Vạn Nguyên sững sờ một lát, không ngờ Hứa Tấn Vân lại nghiêm túc như thế, đây không phải tự lấy đá đập chân mình sao? Hắn cười hì hì với Hứa Tấn Vân, muốn đùa cợt cho qua, tiếc là Hứa Tấn Vân nghiêm mặt rõ ràng cố ý làm khó hắn.
“Thì vừa mới tìm được thôi mà?” Vạn Nguyên vuốt phẳng thư, “Nếu tôi có bản lĩnh có thể học thuộc nhanh như vậy thật, cậu đừng thi đại học nữa để tôi thi cho.”
Trời đất chứng giám, hắn đã đọc mấy lần, cũng vì đọc thư Hứa Tấn Vân hắn mới ấm đầu muốn về thăm.
Vạn Nguyên ôm bả vai Hứa Tấn Vân, “Tôi không học thuộc được, tôi đọc cho cậu nghe.”
Nói đoạn, hắn lấy giấy viết thư trong phòng bì thư ra, hắn chọn bừa một lá thư, chỉ đọc phần mở đầu Vạn Nguyên đã nhớ đến nội dung bên trong, có lẽ do quá lâu không trả lời thư của Hứa Tấn Vân, Hứa Tấn Vân hơi sốt ruột.
“Vạn Nguyên, đã hơn một tuần kể từ lần cuối viết thư cho anh vẫn không nhận được hồi âm của anh, gọi điện cho anh nhưng không ai nghe máy, tôi rất lo cho anh…”
Giọng Vạn Nguyên ngày càng nhỏ, đọc được một nửa, bàn tay cầm giấy viết thư của hắn buông xuống, hắn vốn hơi cà lơ phất phơ nhưng làm thế nào cũng không đọc nổi nữa.
Mọi thứ đều vừa vặn như thế, đúng lúc hắn muốn kéo khoảng cách với Hứa Tấn Vân thì đúng lúc gặp phải chuyện của Chu Kim Dân, khi đó có lẽ Hứa Tấn Vân cũng bất lực như mình.
Hứa Tấn Vân muốn gặp hắn sẽ nghĩ mọi cách đến gặp hắn. Hắn gần như không dám tưởng tượng một người ra ngoài dựa vào xe lăn có thể từ núi lớn trắc trở đi lên huyện, lại đến nhiều nơi và gặp nhiều người ở huyện như vậy. Lúc Vạn Nguyên nhìn thấy Hứa Tấn Vân ở bệnh viện, chỉ cảm thấy rung động không gì sánh được.
Vạn Nguyên cẩn thận gấp giấy viết thư lại, nhét vào phong bì rồi đặt bên cạnh gối, quay đầu lại thấy Hứa Tấn Vân vẫn đang nhìn hắn.
“Sao không đọc nữa?”
Vạn Nguyên không cầm lòng được dùng mu bàn tay cọ má Hứa Tấn Vân, cứ nghĩ đến nỗi xót xa của Hứa Tấn Vân khi đó hắn lại hối hận lúc ấy mình quá nhẫn tâm, “Lúc cậu không ở bên cạnh mới viết thư, giờ cậu đang ở trước mặt tôi, chắc chắn tôi sẽ nhìn cậu rồi.”
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên đồng thử trong suốt của Hứa Tấn Vân, gợn sóng lăn tăn, Vạn Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy bóng mình, cảm thấy rất rung động không giải thích được.
Mình không có học vấn gì, thực sự không thể nói rõ mình và Hứa Tấn Vân có quan hệ gì, nhưng hắn biết rõ một điều rằng hắn không thể lòng gan dạ sắt với Hứa Tấn Vân. Hứa Tấn Vân đến gần hắn, hắn có thể cảm nhận được nhiệt tình sâu trong lòng Hứa Tấn Vân, hắn thậm chí có thể chẳng biết xấu hổ nói một câu, tôi cũng vậy.
