“Cái con bé nít quỷ này, nếu con còn nói lung tung nữa thì tối mai đừng hòng mẹ dẫn con đi chơi.”
Dương Thiên chỉ đang tập trung vui vẻ, nhớ lại những quá khứ ngọt ngào trước kia, tưởng tượng đến những gì sắp xảy ra, môi anh không nhịn được mà cười thật tươi.
Nhưng mà hiệu quả cách âm của ngôi nhà này rất kém, thế là mẹ của Dương Tố Tố đã nghe hết những gì Dương Tố Tố nói.
Chỉ một câu hờn dỗi lại đầy mê hoặc quyến rũ.
Dương Tố Tố biết sự việc đã bại lộ, cô bé rụt đầu lại, lè lưỡi cười ngượng ngùng, nhún nhún vai nhìn Dương Thiên, trên mặt lộ ra vẻ uất ức và vô tội, như đang dùng ánh mắt nói với Dương Thiên, “hết cách rồi, con chỉ có thể giúp cha được đến đây thôi.
Khoảnh khắc khi ánh mắt Dương Thiên và Ninh Thanh Thanh chạm vào nhau giống như có một tia lửa điện xoẹt qua, nổ tung như pháo hoa.
Nhưng mà cũng hệt như pháo hoa rực rỡ, thoáng qua liền mất.
Ninh Thanh Thanh thở phì phò kéo cô con gái của mình vào phòng, trực tiếp đóng cửa lại.
Dương Thiên ngượng ngùng, tự cười nhạo bản thân.
Nhưng mà anh rất ngạc nhiên với chỉ số IQ của cô nhóc. năm tuổi Dương Tố Tố.
Biểu hiện vừa rồi của cô bé rõ ràng là đã làm tốt chuẩn bị với cả hai bên, đoán chừng là cô bé lén nói riêng một kiểu với Dương Thiên, cũng đã nói riêng kiểu khác với Ninh Dương Dung, muốn hai người bọn họ mơ mơ màng màng rồi nhanh chóng hòa hảo với nhau.
Chỉ tiếc là cuối cùng thì cái câu gừng càng già càng cay vẫn đúng, tâm tư nhỏ bé này của Dương Tố Tố tạm thời vẫn không thể đấu được với Ninh Thanh Thanh có chỉ số IQ cao.
“Ha ha...”
Dương Thiên hài lòng cười cười. Thành phố hoa lệ, đầy màu sắc, yên tĩnh vã ấm áp.
Nếu Ninh Thanh Thanh thật sự nhanh như vậy đã đồng ý tiếp nhận anh thì ngược lại Dương Thiên anh lại cảm thấy không nhận ra cô của khi xưa nữa. Cô không tiếp nhận anh, nhưng cũng không cự tuyệt, đây mới là tính cách của Ninh Thanh Thanh, có cả tình yêu và sự trừng phạt cho nhiều năm ra đi mà không một lời từ biệt, như vậy rất tốt.
“Tốt hơn rất nhiều so với trên chiến trường mưa bom bão đạn.” Dương Thiên nói xong liền quay người trở về phòng.
Đóng cửa lại.
Dương Thiên ngã xuống giường, ném túi vải đựng hai trăm ngàn tiền mặt xuống đất, gối hai tay sau đầu năm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Thật ra kiếm tiền không hề khó.
Nếu như chỉ đơn giản là ăn no chờ chết thì hai trăm ngàn này cũng đủ dùng trong một thời gian dài, nhưng mục đích của Dương Thiên không chỉ có vậy, thời gian có hạn nhưng nhiệm vụ nặng nề, một ngày nào đó anh sẽ lại phải rời đi lần nữa.
Anh không muốn những ngày sau khi anh rời đi thì hai mẹ con Thanh Thanh sẽ lại rơi vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
Ba giờ trước, vào lúc Dương Thiên đổi hai trắm ngàn tiền chip mà Giang Nguyên Sơn để lại cho anh ở sàn đấu ngầm, anh đã lưu lại số di động của mình cho cô nàng ở quầy lễ tân.
Dương Thiên nói với cô ấy: “Nếu Giang Nguyên Sơn quay lại đây thì giúp tôi đưa số điện thoại di động này cho ông ấy”
Giang Nguyên Sơn ở Long Thành này giàu nứt đố đổ vách, cô gái lễ tân chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra ngay.
Nhưng đến bây giờ điện thoại vẫn chưa reo...