Nguyên.
Vạn Nguyên và đàn ông… Tần Dung Dung cắn môi, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô hốt hoảng chạy bừa, đi vài bước tại chỗ mới chạy nhanh xuống tầng.