Vạn Nguyên kéo chăn qua đắp cho hai người, kìm lòng không đặng dựa sát vào Hứa Tấn Vân hơn, “Ngủ đi.”
Đèn trên đỉnh đầu đã tắt, nguồn sáng lờ mờ chậm rãi biến mất, sau khi quen với bóng tối, Hứa Tấn Vân có thể nhìn thấy hình dáng Vạn Nguyên. Y vốn có rất nhiều điều muốn hỏi Vạn Nguyên, nhưng nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Vạn Nguyên y cảm thấy yên tâm, không muốn hỏi gì nữa.
Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, người trong lòng khẽ cử động, Vạn Nguyên cũng tỉnh theo, híp mắt chạm vào cánh tay Hứa Tấn Vân, ngay sau đó phản ứng lại, mình về nhà rồi.
Hắn mặc quần áo giúp Hứa Tấn Vân, lại đổ nước cho người ta rửa mặt, cầm lấy sách giáo khoa hôm nay sẽ dùng, sau khi chuẩn bị hết thảy mới đẩy Hứa Tấn Vân đi ra ngoài.
Nhìn Hứa Tấn Vân đi vào cổng trưởng, Vạn Nguyên ăn sáng ở ven đường, về nhà lấy đồ lại đến thăm chị gái.
Bụng Vạn Linh đã to hơn rất nhiều, hành động cũng hơi bất tiện, việc nhà đều do Trương Tuần làm. Cha mẹ Trương Tuần vốn định đón Vạn Linh về thành phố, nhưng đôi vợ chồng trẻ sao nỡ tách ra.
Nhìn em trai mang quần áo thời trang về, Vạn Linh tỏ vẻ cầu xin, “Giờ chị không mặc được, đừng lãng phí quần áo.”
“Giờ chưa mặc được thì đẻ con xong rồi mặc, quần áo cũng không có thời kỳ đảm bảo chất lượng.”
Hai chị em nói chuyện nhà cửa một lát, thấy chị gái bất tiện như thế, nói gì Vạn Nguyên cũng không ở lại nhà chị ăn cơm.
Hiếm khi mới về một lần, Vạn Nguyên cố ý đến mộ mẹ đốt ít giấy, ở nhà làm giúp bố được việc gì sẽ cố gắng làm. Dọn ruộng cũng hòm hòm rồi, Vạn Nguyên và bố ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn thấy một bóng người bé bé bám sau cây đại thụ nhìn về phía họ.
“Lại đây.” Vạn Nguyên vẫy tay với bóng người nhỏ bé kia, là em gái Kim Dân.
Cô bé không còn nhiệt tình như trước nữa, ánh mắt nhìn Vạn Nguyên hơi sợ hãi, “Anh Vạn Nguyên…”
“Sao em không đi học?’
“Em chăm mẹ ạ.” Em lắc đầu, lại như nhớ đến gì đó, dè dặt nhìn Vạn Nguyên, “Anh Vạn Nguyên ơi, anh em đâu?”
Cho dù thất vọng về Kim Dân đến mấy, Vạn Nguyên vẫn giữ lại chút hình tượng của Kim Dân trước mặt em trai em gái, không phải vì Kim Dân mà vì cảm nhận của cô bé.
“Anh em… Đang kiếm tiền ở ngoài mà.”
Kim Dân cũng tạo nghiệp, nếu không phải cậu ta gây ra nhiều chuyện như vậy, lúc này em gái nên học ở trường chứ không phải ở nhà chăm mẹ.
Vạn Nguyên nghĩ, lúc trước tiền của Kim Dân để chung với hắn, vẫn chưa có cơ hội gửi về, hắn lấy tiền ra đưa cho cô bé, “Anh em nhờ anh mang về, em cầm về cho mẹ, chờ mẹ em khỏe hơn em cũng nên về trường đi học.”
Cô bé đã nghe nhiều lời đồn về anh trai, em không hiểu nhiều chỉ cảm thấy anh mình làm chuyện xấu, khiến nhà em không ngẩng đầu lên được.
