Thời tiết ngày càng nóng, Vạn Nguyên bận rộn cả ngày, buổi tối quay về phòng trọ nhất định phải tắm rửa mới có thể yên tâm đi ngủ. Mấy hôm nay lần nào cũng tắm xong mới thấy Kim Dân từ ngoài về.
Vốn tưởng Kim Dân không có việc làm vài ngày sẽ chủ động yêu cầu quay lại chỗ Sầm Yên Dung với mình, không ngờ lần này cậu ta rất khí khái, nói gì cũng không đi tìm mình.
Mỗi lần Vạn Nguyên hỏi cậu ta làm gì ở bên ngoài, cậu ta đều đùa cợt nói giống Vạn Nguyên thôi, cũng tìm vài việc lặt vặt. Vạn Nguyên đã bỏ mặt mũi chủ động làm hòa, làm hòa không sao cả, nhưng Kim Dân vẫn không chịu làm cùng mình.
Chạng vạng tối hôm nay Vạn Nguyên về sớm, trời vẫn chưa tối hẳn, đèn đường hai bên đường đã sáng. Đi đến dưới phòng trọ, cửa sổ phòng họ sáng đèn, vào phòng nhìn, Kim Dân lại về trước hắn.
“Anh Nguyên!” Chu Kim Dân đang bày đồ ăn ra bàn, họ có tổng cộng ba cái bát, hai bát không để ăn cơm, một cái bát đựng canh, đồ ăn còn lại đều đựng trong túi, bên cạnh còn có chai rượu.
Kim Dân gọi Vạn Nguyên ngồi xuống, trên mặt là vẻ ôn hòa đã lâu không nhìn thấy, “Em chờ anh ăn cơm.”
Vạn Nguyên bị thái độ này dọa sợ, một bàn này dù thế nào cũng tốn ít tiền, họ đâu xa xỉ như thế, ngày lễ tết cũng chưa chắc thịnh soạn thế này.
“Sao mày mua nhiều vậy?”
Kim Dân có phần đắc ý, “Kiếm tiền mà, lúc trước toàn ăn màn thầu dưa muối, lần này khao bản thân một bữa, còn có rượu, em rót cho anh.”
Vừa mở chai rượu ra, mùi rượu nhanh chóng lan ra khắp phòng, Kim Dân rót rượu xong đẩy đến trước mặt Vạn Nguyên, “Thử đi anh.”
Rượu trong suốt phản xạ ánh sáng lăn tăn dưới bóng đèn vonfram, Vạn Nguyên cảm thấy hơi thất vọng không giải thích được. Không phải hắn không hy vọng Kim Dân có thể khá lên, chỉ là cảm thấy cậu em trai ngày càng đi xa mình, là một cảm giác thất bại khó nói.
“Làm sao? Anh không mừng thay cho em à?” Kim Dân thấy Vạn Nguyên không uống, cố ý kích thích hắn.
Vạn Nguyên mím môi, tay đỡ bát đựng rượu, đưa bát đến bên miệng hắn lại để xuống, “Mày vẫn chưa nói với anh rốt cuộc mày làm gì, thần bí vậy.”
Nói là làm công việc giống mình, Vạn Nguyên không tin. Hắn biết rõ cái giá của làm culi, tiền công sống qua ngày không thành vấn đề, nhưng chắc chắn không chịu được ăn uống thịnh soạn như Kim Dân.
“Đã nói với anh em chuyển hàng rồi, anh không tin hả? Ông chủ của em hào phóng lắm.”
Vạn Nguyên không biết có hào phóng hay không, hắn chỉ biết là Kim Dân không nói thật, “Được thôi, mày chịu khó làm, làm đến nơi đến chốn.”
Không uống rượu cũng không ăn đồ, Vạn Nguyên cầm quần áo ra ngoài tắm rửa. Lúc quay về, rượu và đồ ăn trên bàn chưa ăn hết, Kim Dân đã nằm trên giường lăn ra ngủ.
Mặc dù nói chuyện với Kim Dân không hòa hợp, nhưng công việc bận rộn làm cuộc sống phong phú hơn, mỗi ngày chờ thư hồi âm của Hứa Tấn Vân cũng tràn đầy hy vọng.
Nội dung thư của Vạn Nguyên phần lớn là ghi lại, cửa hàng đèn của Sầm Yên Dung, chợ đêm trong huyện, khu mua sắm chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám vào, người phụ nữ ở tiệm uốn tóc dưới tầng.
Việc chia sẻ này quả thật có thể gây nghiện, có thể khiến con người nóng ruột nóng gan, ước gì một giây sau có thể chờ được câu trả lời của đối phương. Nhưng không phải tất cả nội dung đều là điều Hứa Tấn Vân muốn đọc được, ví dụ như thỉnh thoảng Vạn Nguyên sẽ nói về phụ nữ trong thành phố với y.
Những người phụ nữ khác nhau, không chỉ là người phụ nữ ở tiệm uốn tóc, còn có chị chủ cửa hàng đèn, hoặc là đồng hương tình cờ gặp được. Cho dù Vạn Nguyên chỉ nhắc một câu cũng đủ khiến Hứa Tấn Vân ghen ghét.
