Long Cơ Chiến Hồn

Chương 105: Đánh không lại thì chạy




Chương 105: Đánh không lại thì chạy



Nhìn về tình hình xung quanh một lượt, Triệu Hoài dưới sự vây công của năm người bọn họ. Chỉ có thể cực lực chống trả, tìm ra một đường lui. Nhưng đối thủ lại liên tiếp ra đòn, áp đảo hắn ta.



Triệu Hoài đành bất đắc dĩ, xuất ra kim thương. Phản đòn mạnh mẽ, miễn cưỡng mà giao chiến với kẻ địch. Nhưng đối phương lại đông người, khó tránh khỏi chịu thiệt trong tay bọn họ.



Liên hoàn côn đánh tới, Triệu Hoài liền đưa thương đỡ lấy. Mới vừa chặn lại chiêu này, một roi đã đánh thẳng vào lưng. Đau điếng cả người, khiến cho hắn ta không khỏi nhăn mặt.



- Từ từ thôi! Đã đánh hội đồng rồi, lại còn ra tay đánh lén nữa. Các ngươi không có liêm sỉ à?- Triệu Hoài đau khổ lên tiếng.



- Đối với loại người như ngươi, cần gì phải dùng tới đạo đức!- Bảo Ngọc đắc ý mà nói, trên mặt có chút thoả mãn.



- Các ngươi mới là...



Lời chưa kịp nói hết, Vũ Văn Không đã ra tay tấn công. Một rìu mạnh mẽ chém xuống, uy lực kinh người. Triệu Hoài có phần bất ngờ, nhưng vẫn kịp xoay người tránh né. Lập tức đánh trả một thương, uy thế không kém đối phương.



Vừa mới đẩy lùi Vũ Văn Không, quay đầu nhìn lại. Vô số ám tiễn đã được b ắn ra, như loạn vũ mưa tên mà hướng tới Triệu Hoài. Ánh mắt sắc bén, liền đưa thương đánh chặn. Đem tất cả ám tiễn, trả lại hết cho bọn họ.



Nhân cơ hội hoảng loạn đó, Triệu Hoài ngay lập tức bỏ chạy. Chưa được bao xa, Bảo Ngọc đã dùng roi quấn chặt lấy chân hắn ra. Dùng sức kéo mạnh, thành công trong việc làm đối phương ngã.



- Muốn chạy? Đâu có dễ như vậy! Ngươi không mất một lớp da, thì đừng hòng thoát khỏi nơi đây!- Bảo Ngọc khuôn mặt có phần tự đắc.



Chưa kịp định thần, trên trời đã giáng xuống một rìu. Triệu Hoài ngay lập tức đưa thương đỡ lấy, khó khăn mà chặn lại một đòn. Uy lực mà đối thủ phát ra, mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Không ngừng chèn ép lấy hắn ta, khuôn mặt cũng vì thế mà trở nên nhăn nhó lạ thường.



- Lấy đông hiếp ít, làm vậy mà coi được sao? Lương tâm của các ngươi, rốt cuộc đi đâu cả rồi!- Triệu Hoài hét lớn, biểu thị bất bình.



- Lương tâm? Lương tâm cái khỉ gì? Sao ngày hôm đó, ngươi chơi dơ thắng ta, lại không thấy nhắc tới?- Vũ Phi mạnh mẽ đáp trả.



- Lần trước là một với một, còn bây giờ là một với một đống. Hai chuyện này, ngươi có thể so với nhau được à?- Triệu Hoài không kém, đanh thép mà nói.




Lời vừa nói dứt, một côn đã giáng xuống. Triệu Hoài chỉ có thể, dùng toàn bộ sức lực, nghiến răng mà hất văng Vũ Văn Không. Sau đó nhanh nhẹn lăn sang một bên, tránh né thành công côn đó.



Triệu Hoài muốn đứng lên, còn chưa kịp thẳng người. Bảo Ngọc đã dùng sức mà kéo roi, khiến hắn ta một lần nữa té ngã. Cứ tiếp tục thế này thì sẽ không ổn mất, cách tốt nhất bây giờ vẫn là tìm cách thoát thân khỏi nơi đây. Còn tiếp tục đánh với bọn họ, bản thân chắc chắn chính là người chịu thiệt.



Không để cho Triệu Hoài kịp nghĩ nhiều, bọn họ liền tiếp tục tấn công. Vũ Phi đưa côn đánh tới, uy lực mạnh mẽ vô cùng. Triệu Hoài lấy tay làm trụ, lộn nhào một vòng tránh né.



Bảo Ngọc muốn kéo roi làm cho hắn ta ngã, lại không ngờ tới, bản thân vậy mà lại bị đối phương giật mất vũ khí trong tay. Triệu Hoài mượn lực thành công đoạt lấy, thoát khỏi khống chế của cô ta.



Triệu Hoài có lại tự do, hoạt động thêm phần nhanh nhẹn, liền linh động hơn trong việc tránh né đòn đánh của bọn họ. Thực lực của bản thân, cũng vì thế mà phát huy tối đa. Lợi thế trong trận chiến, chiếm được không ít.