Tiền giấy trong tay nặng trĩu, cô bé nhỏ giọng nói câu “Em cảm ơn” rồi lưu luyến chạy về nhà.
“Sau này Kim Dân được ra con định xử lý thế nào?” Vạn Phúc An biết trong lòng Vạn Nguyên cũng khó chịu, dù sao cũng là tình cảm cùng nhau lớn lên.
Vạn Nguyên định thần lại, hít sâu một hơi, không khí trên núi trong lành hơn huyện rất nhiều, “Con định đón bố và bà lên thành phố.”
“Bố không đi đâu, thành phố có gì tốt?”
Vạn Nguyên nghe xong bèn nói về những cái tốt trong thành phố với bố hắn. Ông Vạn ở trong núi lớn cả một đời, mảnh đất này đã sinh ông ra nuôi nấng ông, ông đã quen với cuộc sống ở đây. Vạn Nguyên biết không khuyên được, vung quốc trong tay, “Không muốn lên thành phố cũng được, chờ con kiếm được tiền, sang năm sẽ xây nhà mới cho bố và bà.”
Mấy đứa con nít đang chạy băng băng trên đường cái ở xa, Vạn Nguyên sững sờ một lát, chợt nghĩ đến thời gian Hứa Tấn Vân tan học.
Thấy Vạn Nguyên ném quốc chạy đi, Vạn Phúc An hét sau lưng, “Con đi đâu vậy?”
“Đón Hứa Tấn Vân ạ!”
Nhớ ra tối qua Vạn Nguyên không ngủ ở nhà, chắc lại đến nhà Hứa Tấn Vân, trong lòng Vạn Phúc An tự nhủ bám nhau quá, về nhà một chuyến mà thời gian bám Hứa Tấn Vân dài hơn ở nhà, trước kia cũng không thân với Kim Dân như vậy.
Hứa Tấn Vân không chờ được Vạn Nguyên mà chờ được thím Hồ, thím Hồ đã có kinh nghiệm lần trước, lại nghe ngóng Vạn Nguyên về rồi, không cần nghĩ cũng biết là Vạn Nguyên giành công việc của bà ta. Lần trước bà ta đã giận, lần này bà ta chắc chắn phải giành trước Vạn Nguyên, cuối cùng cũng thắng Vạn Nguyên một lần.
“Còn Vạn Nguyên?”
Thím Hồ thấy Hứa Tấn Vân vẫn chưa đi, bịa chuyện nói: “Chắc lại về huyện rồi.”
Ánh mắt Hứa Tấn Vân lập tức tối lại, sau đó không nói gì nữa.
Đưa Hứa Tấn Vân về sân, thím Hồ đắc ý phủi mông rời đi, đấu với bà ta à?
Hứa Tấn Vân ngồi trong phòng, lại đi, tối qua cũng không nói lúc nào đi cũng không hứa hôm nay đón mình tan học. Biết cửa hàng quần áo bận, biết Vạn Nguyên còn phải lo cho gia đình, nhưng Hứa Tấn Vân tìm lý do cho Vạn Nguyên một lúc, trong lòng vẫn không thoải mái, nói đến là đến nói đi là đi!
Sau khi ngồi một lúc, Hứa Tấn Vân cố gắng kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn, khập khiễng ra sân nhóm lửa như thường lệ, chờ bếp lò nóng lên y lại xách bếp vào nhà hâm lại đồ ăn mang từ nhà ăn ở trường về. Vừa đặt hộp cơm lên kìm gắp than thì cửa sân vang một tiếng “Bộp”, Vạn Nguyên thở hồng hộc chạy vào.
Vạn Nguyên thở hổn hển, việc đầu tiên sau khi đi vào là tìm nước uống, uống một cốc nước to hắn mới bình tĩnh lại.
“Thím Hồ… nhanh thế làm gì? Trên… Đường đến… Tôi cũng không gặp hai người…”
Hứa Tấn Vân nhìn chằm chằm người trước mặt không chớp mắt, rốt cuộc là đi hay chưa đi?
