Sáng sớm hôm sau, Lăng Hi tinh thần tràn trề năng lượng từ trên giường bật dậy, đứng trước gương thử hết quần này đến áo khác. Thường ngày cậu ăn mặc rất tùy ý, mỗi lần đi đến công ty đều diện áo phông quần dài. Nhưng hôm nay cậu tới đó là để đàm phán với cấp trên, trang phục tuyệt đối không thể khiến người ta coi thường. Lăng Hi lấy ra một bộ tây trang đắt tiền nhất từ trong tủ treo, suy nghĩ một chút, không khoác áo vest, chỉ mặc mỗi sơmi và quần âu, thu lại nụ cười trên mặt, trong gương phản chiếu hình ảnh một cậu thanh niên vừa trắng trẻo thanh tú lại thành thục thận trọng, chỉ có điều nghiêm túc chưa được 3 giây, cậu lại bị chính phong cách bảo thủ của mình chọc cho bật cười.
Công ty chủ quản của cậu – Dương Thiên Entertainment bỏ tiền ra bao trọn vài tầng lầu trong một khu chung cư, cách trụ sở của công ty hai đoạn ngã tư để làm ký túc xá cho “gà” dưới trướng. Mới đầu không có nhiều nghệ sĩ lắm, Lăng Hi được độc chiếm một căn hai phòng ngủ, thế rồi số lượng nghệ sĩ tăng nhanh, mấy căn bên cạnh đều bị đổi thành phòng vách ngăn, vốn dĩ công ty cũng tính sắp xếp người khác vào ở chung với cậu, nhưng do Lăng Hi cắn răng tự móc hầu bao thuê lại nửa căn, nên mới có thể tiếp tục một mình độc chiếm. Lúc trước cậu còn vui tươi hớn hở an ủi bản thân “Cho dù không làm nghệ sĩ mà làm công tác khác vẫn được công ty thuê nhà trọ cho”, nhưng hiện tại xem ra lúc ấy đúng là bị quỷ ám.
Cậu gọi điện tố khổ với An Thụy Phong: “Cảm giác trong lòng em hiện tại cứ như chia tay với người yêu cũ khốn nạn ấy, lúc yêu thì thấy cái gì cũng tốt cái gì cũng có thể nhịn, luôn thấy kẻ khác không thể nào so bì được. Hiện tại muốn chia tay, bỗng chốc hoàn toàn tỉnh ngộ, hết thảy nợ cũ nợ mới đều nhảy ra, càng nhìn càng thấy đó là một tên cặn bã làm lỡ làng thanh xuân của mình.”
An Thụy Phong an ủi cậu: “Không sao, mặc dù người yêu cũ của em là một tên xấu xa, thế nhưng người yêu hiện tại của em là một tấm gương tốt.”
“Vậy lúc nào về em sẽ thêu cho anh một lá cờ thi đua, bên trên viết ‘Nhân trung long phượng, sàng thượng giai mô’ nhé.” (rồng trong loài người, tấm gương trên giường)
Lăng Hi cúp điện thoại, vừa ngâm nga vừa bước ra khỏi cửa, vui vẻ giống như một cô thôn nữ muốn ra ngoài hái nấm. Cậu đi tới trước cửa thang máy, phỏng chừng trên người mới được buff thêm may mắn, không tới nửa phút đồng hồ thang máy đã từ trên tầng hạ xuống.
Mà trùng hợp nhất là khi cửa thang máy mở ra, người đứng bên trong chính là người đại diện cũ đã hơn một tháng không gặp của cậu.
Lúc này Ngô Hữu Bằng đang quay lưng lại với cửa thang máy, nói chuyện cùng mấy cô gái trẻ phía sau, Lăng Hi đi theo hắn 11 năm, bóng lưng của hắn hầu như đã in sâu vào đầu cậu, vì thế cửa thang máy vừa mới mở ra, cậu liền vọt ngay vào trong, dùng cả hai tay hai chân treo người lên lưng Ngô Hữu Bằng.
Cậu gọi ơi ới một tràng: “Anh Ngô anh Ngô anh Ngô anh Ngô!”
Ngô Hữu Bằng bị Lăng Hi dọa cho sợ hết cả hồn, thang máy cũng bị cậu làm trùng xuống. Có điều khi nghe được giọng nói của Lăng Hi, Ngô Hữu Bằng nghiêng đầu sang bên cạnh nhìn cậu, rất tự nhiên tét một cái vào mông Lăng Hi: “Xuống nhanh, không biết giữ hình tượng trước mặt đàn em à?”
Lăng Hi đã sớm chú ý tới năm cô bé trang điểm xinh đẹp trong thang máy, vừa nhìn đã biết ngay bọn họ là nhóm nhạc thần tượng mà Ngô Hữu Bằng mới nhận. Cậu quy quy củ củ trèo xuống khỏi người Ngô Hữu Bằng, rất tự nhiên giới thiệu bản thân.
“Chào mấy em, anh là…”
“Lăng Hi!” Mấy cô bé mồm năm miệng mười nói: “Em biết anh nha, tới bây giờ khi dẫn chúng em về ký túc xá, thi thoảng anh Ngô vẫn đi nhầm tầng đó.”
“Ảnh luôn nói dẫn dắt nghệ sĩ nam sướng hơn, vì những lúc anh không nghe lời ảnh có thể thẳng tay đánh mông anh!”
“Anh Ngô hung dữ lắm á, lúc mang anh cũng như vậy hả?” Mấy cô nhỏ vây xung quanh cậu, líu ra líu ríu như mấy chú chim sẻ.
Đây là lần đầu tiên Lăng Hi được nói chuyện với nhiều gái xinh như thế, bên trái có ngực bự, bên phải có môi hồng, cậu không biết nên đặt ánh mắt vào em nào mới tốt, suy nghĩ một chút, cuối cùng Lăng Hi quyết định nhìn em gái có bộ ngực bự nhất kia.
Ngô Hữu Bằng giới thiệu từng người với cậu: “Lần lượt từ trái sang phái là: Đông Đông, Hi Hi, Nam Nam, Bắc Bắc, Chung Chung…”
(Đông & hướng đông [冬/東=dōng]; Hi & hướng tây [希/西=xī]; Nam & hướng nam [楠/南=nán]; Bắc trong hướng bắc [北=běi]; Chung & trung tâm [锺/中=zhōng]. Trong mạt chược bộ “tài pháo” gồm: đông, tây, nam, bắc, trung, phát, bạch)
Lăng Hi cơ trí nói: “Em đoán tên nhóm của mấy cổ gọi là ban nhạc Mạt Chược.”
Ngô Hữu Bằng: “… Người ta gọi là ban nhạc Phương Hướng ông ạ.”
Mấy cô nhỏ cười ầm ĩ, luôn mồm khen Lăng Hi hài hước.
Ngô Hữu Bằng nói: “Thấy gái xinh thì biết cách nói chuyện thế? Trước đây mọi người đều nói chú không biết điều.”.
||||| Truyện đề cử: Ẩn Trung |||||
“Sao có chuyện, trước giờ em luôn điều chỉnh giọng trước khi hát mà.”
Mọi người vừa cười cười nói nói vừa đi về phía Dương Thiên Entertainment. Nhóm bọn họ có 6 nghệ sĩ thì một flop dập mặt năm chưa debut, thế nên chẳng cần thừa tiền thuê xe để tránh tai mắt người khác. Mấy cô nhỏ vừa mới bước chân vào ngành, đương ở cái thời điểm tràn ngập mơ ước về tương lai, quấn quít lấy Lăng Hi, hỏi rất nhiều câu liên quan đến việc sau khi trở thành đại minh tinh.
Lăng Hi đáp: “Mấy tháng trước các em mà hỏi anh vấn đề này, anh chắc chắn không trả lời được. Thế nhưng bây giờ anh đã gặp được sao bự rồi nha —— các em biết An Thụy Phong đúng không, ảnh chính là huynh đệ tốt cùng mặc chung một cái quần với anh đó, ở bên cạnh ảnh anh được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, ngồi máy bay đi đi về về đều có fans đưa đón.”
Thâm tâm Ngô Hữu Bằng tự nhủ, hai đứa đâu chỉ là huynh đệ tốt cùng mặc chung một cái quần, rõ ràng là huynh đệ tốt cùng mặc chung một cái quần lót thì có. Như người ta yêu đương bí mật đều lo sợ đề phòng cẩn thận, còn Lăng Hi thì cười toe cười toét đem quan hệ giữa hai người khoe ra, thẳng thắn kiểu đấy lại chẳng làm ai nghi ngờ.
Khi bọn họ đi tới công ty, cũng là lúc Lăng Hi đang chém gió hăng nhất, Ngô Hữu Bằng cắt ngang lời cậu, bảo ban nhạc mạt chược đi lên trước, mình còn có việc muốn bàn bạc cùng Lăng Hi.
Dương Thiên Entertainment là một công ty quản lý có quy mô nhỏ, chỉ thuê được hai tầng trong một tòa nhà văn phòng làm trụ sở, tầng trên tầng dưới còn có công ty đào tạo minh tinh khác. Chờ bóng dáng mấy cô nhỏ khuất sau thang máy, nụ cười trên mặt Ngô Hữu Bằng biến mất, quay đầu lo lắng nhìn Lăng Hi: “… Hôm nay chú tới công ty đàm phán cùng bọn họ à?”
Với hiểu biết của hắn về Lăng Hi, nếu lãnh đạo không triệu tập thì còn lâu cậu mới chủ động tới công ty. Bữa nay cậu còn mặc tây trang, một thân một mình đi đến đây, xem ra trong lòng đã có quyết định.
“Không hẳn là đàm phán, trước tiên tâm sự cái đã, sau đó thăm dò ý tứ.” Ở trước mặt hắn Lăng Hi không bao giờ che giấu điều gì: “Ngày hôm qua em mới từ Nam Kinh về, công ty không phái người đại diện mới liên hệ với em, thậm chí cả vé máy bay em cũng phải tự đặt, em không còn chút lưu luyến gì với Dương Thiên nữa rồi.”
Một năm rưỡi trước Lăng Hi hết hạn hợp đồng với công ty chủ quản, từ lúc ấy cậu đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui. Khi đó cậu vừa tròn 25 tuổi, trong lòng có chút không cam tâm khi 10 năm nỗ lực cứ thế trôi theo dòng nước, thế là dưới sự trợ giúp của Ngô Hữu Bằng, cậu ký hợp đồng thêm 3 năm với công ty. Trong ba năm này Lăng Hi hi vọng có thể tiếp tục phấn đấu, nếu như có cơ hội thăng tiến thêm một bước, như vậy cậu cũng chẳng còn gì tiếc nuối. Thế nhưng còn chưa hết 3 năm, công ty đã ngấm ngầm ý định ‘đóng băng’ cậu, thậm chí điều cả người đại diện của cậu đi, để cậu hiện giờ phải tứ cố vô thân.
… Hôm nay cậu tới đây là để nói chuyện với công ty, nếu như công ty thật sự muốn buông bỏ cậu, còn lâu cậu mới ngoan ngoãn chịu thiệt, nhất định phải tranh thủ quyền lợi của bản thân.
Đường nào cũng có thể đến Rôma, đâu phải rời khỏi công ty thì không thể sáng tác hát hò, hiện giờ mạng net phát triển như thế, đến lúc ấy phát hành album online cũng được mà. Cậu không ham có nhiều fans, chỉ hi vọng có người thật lòng thích ca khúc của cậu là được rồi. Cậu không mong kiếm được tiền từ việc sáng tác, chỉ mong trái ôm đại minh tinh, phải ôm quán trà sữa, sáng tác vì yêu thích, không vì tiền.