- Nếu các ngươi đã muốn đánh, vậy thì ta đành chiều vậy!- Triệu Hoài nghiêm mặt mà nói, trong đó còn chứa đựng sự hào hùng của bản thân.



Chỉ thấy, trên người Triệu Hoài liền xuất hiện cảm giác khác lạ so với ban nãy. Uy thế không chỉ mạnh, mà còn mang đến cho người khác cảm giác áp bức khó mà miêu tả. Uy nghiêm và hùng dũng, chính là nói về hắn ta hiện giờ.




Thương trong tay cũng vì thế mà ra đòn nhanh hơn, uy lực càng thêm phần mạnh. Cùng với bọn họ giao chiến, không chút gì là thua kém. Triệu Hoài liền lùi sâu về sau, ánh mắt trở nên sắc bén mà nhìn kẻ địch. Liền cầm chặt thương trong tay, thở ra một hơi dài.



- Hắn ta, lại muốn tung chiêu gì đây?- Nguyễn Khiêm khuôn mặt liền trở nên nghi hoặc.



Giữa lúc bọn họ còn đang phân vân không biết phải làm gì, Triệu Hoài liền như cơn gió, xoay đầu bỏ chạy. Nhìn về cảnh này, đối phương trực tiếp ngơ luôn. Không ngờ hắn ta vậy mà, lại là hư trương thanh thế.



- Có điên mới đánh mấy người các ngươi, tạm biệt trước đây. Lần sau gặp lại, chính là lúc ta báo lại thù này!- trước khi rời đi, Triệu Hoài không quên để lại lời nhắn với đối phương.



Trước hành động khiêu khích của Triệu Hoài, mấy người bọn họ làm sao mà chịu được. Ngay lập tức, muốn đuổi theo hắn ta, truy cùng diệt tận. Nhưng một âm thanh cất lên, ngăn cản bọn họ.



- Đừng có đuổi theo, coi chừng có bẫy!



Trong trận chiến vừa rồi, Phan Hải chỉ đứng một bên quan sát, lại không hề ra tay. Kẻ địch lần này, hắn ta không chút hứng thú. Dù sao kẻ mà hắn muốn đánh nhất bây giờ, là Thanh Đạt chứ không phải là Triệu Hoài.




- Tại sao chứ, không lẽ lại để tên đó trốn thoát như thế?- Vũ Phi tức giận mà nói.



- Thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn đuổi theo hắn ta, rồi rơi vào bẫy của kẻ địch. Điều mà chúng ta cần làm, là chiến thắng trận này, không phải là công báo tư thù. Đã hiểu rõ chưa?- Phan Hải khí thế uy nghiêm, lời nói có phần lạnh lùng.



Chẳng còn cách nào khác, mặc dù lòng không muốn, nhưng Vũ Phi cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào trong. Ba người còn lại, đều bị uy thế của Phan Hải dọa sợ không ít. Cũng chỉ có thể, một mực tuân theo.



Còn về Triệu Hoài bên này, hắn ta càng ra sức mà chạy. Không nhanh, thì khó mà thoát khỏi. Đối phương người đông thế mạnh, đánh không lại chỉ có thể bỏ chạy mà thôi. Không phải, là rút lui chiến lược mới đúng.



- Tin tức thì không có, còn chịu thiệt trong tay bọn họ. Lần này, đúng là xui xẻo mà!- Triệu Hoài cảm thán.



Đến khi Triệu Hoài trở về, đám người Văn Thành vẫn còn đang thong thả ngồi chơi. Ung dung cùng nhau tán gẫu, không chút nào là bận tâm về hắn. Nhìn về cảnh này, hắn ta chỉ có thể cười khổ một tiếng.



- Ta bên kia, đánh đến mức chết đi sống lại. Các ngươi bên này, thong thả trò chuyện, đã vậy còn vừa ăn vừa nói nữa chứ. Trên đời này, còn có thiên lý nữa sao?- Triệu Hoài lên tiếng, biểu thị bất mãn.



- Ngươi đã về rồi sao, kết quả thì thế nào? Có bao nhiêu thông tin, thì nói ra hết đi!- Thanh Đạt hỏi thăm tình hình kẻ địch.



- Nói cái bíp, ta còn chưa kịp quan sát, đã bị bọn họ bao vây mà đánh. Xém chút nữa, khó mà toàn thây, mai mắn lắm mới thoát ra được!- Triệu Hoài lộ rõ nét mặt không vui.



- Nói về khả năng rình trộm, khó ai mà hơn ngươi. Sao bây giờ, lại bị người ta phát hiện thế này?- Văn Thành lên tiếng.



- Có lẽ là liên quan đến tên mắt híp kia, hắn ta chỉ cần liếc mắt một cái. Liền phát hiện ra ta ở đâu, không sao trốn được!- Triệu Hoài đáp lời.



- Vậy chuyến đi lần này, công cốc rồi sao?- Thanh Hằng góp lời.



- Không hẳn là vậy, ta lại biết được một chuyện. Thủ lĩnh bên kia chính là tên mắt híp đó, chúng ta chỉ cần cô lập hắn ta. Rồi ra tay tấn công, việc cướp đoạt không phải dễ như trở bàn tay hay sao?- Triệu Hoài tự tin mà nói.



May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v