Long Chi Đế Tu

Chương 22




“Tiểu tử có giỏi thì chạy nữa xem, hôm nay nếu ngươi không giao ra kho báu thì ngươi và nữ nhân này sẽ cùng xuống hoàng tuyền mà gặp lão già Lôi Long kia”

Tay phải Bạch Long tóm chặt cổ của Lăng Thiên Hữu, tay trái thì chỉ cơ thể tràn đầy thương tích của Như Ngọc nằm trên mặt đất, sống chết không rõ.

Sau khi rời khỏi Lăng Thiên Hữu không hề dừng lại, liên tục thay đổi quỹ đạo chạy đi nhưng vẫn không thể thoát được sự truy đuổi của Bạch Long mặc dù Như Ngọc đã giúp hắn câu được rất nhiều thời gian. Hành động của Như Ngọc khiến Lăng Thiên Hữu rất ngạc nhiên, rốt cuộc vì lí do gì mà nàng lại vì hắn mà sẵn sàng hi sinh tính mạng như vậy?.

“Ta giao...ta giao mà........” không thể làm gì khác Lăng Thiên Hữu đành phải làm theo yêu cầu của Bạch Long, hắn tháo miếng ngọc bội hình chân long trên cổ xuống, có chút do dự, tiếc nuối, nhưng vẫn phải giao cho Bạch Long. Miệng không ngừng lẩm nhẩm 3..............2..............

“Tốt........kẻ thức thời mới là trang tuấn kiêt, tiểu tử ngươi nhất định sẽ sống rất..................”

“1”

“AAAAAA......aaaaa..................................” nhìn thấy ngọc bội có hình ảnh chân long đang uốn lượn giữa mây xanh sinh động như thật, hai mắt Bạch Long lập tức tỏa sáng, hông hề do dự đưa tay đón lấy, nhưng khi hắn chạm vào miếng ngọc thì trên miếng ngọc lại tỏa ra một tầng sáng mãnh liệt như thái dương không ngừng thiêu đốt long vuốt của hắn, sau đó làn sáng lại bao quanh thân ảnh của Lăng Thiên Hữu, bên trong làn sáng không ngừng truyền ra âm thanh rống giận của hung thú, uy áp mạnh mẽ chấn cho Bạch Long toàn thân đều gớm máu.

Khi làn sáng tiêu thất, Lăng Thiên Hữu hiện ra với một thân giáp trụ sáng bóng, long giác trên đầu đã hiện rõ mồn một, không còn thô sơ như lần trước nữa. Lần long hóa này Lăng Thiên Hữu có thể cảm nhận được sức mạnh tăng lên rõ rệt, hắn cũng đã làm chủ được trạng thái Long hóa không còn nữa mê nữa tỉnh như lần đầu.

Bạch Long không thể tin được, ngây ngốc nhìn vào Long kị sĩ trước mặt.

“Sao có thể.....sao có thể chứ....Lon...g.....long hóa.......ngươi là người Lăng gia?”.

“Ngươi ngáo à? ta họ Lăng không phải là người Lăng gia không lẽ là cùng họ với con bạch trùng ngươi”.

“Tiểu tử bớt ngông cuồng, trong thiên hạ người họ Lăng không thiếu, nhưng có thể Long hóa cũng chỉ có duy nhất một Lăng gia, không nhầm đi đâu được. Nhưng cho dù ngươi là người Lăng gia ta cũng không cần lo sợ, chỉ cần lấy được kho báu không tới trăm năm ta nhất định đạt đến cảnh giới Bán thần, đến lúc đó Lăng gia cũng không thể làm gì được ta”.

Tuy có chút lo sợ về sự lớn mạnh và tàn bạo của Lăng gia nhưng Bạch Long biết rõ hôm nay hắn đã hết đường lui rồi, đành phải phóng lao thì phải theo lao thôi.

“Ngươi chắc chắn như vậy sao?”

“Đương nhiên! một Hư hải cảnh sơ kì như ngươi dù có Long hóa cũng không thể nào là đối thủ của Nguyên Anh cảnh đại viên mãn như ta, hôm nay nếu ngươi không giao ra kho báu thì ngọn đồi kia sẽ là ví dụ tốt nhất cho ngươi”.

Bạch Long vừa nói vừa dùng long vuốt cắt vào hư không, ngọn đồi phía sau lập tức giống như miếng đậu hủ bị chẻ thành mảnh vụn không hề có chút cản trở.

Lăng Thiên Hữu lúc này nhìn thấy ngọn đồi phía xa chốc lát đã biến mất cũng thầm chắc lưỡi, cũng may hắn vẫn còn con bài tẩy nếu không thì bây giờ hắn khó mà bình tĩnh cười lớn trả lời Bạch Long.

“Hahaha............ta e là hôm nay ước muốn của ngươi không thành hiện thực được rồi.............có người quen của ngươi muốn tâm sự với ngươi...........ta sẽ để hắn nói chuyện với ngươi!”.

Nói xong khí tức toàn thân Lăng Thiên Hữu lập tức tiêu thất, hai mắt hữu thần trở thành màu vàng kim, giống như hỏa nhãn kim tinh, ngay sau đó một luồng khí tức như có như không cũng theo đó xuất hiện, Lăng Thiên Hữu lúc này ngoại trừ Long giáp uy mãnh thì không khác gì một người thường, nhưng hình dạng này lại khiến cho Bạch Long vô cùng hoảng hốt, lập tức lăng không bỏ chạy, miệng thì hét lớn.

“Khốn kiếp, lão bất tử ngươi vậy mà vẫn còn..............”.

Không đợi Bạch Long nói hết một trảo của Lăng Thiên Hữu đã cách không tóm chặt Bạch Long khiến hắn không thể động đậy.

“Sao vậy? Mới có mấy ngày không gặp ngươi đã không muốn làm việc cho Long Đế ta nữa sao?”.

Giọng nói vẫn là của Lăng Thiên Hữu nhưng lại mang theo một chút kêu ngạo cùng thản nhiên của bậc cao nhân, Bạch Long cố gắng vùng vằn nhưng cũng không thể thoát ra khỏi hư trảo của Lăng Thiên Hữu, đành nhẫn nhục van xin.

“Chủ nhân.......nể tình ta đã theo người nhiều năm, hết lòng phục dịch tha cho ta lần này đi, được không?”.

“Hết lòng phục dịch............hừm nói hay lắm.............ngươi đúng là dốc hết sức mình a, sau khi ta bị trọng thương ngươi nhiều lần lôi kéo Lam Long tạo phản hòng đoạt báu vật, lôi kéo không thành ngươi lại chuyển sang vu khống, ngươi đừng tưởng những việc đó ta không biết, Phong vực là do ta tạo ra, mọi động tĩnh nơi đó đều nằm trong lòng bàn tay của ta...............hơn nữa nếu ta đón không lầm, thù gia nhiều lần truy sát dù ta đã rất cẩn trọng nhất định là không thiếu sự nhúng tay của ngươi đúng chứ?”.

Bạch Long trần chừ chốc lát, lại bổng nhiên cười lớn.“HAhahAha.............. đúng thì đã sao? Ngươi làm người ngông cuồng, làm việc không hề suy nghĩ, dẫn đến vô số thù gia thì liên quan gì đến ta chứ, nếu không phải may mắn nhặt được chí bảo thì ngươi vẫn chỉ là một tên tiểu tử suốt ngày bị người khinh nhờn thôi, vậy mà ngươi lại không biết phấn đấu suốt ngày chìm đắm trong tửu sắc, gây sự khắp nơi thật là uổng phí của trời, nếu bảo vật nằm trong tay ta có phải mọi chuyện đã khác hơn rồi không................nếu ta đã không có được kho báu thì ngươi và hắn cùng đừng hòng yên ổn.........hAhahahA?”.

Vừa nói xong cơ thể Bạch Long lập tức phình to, căng tròn như một quả bóng, linh khí xung quanh không ngừng bị hấp thu, nén chặt vào bên trong cơ thể hắn, linh khí trong thiên địa như bị hút vào một hang động không đáy hình thành một vòng xoáy lớn hút lấy mọi vật trong tầm với, tiếp đến khung cảnh như bị đứng yên trong phút chốc, sau đó một vụ bạo tạc kinh thiên động địa bắn phá khắp sâm lâm, trong vòng trăm trượng xung quanh tâm vụ nổ hình thành một hố lớn, chỉ toàn là đất đá nằm ngỗn ngang, các dong binh đoàn dù cách xa tâm trấn vạn trượng vẫn bị kình khí làm cho tâm thần rung động.

...............................................................................................................................

Thái Bình trấn, Thôi gia, hậu viện

“Yên Nhiên nàng sau vậy? Có phải không khỏe ở đâu hay không?”.

Ngồi bên cạnh Yên Nhiên là một nam tử trung niên mập mạp, đầu hói, khuôn mặt chữ điền, nhìn rất phúc hậu, đây chính là Thôi Tín, phu quân nàng.

“A..........ta......ta không sao, không hiểu tại sao mắt ta sáng giờ cứ nháy liên tục, không biết có phải là sắp gặp chuyện không may hay không nữa”.

Trong đầu Tiếu Yên Nhiên lập tức hiện lên hình ảnh của Lăng Thiên Hữu, nàng lẩm nhẩm ‘không biết hắn có sống tốt không’.

“Sao lại có chuyện gì chứ? Chẳng phải ta, nàng và Linh Nhi đều bình an vô sự hay sao! Không cần phải lo, chúng ta tốt nhất là nên về nghỉ ngơi sớm chút đi”.

Thôi Tín vừa nói vừa vuốt ve cơ thể thành thục của Tiếu Yên Nhiên, hai tay không ngần ngại trực tiếp trên bầu ngực săn chắc của nàng vẽ thành vòng tròn. Tùy nữ đứng xung quanh thấy hành động cua Thôi Tín cũng không tỏ vẻ gì, có lẽ các nàng đã rất quen với cảnh này.

Nhưng Tiếu Yên Nhiên lại vô thức hắt tay Thôi Tín ra, từ khi nếm qua tư vị tình dục mà Lăng Thiên Hữu đem lại nàng đã không còn tình cảm với Thôi Tín nữa, thậm chí còn sinh ra một tia chán ghét mà nàng không hiểu nổi, nhưng nhận ra sự khác thường của mình Tiếu Yên Nhiên lập tức đổi chủ đề.

“Hứ nghĩ ngơi gì chứ..............chuyện của Linh nhi ông còn chưa nói rõ cho tôi biết nữa.........tại sao lại chọn lúc tôi không có nhà mà quyết định gã Linh nhi cho Hạ Khiết Tâm chứ? Ông đã hỏi qua ý kiến của tôi và Linh nhi chưa?”.

Mặc dù không vui vì hành động của Tiếu Yên Nhiên nhưng Thôi Tín cũng không tiện phát tác.

“Phu nhân bà có điều không biết chỉ còn hai tháng nữa là tới đại hội Săn thú 3 năm một lần, gọi là đại hội săn thú nhưng thực chất là Thiên Sơn môn tuyển chọn đệ tử, top mười người đứng đầu sẽ được nhận làm đệ tử Thiên Sơn môn, top ba người xếp trước sẽ được nhận làm nội môn đệ tử, được tông môn cung cấp vô hạn tài nguyên để tu luyện, tôi nghe nói Thiên Sơn môn là tứ phẩm tông môn, trong tông có cường giả Nguyên Anh cảnh tọa trấn cùng vô số cao thủ kết đan, mà Hạ Khiết Tâm lần trước nếu không phải thiếu chút may mắn thì đã lọt vào top 10, gần đây nghe nói hắn đã đột phá lên Hư Hải cảnh, hắn bây giờ mới bao nhiêu chứ, bất quá chỉ mới 25 tuổi, là một nhân tài kiệt xuất đó!”.

“Vậy thì liên quan gì đến việc gã Linh nhi cho hắn chứ?”.

“Ài..........nếu gã Linh nhi cho Hạ Khiết Tâm, Hạ Khiết Tâm lại được nhận làm đệ tử Thiên Sơn môn, như vậy chẳng phải Thôi gia đã có một chỗ vựa vững chắc hay sao? Huống hồ không chỉ Thôi gia chúng ta mà Lôi gia của Lôi Tiêu trấn cũng muốn gã Lôi Thanh cho Hạ Khiết Tâm, nếu để bọn họ thành thông gia, dược liệu từ Thiên Thú lâm nhất định sẽ bị Lôi gia thu hết, Thôi gia chúng ta sẽ mất đi vô số sinh ý”.

“Nhưng như vậy.........”

“Không nhưng gì cả......ta đã quyết định rồi.......mọi việc cứ như vậy mà tiến hành”.

Thôi Tín nói xong không để Tiếu Yên Nhiên nói tiếp đã quay lưng rời đi.