Sau khi Ngô Hữu Bằng rời đi được ba ngày, đoàn làm phim《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》kéo cả đội quân ùn ùn lên núi, chốn khổ tu vốn dĩ thanh tịnh, sau khi mắc đèn, ghép ray trượt và lắp đặt thiết bị xong, rất nhanh đã trở thành một nơi ồn ào huyên náo hơn cả cái chợ. Lần này theo đoàn phim lên núi còn có nhân vật quan trọng nhất trong phim —— diễn viên nam chính Bảo Huy.
Mười tập đầu của《Kiếm Tuyệt Thiên Hạ》có thể xem như là phần mở đầu riêng biệt, nhạc nền sôi động, nội dung kịch bản hài hước, câu chuyện chủ yếu xoay quanh cuộc sống tếu táo khiến người xem không khỏi bật cười của nam chính tép riu cùng sư phụ và các huynh đệ đồng môn, hơn hết còn lý giải về tình nghĩa sâu đậm giữa bọn họ. Cố sự 10 tập đầu đều diễn ra bên trong đạo quán, nhưng vì nhân tố đạo giáo mơ hồ trong phim truyền hình, nên nó được hư cấu thành một môn phái huyền huyễn.
Dựa theo kịch bản, đại sư huynh đã 60 tuổi, mặt mũi nhăn nheo; tam sư đệ lúc nam lúc nữ, tính tình khó đoán; sư phụ đồng nhan hạc phát (tóc bạc mặt non), không vướng bụi trần… vì lẽ ấy trong đám sư huynh đệ, người mà nam chính thân thiết nhất chính là tứ đồ đệ —— một con khuyển yêu hóa thành người.
Nhưng thực tế thì Bảo Huy và Lăng Hi oán hận chất chứa đã lâu, trước có mối thù cướp ca khúc, sau có mối thù chụp poster tạo hình, vừa nghĩ tới việc phải cùng con hàng này tương thân tương ái trước máy quay, Lăng Hi liền cảm thấy phiền không đỡ nổi.
An Thụy Phong an ủi cậu: “Yên tâm, phân cảnh của em chủ yếu là quay cùng anh, nam chính đa phần sẽ diễn với tiểu tổ tông. Nội dung em trực tiếp quay cùng Bảo Huy chỉ có 3 cảnh thôi, ráng nhịn một chút là qua.”
Lăng Hi nhìn kỹ lại kịch bản, phát hiện quả thực giống như An Thụy Phong đã nói, khuôn mặt thoáng cái sau cơn mưa trời lại sáng. Chỉ có 3 cảnh, ở ngay trước mắt mọi người chắc Bảo Huy không giở được trò gì đâu ha?
Đoàn làm phim đến thì đến rồi, nhưng không lập tức quay phim ngay, hai ngày đầu tiên chủ yếu là thu dọn sân bãi cùng với để cho diễn viên thử đồ. So với hôm chụp poster tạo hình, trang phục hiện tại mà diễn viên mặc trên người đã được hoàn thiện hết các chi tiết nhỏ, ngay cả phụ kiện cũng tinh xảo hơn nhiều. Lông trên người tiểu tổ tông được sấy xù lên, sau khi mặc vào bộ đồ được may riêng, moe đến mức tròng mắt của các nhân viên nữ biến hết thành hình trái tim ( ﹃)
“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích! Kẻ mắt lệch bây giờ!” Chuyên viên đang trang điểm cho Lăng Hi giậm chân: “Nhìn chó con làm gì, cậu tự nhìn mình cũng thế mà!”
Lăng Hi vội vàng quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh, cố tỏ vẻ mình cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ tiếc rằng cái đuôi phía sau mông cứng ngắc, làm bại lộ tâm trạng xấu hổ trong lòng cậu.
Hai tháng không gặp, công ty công nghệ đen đã có bước vọt mới, bọn họ nâng cấp việc khống chế tai và đuôi bằng sóng điện não, giờ đây có thể phân biệt đến 6 loại tâm tình, các dao động não yếu ớt ngày trước không sao nắm bắt nổi, hiện tại lại được thể hiện rất rõ ràng. Lăng Hi sau khi đeo bộ thiết bị này vào, chả dám nghĩ ngợi cái chi, chỉ sợ không giấu được tâm trạng sẽ tự làm xấu mặt mình trước mọi người trong đoàn phim.
Tiểu tổ tông rất là tò mò với việc mình đột nhiên có thêm đồng loại, chờ Lăng Hi hóa trang xong, cu cậu theo sau mông Lăng Hi chẳng rời nửa bước, một người một chó hai cái đuôi bự xù lông màu vàng, cùng vào cùng ra, cùng đi cùng ngừng, nhìn giống y chang đồng loại, rất nhiều nhân viên công tác đều lặng lẽ móc điện thoại ra chụp trộm, đạo diễn thấy thế cũng không phê bình, bởi vì chính ông cũng không nhịn được muốn chụp đây này!
Đạo diễn vỗ vai Lăng Hi, nói: “Cậu đừng phụ lòng tín nhiệm của tiểu tổ tông đối với mình đấy, có thời gian nhớ chăm chỉ học tập kỹ năng diễn xuất của nó.”
“…” Lăng Hi chưa bao giờ gặp phải chuyện hoang đường như thế này, phải học tập kỹ năng diễn xuất của một con chó á?
“Học cái gì?”
“Học thần thái của nó ấy, cậu xem vẻ mặt nó hưng phấn chưa này, phi thường nhiệt tình với con người, còn có tiếng sủa của nó, trong veo cao vút, trong kịch bản cậu hầu như không có lời thoại, chỉ biết gâu gâu, cậu phải học nó cách sủa! Đúng rồi, quan trọng nhất chính là cậu phải học nó cách làm nũng…”
Lăng Hi xen mỏ: “Làm nũng?”
“Đúng thế, tứ đồ đệ thích nhất là sư phụ, lúc làm chó nó luôn để sư phụ xoa xoa bụng mình, thế nhưng làm người thì không thể sờ. Vì thế những khi cậu nhìn về phía An Thụy Phong, nhất định phải từ đầu đến chân, khắp toàn thân toát ra khí chất cầu sờ soạng cầu vuốt ve!”
Mặt Lăng Hi bùm một cái đỏ bừng, cậu vội vàng đè cái đuôi đang vẫy không ngừng của mình lại: “Cái này… không tốt lắm đâu?”
Đạo diễn cau mày: “Có gì mà không tốt, chỉ bắt cậu dụ dỗ An Thụy Phong sờ bụng mình chứ có bắt cậu quyến rũ cậu ta đâu.”
… Hai cái này căn bản có khác gì nhau đâu hở?
Trong khi Lăng Hi đang cùng đạo diễn xoắn xuýt vấn đề quyến rũ với không quyến rũ, An Thụy Phong đã làm xong tạo hình, bước ra từ trong phòng hóa trang. Mái tóc bạc của anh buông thõng, kiếm mi nhập tấn, trong tay cầm trận bàn bát quái, dáng người thẳng tắp, tiên khí lượn lờ quanh thân, nghiêm nghị đến bất khả xâm phạm.
(kiếm mi nhập tấn: lông mày sắc bén như kiếm, dài chạm tóc mai)
… Đương nhiên, người khác không dám xâm phạm, còn Lăng Hi thì dám (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)
Nếu như tạo hình của Lăng Hi khiến tất cả nhân viên công tác nhìn thấy đều muốn rút điện thoại ra chụp trộm; thì tạo hình của An Thụy Phong lại làm cho những người trông thấy phải quên đi tất cả, đừng nói là chụp trộm, đến hô hấp còn không dám nữa là.
Nhìn tạo hình của hai người, biên kịch đứng một bên nói liền tù tì ba chữ “tuyệt”. Hắn là biên kịch vàng, mỗi bộ phim đều cố gắng chọn lựa dàn cast hoàn mỹ nhất, vốn dĩ hắn còn tiếc nuối vì An Thụy Phong không thể đóng vai nam chính dưới ngòi bút của mình, bây giờ thấy anh đóng vai sư tôn cũng đẹp trai bức người thế này, hắn yên tâm hơn không ít.
An Thụy Phong trước kia đã cùng hợp tác nhiều lần với biên kịch, thấy hắn đích thân tới trường quay thì vội vàng chạy đến chào hỏi, hàn huyên vài câu xong An Thụy Phong thấy biên kịch còn bận việc, liền kéo Lăng Hi qua một bên ngồi tán gẫu.
Hai người tìm một góc vắng để ngồi, Lăng Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt sau khi hóa trang càng thêm đẹp trai của An Thụy Phong, nhất thời không rời nổi mắt. Cậu đời trước tuyệt đối là bé ngoan nhặt được một xu cũng phải giao cho chú cảnh sát, vì cậu vừa ngoan vừa tốt, thế nên đời này trời cao mới thưởng cho cậu một ‘tình nhân trong mộng của biết bao người’.
Nếu người khác có boyfriend đẹp trai thế này, chắc chắn cả ngày sẽ lo lắng sợ hãi nghi thần nghi quỷ, thế nhưng Lăng Hi ước gì An Thụy Phong nhận thêm mấy bộ phim, như vậy tất cả mọi người trên thế giới mới biết được anh đẹp trai đến cỡ nào, tuy nhiên bọn họ đều chỉ nhìn được mà không ăn được.
An Thụy Phong vươn tay xoa xoa lỗ tai cún trên đầu cậu, phía trên đôi tai hình tam giác to bự được bao phủ một lớp lông tơ cực kỳ giống thật, sờ vào vừa mềm vừa mịn, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Lần trước chụp poster tạo hình An Thụy Phong đã muốn chạm vào đôi tai này, hiện tại được sờ tận tay, cảm giác còn phê hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh. Lăng Hi cũng không né tránh, ngoan ngoãn để anh xoa xoa vành tai, An Thụy Phong sờ xong bên trái, cậu còn chủ động giơ thêm bên phải ra cho anh sờ chán thì thôi.
An Thụy Phong một bên vuốt tai cún một bên hỏi cậu: “Vừa nãy đạo diễn nói gì với em thế?”
Lăng Hi mặt dày mày dạn, ấp úng nói: “… Ông ấy bảo em rù quến anh sờ bụng mình, em làm thế nào được.”
An Thụy Phong nhướn mày: “Tối qua chẳng phải em làm rất tốt đó sao?”
Lăng Hi ôm chặt đuôi vào trong lòng, sợ tần suất lắc lư hăng quá sẽ bị người khác chú ý tới. Nguyên nhân vì cả đoàn làm phim đã tới, nên Lăng Hi và An Thụy Phong phải tạm biệt chiếc phản ghép kingsize, chuyển vào một căn phòng đôi do nhóm tiểu đạo sĩ thu dọn suốt đêm. Lăng Hi cảm thấy rất tiếc nuối, bởi vì phòng đôi không có nhà tắm riêng, chỉ đành dùng chung với nhiều người. An Thụy Phong cũng cảm thấy rất tiếc nuối, bởi vì giường trong phòng đôi quá nhỏ, hai người nằm chung một giường, tay chân chẳng có chỗ để duỗi ra. Sáng sớm nay thức dậy, mình mẩy cả hai toàn là mồ hôi, chẳng biết do nóng hay do mệt.
Hai người nhỏ giọng nói mấy câu tán tỉnh vừa đủ nghe thấy, cách đó khoảng 10m, biên kịch híp mắt nhìn cử chỉ qua lại của hai người, cúi đầu cân nhắc mấy phút.
Hắn đi tới bên cạnh đạo diễn, ngậm thuốc lá, lấy khí thế định giang sơn mà rằng: “Đạo diễn, tôi muốn sửa kịch bản tập 10.”
Đạo diễn kinh hãi: “Sắp quay đến nơi rồi chú còn muốn sửa kịch bản? Kịp sao được hả?”
“Không sửa nhiều.” Biên kịch chỉ chỉ Lăng Hi và An Thụy Phong phía đằng xa: “Chỉ đổi lại cảnh chết của hai người bọn họ thôi.”
Đạo diễn ngẫm nghĩ một chút về nội dung kịch bản, tập 10 là thảm án diệt môn, người trong ma giáo ngang nhiên xông vào sơn môn chém giết, khi mà sư phụ bị kẻ xấu vây công, tứ đồ đệ trong hình thái chó xông lên cắn vào tay kẻ xấu, nó bị kẻ xấu một cước đá văng, tiếp đó nhận thêm nhát chém vào bụng, mất mạng tại chỗ. Sư phụ thấy cảnh này liền nôn nóng đến mù quáng, nhưng rốt cuộc không địch nổi số đông, bị một kiếm xuyên qua ngực.
Biên kịch sán lại gần, ở bên tai đạo diễn nói nhỏ vài câu về suy nghĩ của mình, ánh mắt đạo diễn sáng dần lên, hướng về phía hắn làm một thủ thế OK.
He he, thời đại này ấy mà, nghe chửi càng nhiều rating càng cao, hắn không sợ làm cha ghẻ, chỉ sợ khán giả không khóc thôi.
Ngồi xa xa nơi góc tường, Lăng Hi cùng An Thụy Phong căn bản không biết rằng kịch bản của bọn họ sắp sửa bị thay đổi, cả hai vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện, bầu không khí xung quanh hai người ai cũng không chen vô được. Tiểu tổ tông nguyên bản ở bên cạnh ngửi ngửi chỗ này ngửi ngửi chỗ kia, hiện tại mệt mỏi, trực tiếp nhảy lên đầu gối An Thụy Phong, cuộn thành một cục.
Chu Lâm Lâm đã hóa trang xong, đầu đội bộ tóc giả phiền phức, trên tai, trên cổ, cánh tay, trên eo đeo một đống đồ trang sức leng keng leng keng, makeup lộng lẫy đi ngang qua bên cạnh hai người, ai không biết còn tưởng đoàn làm phim mời cô đến để đóng cây thông noel.
