Long Đô Binh Vương

Chương 57: Sáu giờ tối




Thế nhưng, thất vọng thì thất vọng, Giang Tiếu Anh cũng không từ bỏ bất cứ hy vọng nào!

Cô huy động tất cả bạn bè mà cô có thể nói chuyện ở Long thành để tìm kiếm Dương Thiên! Còn dùng cả tài nguyên †ruyền thông của công ty để truyền tin tức cho Dương Thiên trên phạm vi toàn thành phố.

Cùng lúc đó, bản thân Giang Tiếu Anh cũng dựa vào trực giác của mình, đi qua từng con đường, từng khu dân cư để tìm kiếm!

Đôi chân trắng nõn non nớt ban đầu bị bào mòn, ánh nắng khiến mặt cô đau rát nhưng cô vẫn không bỏ cuộc!

Sáu giờ tối.

Tại công ty Cẩm Tú, nhân viên lục tục tan ca.

Dương Thiên đã sớm tới đây cùng con gái để đợi Ninh Thanh Thanh ở cửa công ty, nghĩ đến vợ con là trong tim tràn đầy lửa nóng, anh như bao người bình thường khác, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc khi nhìn thấy vợ về sau một ngày đi làm.

Trên thực tế, giờ phút này Dương Thiên cũng không biết Giang Tiếu Anh vì tìm anh mà đã sử dụng nguồn lực truyền thông vượt qua khả năng quảng cáo của 80% các công ty quảng cáo hàng đầu ở Long Thành!

Tài chính được sử dụng đã vượt quá 10 triệu!

Lấy một thí dụ, công ty Cẩm Tú của Ninh Thanh Thanh là một trong mười công ty quảng cáo hàng đầu ở Long Thành cũng chỉ không quá 10 triệu cho việc quảng cáo trong một năm.

Giang Tiếu Anh thì sao? Để tìm một người vô danh như Dương Thiên đã tiêu tốn hơn 10 triệu trong vòng một buổi chiều!

Có thể nói, vì tìm Dương Thiên, Giang Tiếu Anh đã dùng hết toàn lực! Bỏ ra hết thảy! Dốc hết tất cả!



Đáng tiếc, Dương Thiên giống như đã bốc hơi khỏi thế giới, Giang Tiếu Anh đập vào 10 triệu giống như đá chìm đáy biển, không tạo ra một chút gợn sóng nào...

Cô bé đáng yêu Dương Tố Tố nhìn thấy mẹ mình đi ra liền cao hứng khoa tay múa chân, tinh nghịch đáng yêu gọi một tiếng "Ma Ma' rồi vùng ra khỏi vòng tay của Dương Thiên và lao tới...

Ninh Thanh Thanh bận rộn cả một ngày nhưng khi nhìn thấy Dương Tố Tố thì trên mặt chỉ còn lại nụ cười.

"A? Tố Tố sao lại tới đây?"

Mấy cô bạn thân đồng nghiệp đi xuống lầu cùng với Ninh Thanh Thanh nhìn thấy Tố Tố đáng yêu thì đều ngạc nhiên.

Họ đưa mắt nhìn về phía xa xa thì thấy một thanh niên mạnh mẽ đang tiến lại gần.

Có cô bạn cố ý ngồi xổm xuống ôm lấy Dương Tố Tố: "Tố Tố, nói cho chị biết ai đưa em đến đây?"

Cô bé không chút đề phòng gì thốt ra một câu: "Ba ba đưa em đến!"

"Hả.." Lời này vừa nói ra!

Mấy cô bạn đều mỉm cười nhìn Ninh Thanh Thanh, ánh mắt nóng bỏng như ánh mặt trời thiêu đốt.

Cô bạn thân mũm mĩm mắt to nhìn Ninh Thanh Thanh: "Hey, Thanh Thanh, chuyện gì thế này? Từ khi nào mà cậu giấu tụi tôi tìm một người cha cho Tố Tố vậy?"



"Đúng, thật sự là trọng sắc khinh bạn mà, còn không dẫn người tới giới thiệu cho tụi này đi chứ? Là thanh niên tài tuấn nào thế?"

Một nữ đồng nghiệp cao gầy đi giày cao gót liếc mắt một cái, khóe miệng hừ lạnh:

"Ha ha, cho dù không phải thanh niên tài tuấn thì ít nhất cũng là một ông chủ giàu có đúng không? Thanh Thanh nhà ta có điều kiện như vậy, không phải con chó con mèo nào cũng có thể cưới về..."

"Ha ha, đúng vậy..."

"Đúng thế, nếu là tên nghèo nào mà muốn cưới Thanh Thanh nhà ta thì tôi không sẽ không đồng ý!"

Mấy người này mồm năm miệng mười nói xong liền đưa tới rất nhiều người vây xem.

Ninh Thanh Thanh vô cùng lúng túng.

Thấy Dương Thiên đi tới, cô hung hăng trừng Dương Thiên một chút, thầm nói: "Không phải đã nói không cho anh tới đón rồi saol"

Ninh Thanh Thanh cũng không phải là thích hư vinh, chỉ là cô không muốn tha thứ cho Dương Thiên nhanh như vậy, cho nên cô không muốn tạo ra hoàn cảnh như thể hai người đã ở bên nhau.

Nếu không cô lo là mình sẽ nhịn không được, đến lúc đó sẽ không đủ để dạy cho tên đàn ông phụ lòng Dương Thiên này một bài học, lại một lần nữa bị anh ăn, Ninh Thanh Thanh lo lắng Dương Thiên dễ dàng có được thì sẽ lại không trân trọng.

Dương Thiên kỳ thật cũng biết rất rõ chút tâm tư nhỏ nhặt này của phụ nữ.

Chỉ là sở dĩ Dương Thiên không hợp tác mà vẫn xuất hiện là bởi vì Dương Thiên chắc chắn rằng người đàn ông phụ lòng tên Dương Huyền Cơ kia đã chết từ lâu, và bây giờ xuất hiện lần nữa là người đàn ông tốt Dương Thiên!