Hứa Tấn Vân bám vào cửa, nửa người trên thò ra khung cửa, nhíu chặt mày, nhìn bóng lưng hoảng hốt của Chu Kim Dân, cậu ta chạy gì?
Từ hướng của Kim Dân truyền đến vài tiếng chó sủa, một lát sau xung quanh mới khôi phục sự yên tĩnh trước đó, nghi hoặc trong lòng Hứa Tấn Vân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày hôm sau lên lớp, Hứa Tấn Vân vẫn không nhận được hồi âm của Vạn Nguyên, đến chiều tan học thím Hồ tới đón y, y do dự một lát sau đó giả vờ tùy ý hỏi một câu.
“Kim Dân về rồi à?”
Chắc hẳn thím Hồ biết nhiều chuyện trên thị trấn hơn mình, con cái nhà ai ra ngoài làm thêm, nhà ai phát tài, con dâu nhà ai trộm người, đàn ông nhà ai làm loạn ở ngoài, bà ta biết rõ từng nhà.
Hiển nhiên thím Hồ không biết tin Chu Kim Dân trở về, còn nói theo câu hỏi của Hứa Tấn Vân: “Kim Dân? Về cùng Vạn Nguyên hả? Chuyện khi nào? Nhắc đến Kim Dân, buổi trưa tôi còn thấy mẹ Kim Dân ngồi trong sân nhắc mãi, còn trách lần trước Kim Dân không về cùng Vạn Nguyên.”
Ngay cả thím Hồ cũng không biết, suốt một ngày, nếu Kim Dân trở về sao có thể không có chút tin tức nào.
Tối qua rõ ràng mình nhìn thấy Chu Kim Dân, hình như cậu ta rất sợ, cậu ta đang sợ điều gì? Nếu cậu ta về, tại sao không về nhà? Cậu ta đang trốn ai?
Nghĩ đến phản ứng của Chu Kim Dân tối qua khi nghe thấy tên Vạn Nguyên, Hứa Tấn Vân mơ hồ cảm thấy hoảng sợ, ngẩng đầu lên, mình đã được thím Hồ đẩy vào cửa hàng.
Thím Hồ cười giải thích, “Mua ít đồ cho thằng út nhà tôi.”
Người trên thị trấn đều biết nhau, chủ cửa hàng cũng có ấn tượng sâu với Hứa Tấn Vân, một người bại liệt, sau đó lại dạy học ở trường tiểu học, rất thân với Vạn Nguyên, lúc Vạn Linh cưới còn uống rượu mừng cùng nhau nữa.
“Vạn Nguyên lại về đúng không?” Chủ cửa hàng đưa bánh gà đã gói cho thím Hồ.
Chủ cửa hàng chỉ tán gẫu, nhưng Hứa Tấn Vân chợt ngẩng đầu, thím Hồ cũng bối rối, sao hôm nay ai cũng hỏi như thế?
Thím Hồ rặt vẻ mê man, chủ cửa hàng “Haizz” một tiếng, “Thì sáng nay Kim Dân đến chỗ tôi gọi điện, trời nắng chang chang còn để đầu không, suýt nữa tôi không nhận ra, gọi nó nó còn giả vờ như không biết, cũng không trả lời tôi.”
Hứa Tấn Vân vội vàng tiếng lên, “Kim Dân gọi điện với ai?”
“Với ai?” Chủ cửa hàng không ngờ Hứa Tấn Vân tò mò đến vậy, “Lúc đó trong cửa hàng không có ai, tôi đi tiểu về nghe nó nói gì mà bây giờ nó phải làm sao? Tôi thấy nó hớt hải, còn nói đến Vạn Nguyên, nói hỏi Vạn Nguyên xử lý thế nào, cũng không biết trong điện thoại nói gì, dù sao nói được hai câu đã không nói nữa, cúp điện thoại trả tiền, tôi còn chưa kịp đưa tiền thừa cho nó, người đã chạy mất tăm, chị nói xem thằng nhóc này về lúc nào nhỉ?”
Thím Hồ cũng là người nhiều chuyện, trí tưởng tượng phong phú, thứ chưa nhìn thấy cũng có thể thêm mắm thêm muối nói một đống, “Ai biết được? Này, chú nói xem có phải thằng Kim Dân kia làm chuyện xấu ở ngoài không? Lần trước cũng không về cùng Vạn Nguyên.”
“Ai biết được.” Chủ cửa hàng và thím Hồ nhìn nhau cười một tiếng.
Hứa Tấn Vân cụp mắt, không nói nữa.
Những chuyện này mọi người đều xem như đề tài nói chuyện giờ rỗi rãi, mọi người tán gẫu rồi thôi, thím Hồ mua đồ xong, đang định đẩy Hứa Tấn Vân đi, Hứa Tấn Vân đột nhiên lên tiếng.
“Thím Hồ, tôi nhớ ở trường còn có chút việc, thím đưa tôi về văn phòng đi.”
Hứa Tấn Vân bảo thím Hồ chờ bên ngoài văn phòng, còn mình đi vào gọi điện thoại, điện thoại của cửa hàng quần áo gọi được nhưng không có ai nghe máy.