Lăng Hi vẫy vẫy tay với cô, Chu Lâm Lâm kiêu ngạo liếc mắt một cái xem như chào hỏi.
Hiện tại bọn họ càng ngày càng thân quen, Lăng Hi biết cô xấu tính, cũng không chấp nhặt với cô, đợi Chu Lâm Lâm xoay người rời đi, cậu ở phía sau cố tình làm mặt quỷ.
Chỉ là trêu đùa giữa bạn bè, rơi vào trong mắt người có ý đồ liền trở thành chứng cứ hai người không hợp nhau.
Con ngươi Bảo Huy hơi đảo, cảm thấy kẻ địch của kẻ địch có thể trở thành chiến hữu. Hắn rất nhỏ nhen, chuyện Lăng Hi không nhường OST làm hắn ghi hận đến tận bây giờ —— chỉ là một ca sĩ cỏn con hạng 12, có tư cách gì mà từ chối yêu cầu của hắn? Xì, đừng tưởng ôm được đùi An Thụy Phong thì nghĩ mình lợi hại lắm!
Trong thời gian nghỉ trưa, Bảo Huy cố gắng tiến đến bên cạnh Chu Lâm Lâm ý đồ cùng cô ‘giao lưu tình cảm’, hy vọng có thể moi được từ trong miệng cô mấy vết nhơ của Lăng Hi. Hai người bọn họ trước đây chưa từng gặp nhau lần nào, Bảo Huy thậm chí còn không biết tên Chu Lâm Lâm, hắn phải chặn một nhân viên công tác lại để hỏi, lúc này mới biết cô chính là tiểu thiên hậu HKT từng hát được mấy bài vớ vẩn.
“Cô chính là Chu Lâm Lâm phải không? Tôi đã từng nghe ca khúc cô hát, thực sự rất bắt tai.” Bảo Huy giở nụ cười ‘cần câu cơm’ của mình ra: “Không ngờ người hát lại là một mỹ nhân xinh đẹp thế này.”
“Cám ơn.” Chu Lâm Lâm nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Bảo Huy, chúng ta trước đây không quen nhau đúng chứ?”
“Nói chuyện nhiều một chút là sẽ quen nhau thôi mà.”
Chu Lâm Lâm rất muốn nói cho hắn hiểu, cô không muốn nói nhiều dù chỉ một câu với lũ đàn ông.
Thấy Chu Lâm Lâm trầm mặc không nói gì, Bảo Huy vội vàng gợi lên đề tài: “Tôi vừa nhìn thấy cô bảo người đại diện nhà mình chia kẹo cho nhóm tiểu đạo đồng, có vẻ cô rất thích trẻ con ha.”
Câu nói này đã chọt trúng tâm của Chu Lâm Lâm, trong đạo quán này ngoại trừ lão đạo trưởng và nhóm tiểu đạo sĩ ra, thì còn có mấy nhóc tiểu đạo đồng được người nhà đưa tới để học kinh, bọn nó buộc hai búi tóc nhỏ, mặc bộ đạo phục gọn gàng, vừa ngây thơ đáng yêu vừa khỏe mạnh kháu khỉnh. Chu Lâm Lâm thấy các bé giống y hệt một tiểu đại nhân, đặc biệt nhờ người đại diện đem cho bọn nhỏ mấy gói kẹo.
Thấy vẻ mặt Chu Lâm Lâm dần dần mềm mỏng, Bảo Huy mừng rỡ trong lòng, hắn biết ngay không có người phụ nữ nào có thể chống cự lại sức quyến rũ của hắn! Bảo Huy dựa theo đề tài này nói tiếp: “Lâm Lâm, cô thích trẻ con như thế, sao không tự mình sinh một đứa cho vui nhà vui cửa?”. Truyện Xuyên Không
“…” Chu Lâm Lâm dùng ánh mắt như thể nhìn bệnh nhân tâm thần mà liếc hắn, hỏi vặn lại: “An Thụy Phong gần đây thích chó đấy, sao anh không đi hỏi anh ấy thử coi, xem bao giờ anh ấy định sinh một bé chó ra để vui nhà vui cửa?”
Quăng xong câu này, Chu Lâm Lâm xoay người rời đi. Cô nghĩ thầm, sao trong đoàn làm phim này không thằng đàn ông nào được bình thường hết vậy…
Bảo Huy trừng mắt nhìn bóng lưng cô rời đi, nghiến răng oán hận: Cái bọn ca sĩ tép riu không đủ tư cách này, đã cho thể diện mà còn không biết điều!