Hứa Tấn Vân hận chẳng thể xé nát lá thư trong tay, nhưng nghĩ rằng đây là thư Vạn Nguyên gửi đến, y chỉ có thể gấp lá thư lại một cách thô bạo, kẹp vào sách cùng với phong bì.
Làm sao Vạn Nguyên biết được nỗi lo lắng của mình? Nếu có thể, y ước gì có thể buộc Vạn Nguyên bên cạnh.
Hôm nay như thường lệ, sáng sớm Vạn Nguyên đến bưu điện gửi thư, xem thời gian thấy gần đến giờ bèn chạy vội đến cửa hàng đèn.
Sau khi Kim Dân không đến nữa, Sầm Yên Dung lại tìm hai người chuyển hàng khá lớn tuổi, hai người kia đã làm việc, Vạn Nguyên đang định tham gia với họ thì nghe thấy Sầm Yên Dung nổi cơn tam bành gọi điện trong quầy.
“Chị hai ơi, chị làm gì thế? Tôi đã nói rồi bà cần tiền gấp tôi sẽ cho bà vay, bà để lại một đống hàng hóa cho tôi để làm gì? Tôi làm gì có thời gian đến trông? À chết mê chết mệt vì một thằng đàn ông, bà có tiến bộ hơn được không? Hắn không cần bà nữa, bà còn mặt dày tìm đến cửa, chỉ có bà mới mất giá như thế, nếu tôi là đàn ông cũng xem thường bà!”
Vạn Nguyên nhìn nhau với hai người còn lại, rất ăn ý không lên tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Hình như đối phương không bị Sầm Yên Dung mắng cho tỉnh ra, Sầm Yên Dung giận hơn, “Tôi bỏ tiền mở cửa hàng quần áo đó nhưng để làm cùng bà! Mẹ kiếp bà đừng lúc nào cũng nghĩ đến đàn ông được không! Bà… Alo!”
Sầm Yên Dung vẫn chưa mắng xong, đối phương đã cúp máy, cô tức xì khói, đốm lửa sắp bắn ra khỏi mắt đến nơi.
Hàng không nhiều nên chuyển rất nhanh, lúc thanh toán hai ông chú kia không dám tiến lên, Vạn Nguyên phải lấy giùm. Vốn tưởng thanh toán tiền công hôm nay là có thể về sớm, nhưng Sầm Yên Dung nén giận gọi Vạn Nguyên lại.
“Vạn Nguyên, cậu khoan đi, cậu theo tôi xuống dưới xem thử.”
Sầm Yên Dung quơ chìa khóa, kéo cửa cuốn xuống, bước nhanh đi về phía trước, Vạn Nguyên chỉ có thể đuổi theo sau.
Chợ đầu mối này rất rộng, bên trong bán đủ thứ, chia làm nhiều khu vực, hướng Sầm Yên Dung đang đến là khu quần áo.
Hôm nay là cuối tuần, người mua đồ và nhập hàng đều nhiều, khách hàng trước mỗi cửa tiệm đều nối liền không dứt. Cuối tuần, lượng khách lớn thế này nhưng một cửa hàng có vị trí đẹp sát đường lại đóng kín cửa.
Sầm Yên Dung đi thẳng đến cửa tiệm kia, lấy chìa khóa ra, kéo cửa cuốn lên, hàng bên trong rơi đầy đất, có vài thứ suýt nữa bay lên ra đường đi.
Tiếng động lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường, có vài người bán buôn thấy hàng mới treo trên kệ lập tức muốn Sầm Yên Dung lấy xuống cho xem.
Sầm Yên Dung nhìn mà đau cả đầu, cô đã bán quần áo bao giờ đâu, với tính tình nóng nảy của cô, ước gì có thể phóng một mồi lửa đốt sạch cho xong.
Người bên cạnh lại giục, những người nhập hàng này như đi đánh trận. Vì hàng hóa mới không nhiều, khi nhập hàng đều chú trọng nhanh, chính xác, thô bạo, sợ bị người cùng nghề giành trước một bước.
Quan niệm khách hàng là thượng đế đã ăn sâu vào trong xương tủy người làm ăn như Sầm Yên Dung, cô cố nén giận, chỉ vào Vạn Nguyên, “Cậu làm đi.”
Vạn Nguyên cũng chưa từng làm, hắn cũng là không trâu bắt chó đi cày, cầm lấy gậy phơi đồ bên cạnh lấy bộ quần áo trên cùng xuống.
Người ta khá thoải mái, nhưng Sầm Yên Dung và Vạn Nguyên đều không biết giá nhập hàng, hơn nữa cũng không biết có bao nhiêu hàng tồn kho.
Sầm Yên Dung thuận miệng nói một giá, “Chỉ cái này cô lấy thì lấy, không lấy chúng tôi sẽ đóng cửa.”
