Long Cơ Chiến Hồn

Chương 110: Bỏ chạy




Chương 110: Bỏ chạy



Đang lúc Triệu Hoài dương dương tự đắc, lại có vô số ám tiễn bắn tới. Hắn ta liền dùng thương mà đỡ, đánh bật tất cả ám khí, trả lại cho đối phương. Khiến cho khung cảnh, càng thêm phần hoảng loạn.



Ngay lúc này, Triệu Hoài quay người về sau mưu đồ bỏ chạy. Nào ngờ, lại bắt gặp khuôn mặt của Vũ Văn Không, kèm theo đó là một rìu chém tới. Ép cho hắn ta, phải lùi người mà tránh. Cũng mai là phản xạ kịp thời, mới mai mắn thoát khỏi đòn này.



Chớp mắt, đầu roi của Bảo Ngọc đã tấn công tới. Như vũ bão mưa tên, mà trút lên người Triệu Hoài. Dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, hắn ta thành công né được. Thậm chí, còn không có chút thương tổn.



Triệu Hoài liền thuận thế mà di chuyển lại gần cô ta, tung ra Cốt long trảo, đánh thẳng lên người đối phương. Khiến cho Bảo Ngọc, bị thương không hề nhẹ. Vũ Văn Không thấy thế, càng thêm phần điên tiết, ra tay càng nặng.



Vũ Văn Không lập tức thi triển kĩ năng: Một rìu phá núi. Kĩ năng này cho phép người dùng, dồn tất cả sức mạnh của bản thân vào vũ khí. Đem thực lực phát huy đến mức tối đa, một đòn tung ra mạnh mẽ đến kinh người. Thậm chí nếu đạt đến trình độ cao, chỉ cần chém nhẹ một phát, liền phá đi ngọn núi lớn.



Nhận thấy chiêu thức của đối phương, có phần kh ủng bố. Triệu Hoài ngay lập lùi về sau tránh né. Nào ngờ, rìu ấy khi xuất ra, lại tạo thành một vết chém trong không khí, hướng thẳng tới bản thân.



Đòn ấy không chỉ mạnh, mà tốc độ lại cực kì nhanh. Triệu Hoài không còn cách nào khác, liền đưa thương đỡ lấy. Không ngờ tới bản thân, liên tục bị nó đẩy lùi. Hắn ta miễn cưỡng lắm, mới thành công chặn được một đòn.



Triệu Hoài của bây giờ, đã bắt đầu xuất hiện trạng thái thở gấp. Cơ thể đã có dấu hiệu suy nhược, đây chính là tác dụng phụ mà Bất khuất chi ngạo gây ra. Vũ Văn Không cũng không khá khẩm hơn là mấy, sau khi sử dụng Một rìu phá núi, hắn ta đã không còn khả năng tham chiến nữa.



- Tiếp chiêu!



Chưa kịp nghĩ ngơi, Vũ Phi đã tiến lên tấn công, thi triển ra kĩ năng: Loạn côn truy vũ đánh tới tấp về phía Triệu Hoài. Hắn ta đây là muốn, vắt kiệt chút lực còn lại của đối phương.





Triệu Hoài cũng chỉ có thể, xuất ra Long kĩ: Long ngạo liên hoàn kích đáp trả. Có điều lần này, mỗi đòn đánh ra, đều yếu đi rất nhiều. Xem ra là sắp đi đến giới hạn của bản thân rồi đây.



Phan Hải liền nhân cơ hội này, nhìn ra điểm yếu của Triệu Hoài. Ngay lập tức, ra tay đánh lén. Nhanh như cắt, mà giáng một chưởng vào lưng đối thủ. Khiến cho hắn ta, nôn không ít là máu. Cả người cũng vì đó, bị thương không hề nhẹ.



- Tên khốn nhà ngươi, lại ra tay đánh lén ta!- Triệu Hoài lên tiếng mắng mỏ.




- Còn nhiều lời!- Phan Hải tiếp tục ra tay tấn công.



Triệu Hoài của lúc này, năng lực chống trả gần như bằng không. Liên tiếp trúng đòn từ đối thủ, khiến cho hắn ta thương thế càng thêm phần nặng. Phan Hải lại không hề nương tay, thậm chí ra đòn còn có chút mạnh bạo.



Tình hình càng ngày càng bất lợi, Triệu Hoài liền bị đối phương đánh văng ra xa. Kĩ năng: Bất khuất chi ngạo của hắn, đã đến điểm kết. Không còn khả năng thi triển được nữa. E là lần này, lành ít dữ nhiều.



Chỉ thấy, Triệu Hoài không chút hoảng loạn, trên miệng bất giác còn xuất hiện nụ cười lưu manh. Hắn ta từ tốn đứng dậy, uy thế trên người không hề suy giảm, thậm chí còn có phần mạnh hơn lúc ban đầu.



- Xem ra, đã đến lúc ta dùng đến thực lực chân chính của bản thân rồi!- lời này nói ra, trên mặt Triệu Hoài lại tràn đầy tự tin.



Đang lúc đối phương nghi ngoặc mà nhìn về Triệu Hoài. Hắn ta vậy mà, dậm chân thật mạnh xuống đất. Khuôn mặt hoàn toàn trở nên nghiêm túc, khí thế phải nói là ngút trời.