Hai người hàn huyên mấy câu, Lăng Hi đem ý nghĩ và dự định sau này của mình nói sơ qua với Ngô Hữu Bằng, Ngô Hữu Bằng nghe xong thì thở dài một hơi, vừa vui mừng vừa cô đơn nói: “Trước đây anh thấy chú rất trẻ con, cảm giác mình giống như gà mẹ có thể chăm sóc chú cả đời. Ngày ấy đem chú giao vào tay An Thụy Phong anh có chút không yên lòng, không ngờ anh mới rời đi một tháng, chú đã trưởng thành lên nhiều.”
Lăng Hi khiêm tốn nói: “Trưởng thành là nhờ nương theo việc sinh lý trưởng thành.”
Ngô Hữu Bằng: “… Excuse me, tại sao mặc kệ chúng ta nói tới đề tài gì, chú đều có thể lôi chuyện ‘sinh hoạt cá nhân’ của chú vào?”
Hai người cùng đón thang máy đi lên công ty, em gái tiếp tân nhìn thấy Ngô Hữu Bằng bước vào cửa, rất hòa nhã chào hỏi hắn: “Anh Ngô, nhóm Đông Đông vừa đi về phía phòng vũ đạo, anh…” Lúc này cô nàng mới nhìn thấy Lăng Hi ở phía sau, vẻ mặt nhất thời cứng ngắc một hồi, vài giây sau mới mở miệng: “Lăng Hi, đã lâu không thấy cậu tới công ty.” Giọng điệu không mấy thân thiện.
Nhìn biểu hiện của cô nàng, trong lòng Lăng Hi lộp bộp một tiếng, kết quả chuyến đi này của cậu có lẽ còn tệ hơn dự tính ban đầu —— không nên xem thường tiếp tân của công ty, mấy cô nàng ở đây đều cực kỳ am hiểu việc nhìn mặt đoán ý, từ bác gái lao công bình thường đến thư ký CEO cao lãnh đều có thể thân quen nồng nhiệt, vì vậy thường xuyên thu được mấy tin tức ngầm, hết thảy biến động trong công ty mấy cô nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mà hiện tại em gái tiếp tân vẻ mặt có chút lúng túng, chắc hẳn đã thám thính được quyết định của công ty về phương hướng phát triển của cậu.
Lăng Hi chào tạm biệt Ngô Hữu Bằng ở cửa công ty, sau đó dọc theo hành lang dài ngoằng, tiến về văn phòng CEO ở phía cuối dãy. Kỳ thực cậu đã đi qua hành lang này rất nhiều lần, thủa ban đầu trong lòng tràn ngập hi vọng, tiếp đấy là hăng hái, cuối cùng lại sa sút cô đơn… Mãi cho đến hiện tại, trầm ổn quyết đoán, mỗi lần tâm tình của Lăng Hi đều không giống nhau.
Lúc cậu gõ cửa đi vào, TV trong văn phòng CEO mười năm như một dừng ở kênh giải trí. Trên màn hình LCD 42 inch, một nữ MC xinh đẹp gợi cảm đang đọc tin tức: “… Hôm nay là ngày kỷ niệm 10 năm debut của ảnh đế Andrew, tên phiên dịch của Andrew là An Đức Lỗ, trong người có 1/2 huyết thống Italy, trong một lần du lịch Trung Quốc thì được người tìm kiếm ngôi sao ngắm trúng, từ đấy dựa vào vẻ bề ngoài hoàn mỹ cùng kỹ năng diễn xuất ưu tú, nhảy vọt thành ngôi sao màn ảnh siêu hot, song song giành được giải ảnh đế vào tay. Sau khi chấm dứt hợp đồng với công ty chủ quản ban đầu, mang theo hơn 10 vạn tệ đầu quân vào công ty Tân Quý Entertainment. Ngay lúc công chúng bàn luận sôi nổi về phương hướng phát triển sự nghiệp của anh trong tương lai, thì ở độ tuổi hai mươi tám như mặt trời ban trưa, anh đột nhiên mất tích, đối với việc anh rời đi, công ty chủ quản của anh lựa chọn im lặng. Có người nói anh thân mang trọng bệnh, có người nói anh bị ‘đóng băng’, có người lại nói anh trở thành cổ đông sau màn của Tân Quý… Tám năm trôi qua, khi mà công chúng gần như đã quên mất sự tồn tại của anh, thì ngày hôm qua trên weibo lại có người đăng lên một đoạn video quay trộm, trong video là quang cảnh buổi lễ tốt nghiệp PhD (bằng tiến sĩ) của học viện đạo diễn chuyên nghiệp tại Mỹ, trong buổi lễ dường như xuất hiện một người cực kỳ giống Andrew…”
CEO ngồi ở sopha, tập trung tinh thần nghe tin tức. Không có bất kỳ công ty giải trí nào lại không hi vọng nghệ sĩ dưới trướng mình sẽ xuất hiện một bà hoàng âm nhạc hoặc ảnh đế giống Andrew, cũng giống như không một người nông dân nào không hi vọng con gà mái nhà mình sẽ đẻ trứng vàng. Thấy Lăng Hi đi vào, CEO tỉnh lại từ trạng thái nằm mơ giữa ban ngày, có chút lúng túng lên tiếng chào hỏi cậu, vội vàng tắt tivi.