Vạn Nguyên hẳn đã trở về từ thành phố từ lâu rồi, giờ này cũng chưa đến giờ cửa hàng quần áo đóng cửa, tại sao Vạn Nguyên không nghe điện thoại? Đoán được người gọi là mình nên không muốn nghe máy, hay là không ở cửa hàng, nếu anh ấy không ở cửa hàng, còn có thể đi đâu được?
Tiếc là mình không biết số điện thoại của Sầm Yên Dung, nếu không…
Không thể biết được tình hình gần đây của Vạn Nguyên, một cảm giác sợ hãi kéo đến, y cũng sợ Kim Dân làm chuyện gì xấu ở ngoài sẽ liên lụy Vạn Nguyên, mình không thể ngồi chờ chết, mình phải biết Vạn Nguyên đang ở đâu?
Hứa Tấn Vân cầm ống nghe, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Trần Viễn Văn.
Sau khi điện thoại kết nối, là Trần Viễn Văn nghe máy, Hứa Tấn Vân báo cáo tình hình học tập gần đây, Trần Viễn Văn rất vui mừng, lại hỏi thăm tình huống khôi phục chân y.
“Chân sao rồi? Có tự đi được không? Lên huyện kiểm tra lại chưa?”
Hứa Tấn Vân thành thật trả lời, “Bám vào đồ có thể đi được mấy bước nhưng không đi được xa, khoảng thời gian trước bận dạy ở trường, gần đây mới rảnh.”
Vừa nghe có chuyện biến tốt, Trần Viễn Văn vội nói: “Nếu có thời gian thì lên huyện kiểm tra lại, bệnh không kéo dài được, chữa khỏi sớm, có thể chạy được nhảy được, không chậm trễ việc cháu thi đại học.”
“Vâng, mai cháu đi.”
“Đúng lúc ngày mai đến huyện cháu kiểm tra, chú bảo thư ký đi tìm cháu. Nếu chú có thời gian cũng thuận đường đến thăm cháu.”
“Cảm ơn chú Viễn Văn.”
Thím Hồ chờ ở bên ngoài đến mức thiếu kiên nhẫn, giả vờ gõ cửa một cái, không đợi Hứa Tấn Vân nói vào đi đã xông thẳng vào, thấy Hứa Tấn Vân ngồi bên cạnh điện thoại, tưởng Hứa Tấn Vân cũng là người ham món lợi nhỏ.
“Gọi điện sao không gọi ở cửa hàng? Còn phải về trường.”
Trong lòng Hứa Tấn Vân hơi phiền muộn nhưng vẫn kiên nhẫn thuật lại cho thím Hồ: “Chuyện của trường, ngày mai tôi phải lên huyện một chuyến.”
Đêm nay Hứa Tấn Vân ngủ không yên, giữa chừng y thức dậy hai lần, muốn ra cửa sân xem xem liệu có gặp Kim Dân không, nhưng đều công cốc quay về.
Có lẽ Kim Dân trốn rồi, hoặc là trộm chạy đến nơi khác, rốt cuộc cậu ta đã làm gì?
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tấn Vân xin trường nghỉ, một mình đi lên con đường đến huyện. Sau khi đến bến xe, Hứa Tấn Vân gặp được thư ký Vương.
“Chủ nhiệm Trần đã ở huyện, vẫn đang họp nên cử tôi đến bệnh viện với cậu.” Thư ký Vương thấy tinh thần của Hứa Tấn Vân khá tốt, “Chủ nhiệm Trần biết cậu hồi phục tốt nên vui lắm.”
So với chân mình, bây giờ Hứa Tấn Vân muốn biết tin tức của Vạn Nguyên hơn, “Làm phiền chú Viễn Văn lo lắng rồi, chú Vương, chúng ta có thể tạm thời không đến bệnh viện không? Cháu muốn đi tìm một người.”
Thư ký Vương đẩy chân kính, giờ vẫn sớm, dưới tiền đề không chậm trễ Hứa Tấn Vân và Trần Viễn Văn gặp nhau thì giúp Hứa Tấn Vân một việc nhỏ không thành vấn đề.
Địa chỉ Hứa Tấn Vân nói hơi quen, khi đến giao lộ, thư ký Vương có trí nhớ tốt đã nhớ ra lần trước lên huyện khám chân xong, Hứa Tấn Vân không bảo họ đưa đến bến xe mà tới đây tìm một người bạn. Chắc hẳn lần này cũng tìm cùng một người.
Thư ký Vương đi cùng Hứa Tấn Vân đến dưới tầng nhà trọ, nhìn hành lang tối tăm, Hứa Tấn Vân nói: “Chú Vương, làm phiền chú lên tầng gõ cửa giúp cháu, căn phòng đầu tiên bên phải tầng hai, hỏi xem có ai tên là Vạn Nguyên ở đó không.”
Hứa Tấn Vân ở dưới tầng chờ thư ký Vương đi xuống, đúng lúc một giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng.
“Ơ, cậu em, lại là cậu à?”