Chỉ cái này, giá cả cũng vừa phải, người kia không do dự nhiều. Sau khi nhận tiền, Sầm Yên Dung gọi Vạn Nguyên vào cửa hàng, kéo cửa cuốn lại, âm thanh ồn ào lập tức nhỏ đi.
“Vạn Nguyên, bây giờ có chuyện thế này, giờ bạn tôi không làm nữa, để lại đống hỗn độn này cho tôi, cậu cũng biết cửa hàng đèn bận, tôi không thể đi được. Tôi không biết gì về nghề bán quần áo, cậu bán giúp tôi đi, tôi chỉ lấy tiền vốn, bán được bao nhiêu là do bản lĩnh của cậu.”
Trong cửa hàng thực sự không có chỗ đặt chân, Vạn Nguyên sợ giẫm bẩn quần áo của người ta, vẫn nhón chân đứng. Nghe thấy lời nói của Sầm Yên Dung, hắn “A” một tiếng, hoảng hốt nói: “Tôi cũng chưa bán quần áo bao giờ…”
“Tạm thời tôi không tìm được ai khác, tiền thuê nhà cũng nộp rồi, hàng tồn kho cũng đầy. Cậu xem như giúp tôi một việc, chờ tôi tìm được người sẽ đến thay cậu.”
Trong cửa hàng toàn quần áo nữ, đàn ông bán quần áo nữ liệu có bị người ta nói là lưu manh không.
“Cậu vẫn chưa lấy vợ đúng không, dù thế nào cũng nhân cơ hội tiết kiệm tiền cưới vợ. Cậu nhìn cậu bây giờ xem, toàn làm công việc tốn thể lực, chỉ có thể nói đủ sống. Thật ra buôn bán cơ bản đều giống nhau, cứ mở miệng là được. Nghề này cũng phổ biến, nếu cậu làm tốt sau này cậu có thể làm ông chủ.”
Làm ông chủ thực sự rất hấp dẫn, có ai nghe mà không động lòng? Vạn Nguyên nhìn xung quanh một vòng, nếu bán hết quả thật có thể kiếm được kha khá.
Sầm Yên Dung cũng không muốn làm khó, “Cậu suy nghĩ đi, nếu cậu không muốn làm, tôi cũng không miễn cưỡng…”
“Được, tôi thử xem.”
Sầm Yên Dung gật đầu, đẩy hàng trước mặt ra, đi vào bên trong lấy một quyển sổ trong ngăn kéo ra, “Tôi nhớ cậu biết ít chữ, đây là sổ sách, giá nhập hàng ở trên đây, cậu phải dành một ngày để đối chiếu giá nhập hàng và quần áo, mỗi kiểu định giá bao nhiêu sẽ do cậu quyết định.”
“Điện thoại bàn ở đây, cậu có số điện thoại cửa hàng của tôi rồi, có chuyện gì cứ gọi cho tôi.” Sầm Yên Dung xốc túi hàng chồng chất như núi lên, bên dưới cùng là điện thoại bàn, cô gỡ chìa khóa của cửa hàng từ móc chìa khóa ra, “Cậu cầm chìa khóa đi, tôi phải về cửa hàng.”
Cửa cuốn được mở ra, sau đó bị khóa bên trên, để lại Vạn Nguyên ôm quyển sổ nặng trịch đứng tại chỗ. Đầu óc hắn trống rỗng, chưa kịp phản ứng, tiện tay lật quyển sổ, chữ bên trong lít nha lít nhít như khiêu vũ, giờ phút này hắn thấy mừng vì biết mấy chữ.
Sau khi định thần lại, Vạn Nguyên đối mặt với quần áo trong cửa hàng không có chút manh mối nào, chỉ có thể dọn chỗ đặt chân cho mình trước, đặt sổ lên tủ, cẩn thận phân biệt bên trên viết gì.
Ngoài giá nhập hàng còn có một vài ký hiệu hắn không nhận ra, cùng với số điện thoại và địa chỉ nhà cung cấp. Hắn tiện tay gỡ quần áo treo bên cạnh xuống, thứ tự các số trên mác khác với trong sổ, nhưng ký hiệu thì đúng.
Vạn Nguyên tìm được bút trong ngăn tủ, lại tìm trong phòng những ký hiệu giống trong sổ, tìm được quần áo tương ứng, hắn nhanh chóng biết giá nhập hàng trên bao bì. Mặc dù trong cửa hàng hơi bừa bộn, nhưng quần áo cùng kiểu dáng gần như để chung với nhau đã giảm thiểu đáng kể lượng công việc của mình.
Bận rộn cả ngày, Vạn Nguyên khó lắm mới sửa lại được giá cả, quần áo vốn vương vãi trên đất cũng được gấp gọn lại, trong cửa hàng xem như ra dáng.
Vạn Nguyên đứng lên ngồi xuống nhiều lần, giờ eo mỏi lưng đau, hắn vận động một lát, xuyên qua khe hở phía trên cửa cuốn có thể nhìn thấy bầu trời tối đen. Muộn rồi, mình phải đến trả lời cho Sầm Yên Dung.