“Lăng Hi, cậu tới rồi à? Bộ phim gì gì đấy kết thúc rồi sao?” CEO giở giọng cấp trên.
“Tối hôm qua vừa quay lại Bắc Kinh.” Giọng điệu của Lăng Hi rất bình thản, một câu cũng không oán giận công ty về việc không phái người tới đưa đón mình.
“Tốt, tốt. Tôi vừa thấy tin tức đón máy bay của An Thụy Phong trên TV, xem ra hai người các cậu dạo này thân quá ha, tôi thấy cậu cứ đi theo cậu ta suốt…” CEO nhìn cậu đầy nghi ngờ: “Chắc không phải cậu có ý định gì đấy chứ?” Cho dù hắn không coi trọng Lăng Hi, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ khoan nhượng gà nhà mình đổi sang chuồng khác.
“Ông yên tâm, tôi không có ý định nương nhờ công ty khác đâu.” Lăng Hi trả lời cứ như thật: “Quan hệ giữa tôi với An Thụy Phong cũng tạm được, mới quen biết hôm thử vai.”
Đến lúc này, CEO cũng không có ý định mời Lăng Hi ngồi xuống. Nếu là lúc trước, Lăng Hi sẽ thành thật đứng yên, nhưng hiện giờ cậu chả thèm kiêng kỵ nhiều như vậy nữa, trực tiếp đi tới ghế sofa đối diện CEO, vô tư ngồi xuống, đã vậy còn tự rót cho mình chén trà.
“Ồ… Quen biết cũng tốt ghê.” CEO hàm hồ nói một câu. Đúng như Lăng Hi nghĩ, CEO sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, trước đó cậu đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nếu CEO nói “Cậu và An Thụy Phong quan hệ tốt như vậy sao không nhờ cậu ta giúp đỡ mình một chút”, cậu sẽ dùng “Tình bạn giữa chúng tôi trong sáng không vì vụ lợi” làm hắn nghẹn họng.
Hai người đánh thái cực quyền nửa ngày trời, CEO hỏi cậu sự tình trong đoàn phim, tiếp đó hỏi cậu gần đây có sáng tác được ca khúc mới nào không, vẫn vòng vo mãi với Lăng Hi, một chút cũng không có ý định đi thẳng vào vấn đề.
Lăng Hi mất sạch kiên nhẫn, hỏi thẳng hắn: “Tôi muốn hỏi một chút, công ty quyết định về phương hướng phát triển của tôi ra sao? Tháng trước đã điều đi người đại diện hợp tác với tôi 11 năm, đến hiện tại cũng chưa phân người đại diện mới cho tôi, xin hỏi đây là ý gì?”
CEO nhấp ngụm trà, ung dung thong thả nói: “Cái này ấy à… có 2 nguyên nhân dẫn tới việc không phân người đại diện mới cho cậu, một là hiện tại công ty không đủ nhân lực, một cái khác thì có liên quan đến vấn đề đầu tiên mà cậu hỏi.”
Lăng Hi căng thẳng trong lòng, màn kịch quan trọng cuối cùng cũng tới.
“Lăng Hi, thiên phú sáng tác của cậu chúng tôi đều thấy rõ, thế nhưng hiện giờ nhân tài trong giới giải trí quá nhiều, cậu cũng ở trong giới ngây ngốc được vài năm rồi, cái gì phải biết cũng đã biết, chỉ dựa vào công ty chúng ta và tình hình hiện nay của cậu, muốn hot, quả thực rất không dễ dàng.”
Ngay tại thời điểm Lăng Hi cho rằng CEO sẽ nói muốn đem cậu ‘đóng băng’, thì CEO lại chuyển đề tài, rẽ ngoặt sang một phương hướng làm người ta không tưởng tượng nổi.
“Vì thế, cậu có từng suy nghĩ đến chuyện sau này chuyển sang làm việc sau màn không?”
Lăng Hi ngây người, việc chuyển sang làm việc sau màn hồi trước cậu đã từng bàn qua với Ngô Hữu Bằng, cũng đều phải vùi đầu sáng tác, nhuận bút từ việc viết lời soạn nhạc cũng gần bằng ca sĩ, chỉ là làm ca sĩ sau này còn được lên bảng tin, có cơ hội mở buổi biểu diễn kiếm tiền, còn làm việc sau màn chỉ có thể thành thật ăn nhuận bút. Lúc trước cậu phải tự lực cánh sinh, chỉ dựa vào tiền nhuận bút chắc chắn sẽ chết đói, vì thế ý niệm này vừa nảy ra đã bị Ngô Hữu Bằng gạt bỏ, nhưng hiện giờ ‘két vàng’ của An Thụy Phong đã giao vào tay cậu, việc sáng tác dù chỉ kiếm đủ tiền tiêu vặt cũng khiến cậu hài lòng.
Lăng Hi hoàn toàn không tin được CEO · trong mắt cậu còn dã man hơn cả Chu lột da · sẽ có lòng tốt như thế. Quả thực là một đĩa bánh bự, căn ngay lúc cậu ngáp mà rơi cái bụp vào trong miệng.
“Sau màn… ý là chuyên tâm soạn nhạc viết lời sao?”
“Đúng thế, năng lực sáng tác của cậu rất khủng, công ty vô cùng quý trọng cậu! Cậu sáng tác ca khúc cho nghệ sĩ khác trong công ty của chúng ta, công ty sẽ không rút phần trăm, nói cách khác nhuận bút cậu nhận được bao nhiêu, cậu có thể cầm hết.” Chu lột da… à không, CEO tiến lên một bước, nhét đĩa bánh vào trong miệng cậu.
Hắn càng ân cần như thế, trong lòng Lăng Hi càng cảnh giác: “… Nghệ sĩ khác trong công ty? Là ai vậy?”
CEO lại uống một ngụm trà, đặt chén xuống, trên mặt mang theo nụ cười: “Còn có thể là ai nữa? Gần đây công ty chúng ta đang tận lực đào tạo một nhóm nhạc idol, chính là mấy cô bé anh Ngô của cậu đang dẫn dắt đó.” Nói xong hắn thở dài: “Ôi cậu cũng biết đấy, hiện tại nhóm nhạc idol nhiều như thế, chốc thì thi tuyển, chốc lại hoạt động bắt tay, một lúc thì thần tượng ảo (vocaloid), một lúc lại quán quân cuộc thi âm nhạc hàng năm… Chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp thì rất khó để nâng đỡ người mới, vì thế công ty quyết định đào tạo mấy cô bé ấy thành nhóm nhạc loại hình sáng tác, chủ yếu muốn tuyên truyền rằng toàn bộ ca khúc trong album đều do mấy cô bé tự mình soạn nhạc viết lời…”
Nói tới đây, CEO ý vị thâm trường liếc Lăng Hi một cái: “Lời này không cần tôi phải nói trắng ra đâu nhỉ? Cậu cũng coi như lão làng trong công ty, nhuận bút chúng ta có thể thương lượng lại.”
Quả nhiên, trên đời này căn bản không có đĩa bánh.