Vạn Nguyên phát hiện ra ánh mắt ngơ ngác của Hứa Tấn Vân, chọc má Hứa Tấn Vân một cái, “Nhìn đến mức ngốc luôn hả? Sao cậu lại tùy tiện đi theo người ta? Không nhìn thấy tôi mà cậu cũng đi.”
“Tôi còn tưởng… Anh lại đi…”
“Tôi chưa nói với cậu à, tôi ở lại ba ngày mới đi, người ở nhà cậu không cố trân trọng, hôm sau tôi đi rồi cậu đừng lén khóc.” Vạn Nguyên quan sát Hứa Tấn Vân từ trên xuống dưới, nhíu chặt mày, “Cậu có thể đứng lâu như thế?”
Từ lúc mình bước vào đến bây giờ Hứa Tấn Vân vẫn đứng, dáng người thẳng, mình còn phải ngửa mặt lên nói chuyện với cậu ấy.
Cũng không biết chữ nào của Vạn Nguyên chạm vào công tắc kỳ lạ trên người Hứa Tấn Vân, đầu gối y mềm nhũn, lùi lại hai bước, bám vào xe lăn run rẩy ngồi xuống.
“Đầu gối hơi đau.”
Vạn Nguyên thấy biểu cảm của Hứa Tấn Vân nghiêm trọng, đoán chừng đau thật, hắn cũng không so đo.
Hai người chia nhau đồ ăn trong hộp cơm, Vạn Nguyên lại đọc sách với Hứa Tấn Vân.
Tài liệu học tập chất thành đống to, chỉ nhìn thôi cũng thấy áp lực lớn. Vạn Nguyên không hiểu bên trong viết gì, thực sự cảm thấy chán chết, lại không muốn quấy rầy Hứa Tấn Vân nên chỉ có thể tự lật sách của y.
Sau khi lật một quyển, có một quyển tiểu thuyết không có bìa hơi quen mắt.
Shh… Đây là quyển tiểu thuyết không thích hợp với trẻ em à? Trước kia mình đọc không hiểu nội dung, tra từ điển cũng không rõ, sau đó chỉ có thể trả cho Hứa Tấn Vân, không ngờ Hứa Tấn Vân còn giữ.
Vạn Nguyên tiện tay lật ra một tờ, hắn vẫn hiểu tiêu đề, đây là mở đầu câu chuyện, đọc hơn nửa trang một cách nhọc nhằn, cũng không phải là chữ hiếm gặp nhưng đọc hơi tốn sức.
“Đọc gì thế?’ Hứa Tấn Vân đã chú ý đến vẻ khác thường của Vạn Nguyên từ lâu, mới đầu còn ngáp liên tục bên cạnh mình, một thời gian dài không có động tĩnh, y quay đầu nhìn lại, Vạn Nguyên đang tập trung đọc sách, quyển sách kia sao trông quen thế, y cướp luôn.
Tròng mắt Vạn Nguyên suýt rơi trên đó, duỗi tay muốn giành lại, “Ê! Đừng lấy đi.”
“Anh đọc hiểu không?”
“Cậu quan tâm tôi có hiểu hay không.”
Hai người đều ngầm hiểu nội dung trong sách, Vạn Nguyên giận Hứa Tấn Vân bắt nạt hắn không học vấn, mình trộm xem nhưng không cho hắn xem, “Cậu nói cậu muốn thi đại học, còn trộm đọc sách này, nội dung cậu thi đại học nằm trong này?”
Hứa Tấn Vân đã lâu không đọc quyển sách này, nào có hoang dâm vô độ như Vạn Nguyên nói.
“Cậu dựa vào đâu không cho tôi đọc?” Lòng tò mò cực kỳ ác, Hứa Tấn Vân càng không cho đọc Vạn Nguyên càng muốn đọc.
Hứa Tấn Vân híp mắt, “Anh muốn đọc?”