Đúng lúc bọn họ nghĩ rằng, Triệu Hoài sẽ làm ra hành động kinh thiên gì đó. Chỉ thấy, hắn ta hít vào một hơi thật dài, rồi hét lớn một tiếng thật to. Trước sự ngỡ ngàng của đối thủ, liền xoay người bỏ chạy thật nhanh.




( Còn tiếp tục đánh nữa, không phải là đem mạng ra thí hay sao? Đánh không lại thì chạy, cũng đâu có ai cấm. Có ngu mới đánh tiếp với mấy người các ngươi!) Triệu Hoài trong lúc bỏ chạy, không quên nói xấu người khác.



- Tên khốn kiếp nhà ngươi, lại là bỏ chạy nữa sao? Đúng là đồ hèn mà!- Vũ Phi bên này, tức giận mà hét lớn.



- Ngươi còn dám nói ta, lấy nhiều đánh ít, hãnh diện lắm à? Cái đồ vô dụng nhà ngươi!- Âm thanh của Triệu Hoài, cứ thế mà vang vọng trong rừng.



Năm người bọn họ bên này, cũng không có ý định đuổi theo. Bây giờ tình hình của họ, cũng không khả quan là mấy. Còn tiếp tục truy đuổi, e là mất nhiều hơn được. Việc trước mắt nên làm, vẫn là dưỡng thương thật tốt mới được.



- Nguyễn Khiêm, ngươi giúp đỡ bọn họ trị thương trước đi!- Phan Hải ra lệnh.



Trong đám người bọn họ, Nguyễn Khiêm là người gần như không có thương thế. Hắn ta bên ngoài, chỉ cần phóng vài cái ám tiễn cho có là được. Không hề tham chiến gì nhiều, nên vẫn còn bảo toàn được thực lực ở mức tối đa.




Tội nhất phải kể đến Vũ Văn Không, thương thế thì đầy mình. Do thi triển kĩ năng: Một rìu phá núi, nên giờ đây toàn thân đau nhức, khó mà cử động. Đau nhất, vẫn là việc nhìn thấy Triệu Hoài ra tay với Bảo Ngọc, bản thân lại không làm gì. Đối với hắn mà nói, đây chính là sĩ nhục tột độ.



- Tên khốn khiếp đó, ta nhất định sẽ tự tay đánh bại hắn ta!- Vũ Văn Không mặc dù đã kiệt sức, nhưng vẫn cố mắng mỏ vài câu cho bỏ tức.



Trở lại với Triệu Hoài, sau khi cực lực chạy trốn. Quay đầu nhìn lại, không thấy một ai, mới thở phào nhẹ nhõm. Mai mắn đối phương không đuổi theo, hắn ta mới có cơ hội trốn thoát. Nếu không lần này, e là lành ít dữ nhiều.



- Mấy cái tên khốn nạn kia, lại nhân lúc ta không để ý. Chơi trò bỏ con giữa chợ, đem ta trở thành tấm khiên bọc hậu cho bọn chúng. Báo hại ta xém tí là không còn mạng để trở về. Hay lắm, thù này không trả, thì không phải là Triệu Hoài mà!- Hắn ta liền nở ra nụ cười gian tà, thiếu dần sự chuẩn mực đạo đức của xã hội.




Nhìn vào mười thanh ám tiễn trong tay, đây là do Triệu Hoài lấy được từ trong trận chiến vừa rồi. Mục đích tất nhiên là không cần phải nói. Trong lòng hắn ta, đã nghĩ ra cách trừng phạt bọn họ một chút rồi.



Khung cảnh của bốn người: Thanh Đạt, Văn Thành, Thanh Hằng, Thị Thu bên này, vô cùng yên bình. Bọn họ nhâm nhi trà chiều, lại không biết từ đâu lấy được một chút bánh ngọt mà từ từ thưởng thức.



Nhìn vào cứ tưởng rằng, bọn họ đây là đang đi dã ngoại, chứ không phải là đang đối mặt với cuộc chiến. Giữa những ánh nắng cuối cùng của ban ngày, bọn họ bình yên đến lạ thường.



- Chúng ta bỏ mặc Triệu Hoài như thế, thực sự sẽ ổn sao?- Thanh Hằng lo lắng lên tiếng.



- Yên tâm đi, hắn ta không chết đâu mà sợ. Tên đó da dày thịt chắc, dễ gì đối phương đã làm gì được hắn!- Thanh Đạt đáp lời.



- Nhưng... bỏ mặc đồng đội như thế, dù sao trong lòng ta vẫn là có chút ái náy!- Thanh Hằng như cũ, khuôn mặt có chút thương xót.



- Chậc, cô đừng quên, dưới sự vây công của mấy người chúng ta. Hắn ta một chút thương tổn còn không có, thì chuyện này cũng chỉ là đơn giản mà thôi!- Văn Thành nói lời chấn an đối phương.



- Cái tên khốn nạn đó, tốt nhất là bị người ta đánh chết đi. Dù sao hắn sống thì hại người, chết thì hại bạn. Không phải là thứ tốt lành gì, chị Hằng không cần phải tốn công mà lo lắng!- Trong lời nói của Thị Thu, toàn là ác cảm đối với Triệu Hoài.



Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc