Long Đô Binh Vương

Chương 83: Cậu còn chưa đủ tư cách đưa ra điều kiện với tôi




Sau khi Triệu Ngạn nhìn thấy Kim Trung Vũ, cậu ta hoảng sợ vội vàng túm lấy Dương Thiên!

Cậu ta Cẩn thận từng li từng tí nói với Dương Thiên: "Anh Dương, anh phải biết, khiêu khích La Tranh không phải là vấn đề lớn, nhưng không thể khiêu khích Kim Trung Vũ..."

"Ồ

Dương Thiên có chút hứng thú nhìn Triệu Ngạn: "Sao. vậy? Tại sao không thể?"

Để tránh cho người anh em này gặp rắc rối lớn và để lại hậu hoạn vô tận, Triệu Ngạn vội vàng mô tả cho. Dương Thiên thế lực của nhà họ Kim ở phía bắc thành phố và sự kinh hoàng về vị "Kim thiếu" đang đứng trước mặt họ vào lúc này!

"Nhà họ Kim ở phía bắc thành phố kinh doanh vàng bạc châu báu, vẫn luôn là đại gia tộc về vàng bạc đá quý ở Tân Hải, có tài chính hùng hậu và các mối quan hệ phức tạp đan xen. Ngoài ra, Kim Trung Vũ này quanh năm luôn là quán quân Sanda, rất mạnh, hắn còn có một sư phụ là võ sư, nghe nói là lão tăng đến từ Thiếu Lâm... Được đặc biệt thuê đến để huấn luyện cá nhân cho hắn, nhà hàng Kim Phúc Nguyên này do Kim Trung Vũ mị Gần như không có ai dám gây rối ở Kim Phúc Nguyên...

"Thì ra là thế..." Dương Thiên gật đầu: "Tôi cũng không nói là tôi muốn gây chuyện mà, ha ha."

"Phù.."

Triệu Ngạn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, cậu ta vô thức vuốt ve lồng ngực: "Vậy là tốt rồi, anh Dương, anh cứ nghe tôi đi, mặc kệ Kim Trung Vũ nói cái gì, chúng ta cứ gật đầu, chịu thiệt thòi một chút cũng không có gì mất mặt cả..."

Dương Thiên không nói nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Kim Trung Vũ đã đứng trước mặt Dương Thiên.

Hắn khoảng hai mươi mấy tuổi, mũi vểnh lên trời, tràn đầy kiêu ngạo, đôi mắt sắc bén như đại bàng săn mồi, Kim Trung Vũ nhìn chằm chằm Dương Thiên rồi lắc. đầu: "Người anh em này, La Tranh là bạn của tôi, theo lý thuyết thì hôm nay tôi không có khả năng tha cho cậu, nhưng vì hôm nay là buổi họp lớp của các cậu, người ngoài như tôi không can thiệp vào làm gì, tôi sẽ chỉ cho. cậu một con đường sáng, cậu có thể nghe xem có được hay không."

"Ừ." Dương Thiên gật đầu.

"Đầu tiên, cậu đi tìm chổi và thùng rác, tự mình dọn sạch sẽ toàn bộ rác và miểng thủy tinh trong phòng! Nghe cho rõ, tôi muốn cậu tự mình dọn dẹp! Từ trong ra ngoài, quét sạch sẽ toàn bộ, yêu cầu của tôi là, phải sáng sủa và sạch sẽ!! Thứ hai, bàn ghế bị đập vỡ đều là đồ của nhà hàng Kim Phúc Nguyên tôi, cậu nên bồi thường đúng không? Dựa theo quy định, phải bồi thường gấp năm lần! Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ để bộ phận tài vụ giúp cậu tính toán xem cụ thể là đền bao nhiêu tiền..."



"Còn điều thứ bal!" Kim Trung Vũ duỗi ra ba ngón tay: "Cậu gây chuyện đánh người ở Kim Phúc Nguyên của tôi, là không cho tôi mặt mũi, tôi muốn cậu ngay lúc này phải quỳ xuống xin lỗi trước mặt mọi người!!"

"Ha ha ha ha..."

Nghe xong ba điều kiện này, La Tranh trực tiếp cười ra tiếng, hưng phấn khoa tay múa chân! Nắm lấy cánh tay Kim Trung Vũ: "Người anh em, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, người anh em, tôi nhớ kỹ! Ngày khác nhất định sẽ trả lại!"

Những người xung quanh cũng cười ra tiếng, bàn tán 'ầmT, âm thanh ý kiến khác nhau như đậu nổ trong nồi đá.

"Như vậy đúng rồi, Kim thiếu thật sự thấu tình đạt lý.

"Ha ha, mày thì biết cái gì, Kim thiếu như vậy gọi là biết cách chơi, để một người đàn ông như Dương Thiên tự mình dọn dẹp phòng? Giống như tạp vụ? Chậc chậc, mày cho rằng Dương Thiên có thể dọn dẹp sao?"

"Có phải hay không là một chuyện khác, có dám phản bác mặt mũi Kim thiếu hay không lại là một chuyện khác!"

Trong khi mọi người đang bàn luận ầm ï, Kim Trung Vũ mắt điếc tai ngơ, dáng vẻ ngầu ngầu rút ra một điếu thuốc, châm lửa, phả một làn khói lên mặt Dương Thiên: "Thế nào? Điều kiện của tôi phải nói là rất hợp tình hợp lý đúng không?”

Kim Trung Vũ đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm Dương Thiên rồi nói.

"Ha ha..."

Dương Thiên từ trước tới giờ đều rất nghiêm túc trong lời nói, từ đầu đến cuối đều đứng chắp tay sau lưng, chưa từng nói chuyện.

Cuối cùng...

Anh gật gật đầu, hứng thú nhìn chằm chằm Kim Trung Vũ: "Rất tốt, điều kiện của cậu rất hợp lý, nhưng mà, chỉ bằng tôi cũng cho cậu một điều kiện?"

"Cậu mà cũng xứng nói điều kiện với tôi?" Kim Trung Vũ nhíu mày lắc đầu: "Đừng quên thân phận của mình, cậu còn chưa đủ tư cách đưa ra điều kiện với tôi!"