Là người phụ nữ ở tiệm uốn tóc, Hứa Tấn Vân quay đầu nhìn cô ta một cái. Nhìn ánh mắt của Hứa Tấn Vân, người phụ nữ như nhớ đến lần gặp trước, thu lại sự nhiệt tình, không tiến lên.
Hứa Tấn Vân phỏng đoán khả năng Vạn Nguyên ở phòng trọ không lớn, mình vẫn phải hỏi người phụ nữ này xem có biết gì không, y thu lại cảm xúc, “Gần đây chị có gặp Vạn Nguyên không?”
Người phụ nữ sững sờ, ngay sau đó nở nụ cười, “Các cậu kỳ lạ thật, ai cũng tìm tôi hỏi người, tôi là người như thế nào, có thể thần thông quảng đại tới vậy à.”
Tiếng bước chân vang lên trong hành lang, thư ký Vương dừng lại trước thùng thư ở hành lang một lát, mấy lá thư được nhét giống cái hộp trên tầng hai, ông lấy ra nhìn, đều là thư Hứa Tấn Vân viết. Ông lấy thư ra, thấy Hứa Tấn Vân đang nói chuyện với người phụ nữ ở tiệm uốn tóc.
“Tiểu Hứa ơi, trên tầng không có người, chắc đã mấy ngày không có ai về, thư cậu viết đều ở trong thùng thư.”
Hứa Tấn Vân nhận thư, lại nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ bị ánh mắt tha thiết của y nhìn chằm chằm tới mức toàn thân mất tự nhiên, “Dù sao tôi cũng không biết, tôi chỉ biết có hai công an dẫn Vạn Nguyên đi, anh ta không quay lại nữa.”
“Gì cơ!” Hứa Tấn Vân muốn nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, suýt nữa nhào xuống khỏi xe lăn, may mà thư ký Vương nhanh tay đỡ lại.
Người phụ nữ không ngờ y sẽ phản ứng mạnh như thế, “Tôi đã nói tôi không biết rồi, sau đó còn có công an đến điều tra thuốc lá giả, dạo này tôi không làm ăn được gì.”
Hứa Tấn Vân có nghe nói chuyện thuốc lá giả, nhưng lúc đầu rõ ràng Vạn Nguyên nói trong thư là hắn nghe xong việc buôn bán này đã dẫn Kim Dân rời đi, sao lại dính líu đến thuốc lá giả?
“Chị còn biết gì nữa?”
Người phụ nữ có vẻ cực kỳ không muốn liên quan đến chuyện này, “Tôi có thể biết gì được? Tôi có quen hai người họ đâu, công an hỏi gì tôi trả lời nấy thôi.”
Nói xong người phụ nữ xoay người đi vào tiệm, Hứa Tấn Vân sốt ruột đến mức muốn đứng lên, nhưng bị thư ký Vương giữ lại.
“Tấn Vân, đến bệnh viện kiểm tra lại đã.”
“Nhưng bạn cháu…”
Thư ký Vương nghiêm túc quan sát Hứa Tấn Vân, ông bắt đầu nghi ngờ mục đích Hứa Tấn Vân gọi điện cho Trần Viễn Văn không phải để kiểm tra lại mà là để lên huyện tìm người.
“Tấn Vân, nếu bạn cậu giữ mình trong sạch chắc chắn sẽ không liên lụy, cũng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì. Mục đích cậu lên huyện lần này là kiểm tra lại, cậu đừng quên chủ nhiệm Trần còn muốn đến thăm cậu. Chủ nhiệm Trần rất bận, có thể bớt chút thời gian đã rất khó rồi.”
Hứa Tấn Vân lập tức nản lòng, lời nói của thư ký Vương đang nhắc nhở y sau khi gặp Trần Viễn Văn cũng không thể nhờ Trần Viễn Văn nghe ngóng giúp chuyện của Vạn Nguyên.
“Cháu biết rồi chú Vương, cháu xin lỗi…”
Thư ký Vương không nói những cái khác, “Tôi sẽ đến bệnh viện với cậu trước, chủ nhiệm Trần rất lo cho chân của cậu, cậu cũng để ông ấy yên tâm.”
Kiểm tra lại rất suôn sẻ, đêm nay nghỉ một đêm ở bệnh viện, ngày mai mới có thể xem kết quả kiểm tra lại. Nhưng Trần Viễn Văn bận quá không có thời gian đến, thư ký Vương cũng không ở cạnh Hứa Tấn Vân quá lâu đã đi làm việc của mình.
Xe lăn của Hứa Tấn Vân đổi thành nạng, hành động dễ hơn trước nhưng y không thể ra khỏi cổng bệnh viện, muốn quay về tìm người phụ nữ kia cũng không có cách nào. Trong lúc y đang sứt đầu mẻ trán thì nhớ đến Sầm Yên Dung.
Tuy mình không có số điện thoại của Sầm Yên Dung, nhưng y vẫn nhớ rõ địa chỉ cửa hàng đèn của Sầm Yên Dung, Vạn Nguyên từng nhắc trong thư, mình cũng từng đến chợ đầu mối kia rồi, chắc không khó để tìm cửa hàng đèn.